Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vương Na

Phiên bản Dịch · 2645 chữ

“Tìm ra hung thủ, thoát khỏi bệnh viện tâm thần…”

Văn Lộ Na lẩm bẩm nói: “Đây chính là nhiệm vụ của chúng ta sao?”

“Đợi chút, hung thủ không phải là anh chứ?”

Trương Tiêu Lam đột nhiên chỉ Lâm Kiều, nói: “Tôi nhớ không lầm trên người anh có mang theo một đoản đao, có phải chính anh là người giết viện trưởng?!”

Lâm Kiều bình tĩnh nói: “Không phải.”

Trương Tiêu Lam: “Anh nói không phải thì không phải à! Lỡ như…”

Tần Phú nhàn nhạt liếc cô ta một cái.

Ngô Nguyệt Minh sững sốt, lập tức mạnh mẽ kéo Trương Tiêu Lam, nói: “Tiểu Lam! Đừng lắm lời!”

Hắn không nói tiếng nào kéo Tiêu Lam qua chỗ khác, hai người không biết nói gì.

Tần Phú nửa quỳ trước thi thể viện trưởng, quan sát một chút , nói: “Thanh đao này là của Trần Uy. Trước đây Trần Uy có địch ý với viện trưởng, có thể là hắn xuống tay.”

Hắn nói xong liền rút thanh đao cắm giữa tim của viện trưởng, khiến người ta không nghĩ đến là phía dưới mũi đao đầy máu tươi ghim một mảnh giấy nhỏ bằng da dê, đã bị máu tươi thấm ướt.

Tần Phú tháo xuống tấm da dê, mở ra…. phía trên rõ ràng vẽ khu vực đường đi, chẳng qua là không hoàn chỉnh, giống như bị cắt từ một tấm bản đồ nguyên vẹn.

Chỉ với tấm da dê nhỏ này cũng không nhìn ra là thứ gì, Tần Phú tạm thời cất đi, nói: “Xem ra chúng ta cần tìm kiếm nhiều thứ hơn.”

Tiếu Kha Ngải: “Nơi này lớn như vậy, không bằng chúng ta hai người một tổ chia nhau hành động.”

Ngô Nguyệt Minh đúng lúc trở lại, nghe thấy lời này liền đồng ý: “Được, đến lúc đó chúng ta tập hợp lần nữa tại đây.”

Những người khác đều không có ý kiến, Tiếu Kha Ngải nhìn Lâm Kiều: “Anh, chúng ta tìm ở tầng một đi.”

Lâm Kiều: “Được.”

Cậu cùng Tiếu Kha Ngải rời đi, Tần Phú nhìn theo bóng lưng cậu, sau đó cũng xoay người cùng Văn Lộ Na rời đi theo hướng khác.

Tầng một chủ yếu là phòng ăn, nhà vệ sinh cùng nhà bếp. Phòng ăn cũng không lớn, cơ bản không có nơi để giấu đồ vật, Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải lục soát một vòng, không thu hoạch được gì.

Cách một hành lang với phòng ăn là nhà vệ sinh, bên trong có bảy tám gian phòng ngăn cách bởi các tấm vải thô được treo lên, trên vách tường đã bám đầy rêu xanh, tản ra mùi mục nát khó ngửi.

Tiếu Kha Ngải vừa bước vào liền bịt kín mũi, nhíu mày nói: “Khó ngửi quá.”

Lâm Kiều dùng đoản đao vén lên tấm vải ngăn cách gian phòng đầu tiên, bên trong ngoại trừ các món đồ sứ đã ố vàng cũng không còn gì khác.

Tiếu Kha Ngải nói: “Chắc không cần kiểm tra từng cái một đi, dù sao bên trong có người hay không nhìn một cái liền…”

Cậu ta đột nhiên không nói nữa, nhẹ nhàng kéo Lâm Kiều một cái.

Lâm Kiều quay đầu, nhìn theo hướng cậu ta chỉ, sắc mặt lập tức cứng lại.

Tiếu Kha Ngải nhỏ giọng hỏi: “Ai ở đó?”

“...”

Không có người đáp lại.

Lâm Kiều nhẹ chân, Từng bước một bước đến gian phòng cuối. Mà bóng người kia từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích, tựa như không phát hiện ra sự tồn tại của cậu.

Roẹt…

Rèm cửa bất ngờ kéo ra, bên trong không một bóng người.

Lâm Kiều: “Không có ai cả.”

Tiếu Kha Ngải hít một hơi lạnh: “Vậy chúng ta nhanh lên rồi rời đi, chỗ này thật khiến người ta hoảng sợ.”

Lâm Kiều hơi gật đầu, vội vàng kiểm tra những gian phòng khác, sau đó liền cùng Tiếu Kha Ngả rời khỏi nhà vệ sinh.

