Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghĩa trang

Phiên bản Dịch · 1782 chữ

“Trưởng làng… Trưởng làng chết rồi!”

“Bọn họ giết trưởng làng!!”

Bên ngoài vang lên mấy tiếng la hét, còn có tiếng “cạch cạch”, là âm thanh cánh cửa bị khóa.

Tiếu Kha Ngải kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy cánh cửa bị khóa lập tức lao đến cửa sổ, phát hiện cửa sổ cũng đã sớm bị người đóng chặt từ bên ngoài.

“Đợi đã!”

Cậu ta dùng sức đập đập cửa sổ, tức giận nói: “Có chuyện gì với các người vậy!”

Bên ngoài sân, Sơn Ma Ma chống một cây gậy, phía sau là đám dân làng đang cực kì giận dữ.

Bà ta nhìn chằm chằm hai người trong phòng, ánh mắt hung ác, giọng nói cũng có phần âm tà không rõ: “Chính hai kẻ ngoài thôn giết trưởng làng, chúng ta phải bắt chúng trả giá thật lớn!”

“Giết bọn chúng!”

“Để bọn chúng phải trả giá lớn!”

Tiếu Kha Ngải: “…”

“Trưởng làng trước sau không phải bọn này giết!”

Cậu ta nói: “Lúc bọn này đến hắn đã chết rồi, là bị Lý Tiểu Lệ….”

“Câm miệng!”

Sơn Ma Ma lập tức cắt đứt lời cậu ta, cây gậy gõ ầm ầm trên mặt đất: “Chính các ngươi đưa ác quỷ đến, là các ngươi mang đến tai họa!”

“Đúng vậy! Các ngươi đều là lũ tai hại!”

“Cũng bởi vì các ngươi mới khiến cho dân làng chết nhiều như vậy!”

Tiếu Kha Ngải nói: “Đ* má, các người không có da mặt à! Ỷ đông đi khi dễ hai tụi này bộ không biết xấu hổ hả?”

Sơn Ma Ma căn bản không để ý lời nói của cậu, chẳng qua chỉ cười lạnh: “Tự làm tự chịu! Nhốt bọn chúng lại, tối này liền thi hành hình phạt thiêu sống!”

“Đốt chết bọn chúng!”

Những người khác nhao nhao đáp ứng, từng vẻ mặt hưng phấn vây quanh Sơn Ma Ma rời đi.

Tiếu Kha Ngải trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, nôn nóng qua lại trước cửa sổ, kết quả vừa quay đầu lại liền đối mặt với thi thể đang treo lủng lẳng của trưởng làng.

“...”

Lập tức hít một hơi thật sâu, thiếu chút nữa tắt luôn cả tiếng.

Ở góc bên kia, Lâm Kiều dường như chưa ý thức được hoàn cảnh của mình. Cậu bình tĩnh qua lại trong nhà, nói: “Cửa sổ ở đây đều bị khóa chặt.”

“Tất nhiên.”

Tiếu Kha Ngả mặt mày ủ dột nói: “Bọn họ nhất định không để chúng ta trốn thoát.”

“Không.”

Lâm Kiều lắc đầu, cẩn thận quan sát một bên cửa sổ: “Là thật lâu trước kia đã bị đóng chặt.”

Tiếu Kha Ngải sững sốt một chút: “Hả?”

Lâm Kiều dời qua một cái ghế, dưới ánh mắt khiếp sợ của Tiếu Kha Ngải đạp lên ghế, đem thi thể trưởng làng trên xà ngang đặt xuống.

“Cậu tới đây xem một chút.”

Tiếu Kha Ngải xua tay: “Không không không em nhìn được, anh cứ làm đi.”

“Hắn ta không phải trưởng làng.”

Lâm Kiều nói: “Hoặc là nói, không phải trưởng làng chúng ta đã thấy lúc mới đến.”

“Không phải trưởng làng?!”

Tiếu Kha Ngải cả kinh, lập tức muốn đến gần nhìn một chút, nhưng lại bị mùi trên người trưởng làng xông cho miễn cưỡng lùi lại.

“Thật thúi!”

Cậu ta bịt chặt lỗ mũi, cau mày nói: “Làm sao lại thúi như vậy, anh hai, anh không thấy gì à?”

Lâm Kiều sắc mặt như thường nói: “Hắn đã chết vài ngày.”