Như vậy, tầng một chỉ còn lại mỗi nhà bếp. Nhà bếp gần sân sau, hai người vừa mới bước vào liền ngửi thấy một mùi khó có thể diễn tả.

“Thiên địa ơi, cái gì vậy?”

Mặt Tiếu Kha Ngải liền biến xanh: “Thứ chúng ta ăn không phải là mấy cái này chứ?”

Trên bàn nhà bếp chất đầy nguyên liệu nấu ăn như rau cải thịt thà, phần lớn đều bị mốc đến thối rữa, nhìn cẩn thận một chút thậm chí còn có thể thấy mấy con dòi mềm mềm đang vui vẻ chuyển động.

Tiếu Kha Ngải bịt mũi, nhíu chặt chân mày bước đến kiểm tra những thứ trên bàn. Xung quanh bàn ăn sắp xếp đủ loại tủ, bên trong cũng chất đầy đồ. Lâm Kiều trầm mặt mở từng cái, hễ mở tủ nào bên trong liền bò ra nào nhện nào gián, kèm theo đó là bụi bặm đầy tủ.

Tiếu Kha Ngải nói: “Anh, nơi này không thể giấu cái gì được, chúng ta đi thôi.”

Lâm Kiều: “Đợi đã.”

Cậu gõ nhẹ vào một vách tủ, lắng tai nghe vài giây, nói: “Bên trong rỗng.”

Tiếu Kha Ngải cả kinh: “Cái gì?”

Bên trong chất đầy chai chai lọ lọ nước tương cùng gia vị, Lâm Kiều đều ném mấy thứ đó ra ngoài, đoản đao cắm vào kẽ hở trong tủ, cố gắng gỡ xuống miếng sắt trên tủ.

Lạch cạch.

Một cẳng chân phụ nữ rơi xuống.

Lâm Kiều: “…”

Máu tươi tí tách rơi xuống đất, mùi máu tanh gay mũi lập tức tản ra. Từ bên trong tủ chứa không biết bao nhiêu cục thịt đỏ tươi, Trong đó có một cái đầu của người phụ nữ, con ngươi gắt gao đối diện Lâm Kiều.

Gương mặt người phụ nữ xấu xí tựa ác quỷ, cả người tanh hôi, mặt mũi dữ tợn… Là người đã mất tích suốt một ngày - Vương Na!

Một màn này thật sự quá mức sợ hãi, sắc mặt Lâm Kiều thay đổi, Tiếu Kha Ngải thiếu chút liền nôn tại chỗ.

“Bên trong có tờ giấy.”

Ước chừng mấy phút đồng hồ yên lặng sau, Lâm Kiều nhìn chằm chằm thứ nằm giữa đáy tủ và mấy miếng thịt kia, nói: “Hình như là tấm bản đồ da dê.”

Tiếu Kha Ngải: “Chời má, anh thật sự muốn lấy cái đó hả? Tỉnh tỉnh tỉnh lại đi anh tui ơi!”

Lâm Kiều: “So với chết ở đây thì tốt hơn.”

Cậu dùng đoản đao đè lên một góc giấy lộ ra ngoài, từng chút một kéo tấm da dê.

Bản đồ mới được kéo ra, những miếng thịt kia liền lộp bộp rơi xuống, May mắn Lâm Kiều lùi về sau kịp lúc nên không bị dính vào người.

Mặc dù vậy, mùi tanh của mấy miếng thịt thối kia vẫn đập vào mặt, mặt cậu liền tái đi, chợt che miệng.

Tiếu Kha Ngải vội vàng đỡ lấy Lâm Kiều: “Anh, không sao chứ?” Cậu ta nói xong vội vàng liếc nhìn những khối thịt kia, chán ghét nghiêng đầu nói: “Em thấy… Hình như thiếu cái gì đó.”

“Thiếu mất chân phải.”

Lâm kiều sắc mặt khó coi, nhỏ giọng nói: “Đi thôi.”

Tiếu Kha Ngải: “Được, em cũng không muốn đứng ở nơi quỷ quái này thêm nữa.”

Bọn họ rời khỏi nhà bếp, dựa theo giao hẹn đến địa điểm tập hợp. Thế nhưng hai người vừa đến nơi, trên lầu liền truyền đến tiếng hét thê lương thảm thiết….

“A a a a a!!”

---

So với tầng một, tầng hai như một thế giới hoàn toàn xa lạ .

Nơi này chỉ có một hành lang thật dài, không có cửa sổ, hành lang một mảnh mờ tối, hai bên là cửa sắt đóng chặt. Bởi vì xây đã lâu, căn phòng đều loang lỗ ván gỗ, cửa sắt gỉ sét, bên trên chi chít vết trầy.

“Nơi quỷ quái gì đây.”

Trương Tiêu Lam bất mãn lầm bầm: “Em không vào đâu, anh đi đi.”

“Không thể tách nhau ra, như vậy rất nguy hiểm.”

Ngô Nguyệt Minh trấn an cô ta: “Chúng ta nhìn sơ qua một chút, sau đó liền xuống dưới tụ họp cùng bọn họ.”

“Được rồi.”

Trương Tiêu Lam nhướng cao chân mày, không tình nguyện bị Ngô Nguyệt Minh kéo về phía trước.

Đế giày giẫm trên sàn nhà bằng gỗ, phát ra tiếng vang cọt kẹt. Ngô Nguyệt Minh mỗi bước đều đi rất cẩn thận, không dám mở ra cánh cửa nào cũng không dám đụng vào cái tủ nào.

Bọn hộ chậm rãi đi đến cuối hành lang, vốn Ngô Nguyệt Minh nghĩ mình đến đây liền có thể xoay người trở về, kết quả liền phát hiện trước mặt xuất hiện thêm một cái hành lang.

Hành lang kia càng thêm tăm tối, chỉ có một cánh cửa miễn cưỡng lóe chút ánh sáng, bên trong một mảnh đen nhánh đưa tay không thấy năm ngón.

Ngô Nguyệt Minh nghi hoặc nói: “Không đúng, vừa rồi anh không thấy hành lang khác.”

“...”

Không biết vì sao Trương Tiêu Lam sau lưng hắn cũng không lên tiếng trả lời.

Ngô Nguyệt Minh nghiêng đầu nhìn cô ta: “Tiểu Lam, sao vậy, tại sao em không nói gì….”

Nửa câu sau bị mắc trong cổ họng, Ngô Nguyệt Minh khiếp sợ nhìn tay mình, một câu đều không nói được.

Vốn dĩ hắn kéo cả người Trương Tiêu Lam, vậy mà bây giờ trong tay hắn …. Chỉ còn một đoạn cánh tay đứt rời nhợt nhạt.

“#@$%$#@&”

[Câu trên chửi thề nha, tác giả ghi là “靠!” nghĩa là “Chết tiệt!” nhưng với vốn từ phong phú của Tiếng Việt, nếu lâm vào hoàn cảnh đó mình cảm thấy hai từ “Chết Tiệt” không thể diễn tả hết cảm xúc cũng như thảm cảnh nhân vật gặp phải. Vì vậy các bạn hãy dùng hết mọi vốn từ chợ búa của mình để điền vào câu trên. Riêng mình là: “ngon solo yasuo!” =)))) ]

Ngô Nguyệt Minh sợ hãi kêu lên một tiếng, lập tức ném cánh tay đứt lìa xoay người liền chạy.

Tiếng gió vù vù thổi qua, tựa như tiếng kêu gào của ác quỷ. Ngô Nguyệt Minh vốn nghĩ rất nhanh mình liền có thể chạy đến cầu thang, nhưng đến khi sức lực hắn ta cạn kiệt vẫn không thể chạy khỏi nơi này.

“Ha, ha….”

Ngô Nguyệt Minh kiệt sức vịn tường thở dốc, liếc nhìn bốn phía xung quanh liền tuyệt vọng phát hiện mình chạy sai hướng rồi, hướng hắn chạy lại là hành lang hoàn toàn xa lạ kia.

“Như thế nào, như thế nào lại…”

Hắn không dám tin trợn tròn hai mắt, tinh thần gần như sụp đổ.

“Tiểu Lam! Trương Tiêu Lam, em ở đâu?!”

Hắn có gào thét cách mấy cũng không có người đáp lại, chưa từ bỏ ý định, Ngô Nguyệt Minh lại kêu thêm vài tiếng, đột nhiên từ đầu hành lang khác truyền đến âm thanh.

Một cánh tay nhợt nhạt từ trong bóng tối vươn ra, vịn lên tường.

Ngô Nguyệt Minh: “!!”

Hắn bị dọa liên tiếp lui về sau mấy bước, đụng phải đồ vật gì bằng sắt phát ra tiếng “Thịch”.

Ngô Nguyệt Minh theo phản xạ liền đưa tay che miệng, trong hoảng sợ phát hiện đó là một cái tủ bằng sắt một người có thể trốn trong đó, tức khắc mừng rỡ, không nói hai lời liền chui vào trong tủ.

Phía trên cửa sắt có vài khe hở, người trốn ở bên trong có thể xuyên qua khe hở nhìn thấy hành lang bên ngoài. Ngô Nguyệt Minh biết rõ nếu như vậy thứ bên ngoài cũng có thể nhìn thấy hắn, vì vậy không để tâm đến không gian chật hẹp trong tủ, hắn cưỡng ép mình ngồi chồm hổm xuống.