Tiếu Kha Ngải lại sững sốt, yên lặng mấy giây, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

“...Đợi một chút, chẳng lẽ người chúng ta nhìn thấy lúc mới đến là trưởng làng giả?”

Cậu ta nói: “Còn trưởng làng thật đã chết từ lâu rồi?”

“Có thể.”

Lâm Kiều nói: “Chỉ có trưởng làng chân chính mới biết nghĩa địa nằm ở đâu, nói cách khác, chúng ta cần phải đến đó.”

“Nhưng bây giờ chúng ta bị nhốt, hơn nữa trời vừa tối, bọn họ liền đốt chết chúng ta.”

Tiếu Kha Ngải đang nói lại như nghĩ đến điều gì, sắc mặt mang theo vài phần khẩn trương: “Anh hai, anh có nghe thấy tiếng hát lúc chúng ta vừa vào cửa không?”

Lâm Kiều: “Nghe.”

Tiếu Kha Ngải nói: “Vậy có phải đó là tiếng hát của Lý Tiểu Lệ?”

Cậu ta nói xong, cẩn thận liếc lên trên một cái.

“Không biết.”

Lâm Kiều do dự nói: “Nhưng mà tôi có một suy đoán… Trước hết phải nghĩ cách ra ngoài đã.”

Nhà trưởng làng là căn nhà đã lâu năm, cửa cũng là tấm ván gỗ cũ kỹ. Lâm Kiều rút đoản đao, hung hăng đâm vào ván cửa, trong chốc lát vụn gỗ văng tung tóe, trên của cũng nhiều hơn vài khe hở dài hẹp.

Tiếu Kha Ngải ở bên cạnh giúp đỡ, khoẳng chừng nửa tiếng sau, xuất hiện một lổ thủng vừa đủ cho một cánh tay chui qua.

Tiếu Kha Ngải nhìn sắc trời bên ngoài, nói: “Làm sao bây giờ, bên ngoài bị khóa, cứ theo tốc độ này chúng ta không thể ra được….”

Ken két.

Lâm Kiều: “Khóa mở rồi.”

Tiếu Kha Ngải: “???”

Cậu ta trợn mắt há mồm nhìn Lâm Kiều thu tay về, giữa ngón tay còn đang kẹp một que gỗ nhỏ dài.

Lâm Kiều: “Đi thôi.”

“...”

Cửa phòng bị đẩy ra, bên ngoài cũng không có người canh chừng. Bọn họ vòng ra sau nhà trưởng làng, từ sau núi rời đi.

Hiện giờ đã là hoàng hôn, sắc trời dần tối. Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải đi một vòng trong núi , lúc trở ra, bất ngờ trước mắt là ngôi nhà giữa sườn núi kia.

Ánh chiều từ nửa bên núi chiếu xuống, cả ngôi nhà cũng chìm trong ánh sáng của hoàng hôn, hoang vu mà buồn tẻ.

Lâm Kiều dừng bước, nói: “Tôi lên tầng hai xem một chút.”

Tiếu Kha Ngải do dự nói: “Vậy… Em đi cùng anh, dù sao nếu chết hai người cùng chết.”

Lâm Kiều gật đầu, lần thứ ba bước vào căn nhà này.

Tầng hai vẫn buống xuống sợi dây kia, bởi vì sắp tối, nơi này so với trước kia càng thêm mờ tối, thời điểm đi trên hành lang tựa hồ không thấy được đằng trước.

Lâm Kiều chậm rãi bước đi, đi đến căn phòng cuối tầng hai.

Căn phòng đen nhánh đưa tay không thấy năm ngón, một trận khí lạnh từ trong bay ra, tựa như có một quỷ hồn cả người đầy máu đang đứng trong góc căn phòng, âm u nhìn chằm chằm người bên ngoài.

Tiếu Kha Ngải cẩn thận đứng ở cửa, thở mạnh cũng không dám.

Lâm Kiều từng bước đi vào phòng, mặc cho bóng tối vây quanh mình, nhắm lại hai mắt, nhẹ nhàng hát một khúc đồng dao.

“Lật qua lật lại sợi dây lừa dối, cuốn quanh ngón tay buộc nút kết…”

“Giữ lấy sợi dây, phác họa hình dáng, lật đổ thủ đoạn bịp bợm khiến người buồn cười…”

Giọng cậu trong vắt dễ nghe, tiếng hát du dương tràn ngập khắp phòng, không có tiếng vọng.