Trong không khí tràn ngập mùi gỉ sét khó ngửi, Ngô Nguyệt Minh chật vật co rúc trong tủ, một cử động cũng không dám.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, dần dần, âm thanh thở dốc của hắn càng ngày càng nặng, tay chân đau nhức như kim châm, khó chịu gần như không thể chịu nổi.

Hắn cảm giác đầu mình đổ đầy mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi xuống, nhớp nháp cùng kinh tởm. Lại một lúc sau, bên ngoài từ đầu đến cuối đều không có động tĩnh, Ngô Nguyệt Minh cắn chặt hàm răng, rốt cuộc nhịn không được mà nhúc nhích hai chân.

Gót chân đụng phải tủ sắt, phát ra âm thanh cực nhỏ. Ngay trong nháy mắt đó, Ngô Nguyệt Minh cảm giác toàn bộ xung quanh đều trở nên yên lặng.

Tí tách, tí tách,…

Giữa không gian yên lặng cực điểm ấy, chỉ có một âm thanh vô cùng rõ ràng… Là mồ hôi của hắn đang rơi xuống.

Ngô Nguyệt Minh run tay chạm vào, nhưng đụng tới toàn mùi tanh hôi.

Đến lúc này hắn mới phát hiện cơ bản đó không phải mồ hôi của hắn… Mà là máu tươi nhiễu xuống từ trên tủ.

…. Từ khe hở bên ngoài tủ, một đôi mắt đỏ tươi đang gắt gao nhìn hắn chằm chằm.

---

“A a a a a…..!!”

Nghe thấy tiếng hét truyền từ tầng trên xuống, Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải lập tức chạy lên tầng hai, tại đầu cầu thang phát hiện Trương Tiêu Lam tinh thần gần như hỏng mất.

Cô ta ngã nhào trên đất, tay run rẩy chỉ hướng một chiếc tủ sắt, nước mắt lớn chừng hạt đậu từ hốc mắt lăn xuống, nhưng trước sau đều không thể phát ra bất kì âm thanh nào.

Trong tủ sắt, Ngô Nguyệt Minh tay chân vặn vẹo, từng mảng lớn máu tươi phun ra, khiến bên trong tủ sắt cũng nhuộm đỏ.

Hắn chết, thân thể cưỡng ép xoay ba trăm sáu mươi độ, chân trái mất tích.

“Chuyện gì xảy ra?”

Giọng đàn ông trầm thấp từ một bên truyền đến, Lâm Kiều xoay đầu, nhìn thấy Tần Phú cùng Văn Lộ Na xuất hiện ở đầu cầu thang tầng ba.

Tiếu Kha Ngải nhìn Lâm Kiều, thấy đối phương không định nói chuyện liền chủ động mở miệng: “Ngô Nguyệt Minh chết, còn thiếu mất chân trái.”

Tần Phú khẽ nhíu mày: “Tại sao lại là chân trái?”

Tiếu Kha Ngải nói: “Tôi cùng anh hai tìm được thi thể của Vương Na ở nhà bếp, cô ta cũng mất chân phải, đây nhất định không phải trùng hợp.”

Tần Phú nhìn Lâm Kiều một cái, đi đến trước tủ sắt, kéo thân thể nát bét của Ngô Nguyệt Minh ra.

Cái chết của Ngô Nguyệt Minh quá dọa người, Trương Tiêu Lam trốn bên cạnh không dám nhìn lâu, chỉ “Hu hu” khóc.

Tiếu Kha Ngải nói: “Đúng rồi anh, không phải chúng ta tìm được một tấm bản đồ sao? Liệu có cùng một phần với cái của Tần Phú hay không?”

Tần Phú nghe vậy lần nữa nhìn Lâm Kiều, lấy ra tấm bản đồ da dê: “Thật sao?”

“...”

Lâm Kiều yên lặng lấy ra tấm da dê của mình, ráp với bản đồ của hắn.

Hai tấm bản đồ da dê chỉ nhìn thấy được một khu vực, là tầng hai. Cẩn thận nhìn một chút, mọi người mới phát hiện tầng hai có một căn phòng ngầm.

Tần Phú chỉ bản đồ nói: “Đây là tầng hai.”

Lâm Kiều: “Ừ.”

“Tầng hai dư ra một phòng.”

“Ừ.”

“Có thể rất nguy hiểm.”

“Ừ.”

“Cùng tôi đi xem một chút.”

“Không.”

Tần Phú: “…”

Bạn đang đọc Trốn thoát trò chơi chết chóc của Nhược Ương Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lalatete
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.