Bên ngoài, mặt trời chậm rãi xuống núi, tia sáng cuối cùng cũng chìm vào bóng tối. Hoàng hôn cùng ban đêm thay phiên nhau trong chớp mắt, trong phòng có cái gì chợt rơi xuống…

Cót két.

Một bộ xương nho nhỏ treo giữa phòng, đầu nghiêng hẳn một bên, trên cổ treo một sợi dây chuyền.

Tiếu Kha Ngải: “Chẳng lẽ đây là… con của Lý Tiểu lệ?!”

Lâm Kiều không nói gì, cậu nhẹ nhàng nâng đầu của bộ xương, đem sợi dây chuyền lấy xuống.

Cuối sợi dây chuyền nhỏ dài là một cái hộp nhỏ, bên trong chứa đầy bột trắng xám.

Tiếu Kha Ngải: “Đó là cái gì?”

“Tro cốt.”

Lâm Kiều nhỏ giọng nói: “Sơn Ma Ma nói qua… tro cốt của ác quỷ.”

Cậu đem sợi dây chuyền cất đi, ngẩng đẩu nhìn bộ xương treo giữa không trung.

Cổ của bộ xương đứa bé bị một sợi dây siết lấy, sợi dây rủ xuống từ một cửa sổ trên trần nhà, phía sau cửa sổ, tồn tại một khoảng trống.

“Tôi đi xem một chút.”

Không do dự, Lâm Kiều đặt bộ xương xuống, nắm lấy sợi dây trèo lên.

Tiếu Kha Ngải ngửa cổ nhìn cái lỗ nho nhỏ đó, lẳng lặng đợi mấy phút sau, rốt cuộc nghe được âm thanh Lâm Kiều truyền xuống.

“Tìm được nghĩa địa rồi.”

---

Nghĩa địa làng nằm ẩn mình giữa những ngọn núi, chỉ có thể từ cửa sổ nhỏ trên nóc nhà mới tìm được.

Ban đêm, núi rừng bị bao phủ bởi bóng tối, xung quanh nghĩa địa, mấy chục mộ bia dưới ánh trăng hiện lên ánh sáng âm u lạnh lẽo.

Lúc Lâm Kiều đến liền phát hiện một bia mộ khá đặc biệt, nó đứng trong nghĩa địa so với các mộ bia xung quanh lại cao hơn mấy tấc, vì vậy nhìn cũng đặc biệt cao lớn.

Nhờ ánh trăng, Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải nhìn rõ dòng chữ được khắc trên mộ bia… mộ Lý Tiểu Lệ.

“Cô ta quả nhiên ở chỗ này.”

Tiếu Kha Ngả thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đã có tro cốt, cũng tìm được mộ cô ta, bây giờ chũng ta phải làm gì?”

Lâm Kiều trầm mặc vài giây, nói: “Không đúng lắm.”

Ánh mắt Lâm Kiều rơi xuống ngôi mộ kế bên Lý Tiểu Lệ, hơi nhíu mày.

Đó là một ngôi mộ cũ kỹ, có chút hơi thở của năm tháng. Mà chủ nhân của bia mộ, là một người tên: “Vương Quế Hương.”

“Vương Quế Hương?”

Tiếu Kha Ngải nói: “Đây là ai? Không nhận ra.”

Lâm Kiều nói: “Bà lão đưa bữa sáng cho chúng ta, tên là Vương Quế Hương.”

Tiếu Kha Ngả: “…”

“Nếu như tôi không đoán sai.”

Lâm Kiều quan sát bốn phía, một tay chậm rãi đặt lên đoản đao.

“Người chôn ở đây, là toàn bộ thôn làng.”

Ào….

Gió lạnh lướt qua ngọn núi, dưới ánh trăng lạnh lẽo, một tốp bóng người lặng yên không tiếng động xuất hiện.

Tiếu Kha Ngải: “Qủy… Có quỷ!”

“...”

Bốn phía nghĩa địa, toàn bộ dân làng âm u nhìn chằm chằm Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải. Bọn chúng tay cầm đuốc, ánh lửa chập chờn, chiếu sáng từng gương mặt nhợt nhạt.

- dưới chân bọn họ, không có bóng.

Bạn đang đọc Trốn thoát trò chơi chết chóc của Nhược Ương Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lalatete
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.