Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tháng lương đầu tiên

Phiên bản Dịch · 1015 chữ

Thư kí Trình nghe mấy lời Hách chủ nhiệm nói, liền có chút do dự,dù sao ông còn có một đứa cháu gái là Trình Hiểu Hồng, hiện tại cũng đang làm việc ở trong văn phòng.

Hách chủ nhiệm đương nhiên biết ý tứ của ông, lập tức cười nói:” Chuyện này bây giờ bàn thì hơi sớm, để sau này xem biểu hiện của Tiểu Tô rồi nói tiếp cũng không muộn. Nếu cô ấy có thể tiếp tục duy trì phong độ, lúc đó đem danh ngạch cho cô ấy sau. Dù sao chúng ta cũng phải khích lệ cổ vũ cho nhân tài, có vậy người ta mới dốc sức làm việc được. Thư kí Trình,ngài thấy tôi nói có đúng hay không?”

“ Được rồi, vậy trước tiên cứ quan sát một thời gian xem sao?” Thư kí Trình gật đầu với Hách chủ nhiệm.

Thư kí Trình có thể ngồi lên vị trí này, tất nhiên cũng là một người sáng suốt. So với việc lớn thì chút tư tâm cũng không ảnh hưởng nhiều đến ông.

Trong văn phòng, Tô Mạn cũng không rảnh rỗi chút nào.

Chuyến công diễn kết thúc,cô vẫn cảm thấy chưa được hoàn hảo cho lắm. Vì vậy Tô Mạn muốn tranh thủ viết một bản thảo kế hoạch mới có tính khả thi hơn.

Cô cũng không phải là một thư kí chuyên nghiệp, lúc viết có chút khó khăn,nhưng tổng thể vẫn coi như là tạm được. Quan trọng nhất là nội dung mới mẻ,độc đáo hơn hẳn so với kế hoạch lần trước.

Sửa sang xong toàn bộ tư liệu, Tô Mạn lại nhét thêm vào hai bức hình để đính kèm, sau đó gửi lên tạp chí của công xã.

Có thể được bọn họ nhìn trúng hay không thì Tô Mạn không chắc, nhưng thử một lần biết đâu lại gặp được vận may.

Trước đó cô đã thử phân tích qua tình hình tạp chí hiện nay. Khắp nơi là một mảnh tiêu điều, tạp chí công xã chắc chắn sẽ nhìn trúng bản thảo của cô, ý đồ củng cố tinh thần quần chúng nhân dân. Cho nên tỉ lệ được chọn chắc chắn sẽ rất cao. Cho dù cuối cùng không được chọn, Tô Mạn cũng chả bị tổn thất gì.

Sau khi đem bản thảo đưa cho người phát thư, Tô Mạn coi như hoàn thành được một việc lớn.

Cả người cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trong lòng khó tránh khỏi nhớ thương tiền lương tháng này, nếu có tiền rồi,liền có cớ đi lên huyện thành đi dạo một phen cho biết. Đến lúc đó tiện thể mua cho mình một ít đồ vật luôn.

Trái ngược với vẻ nhàn nhã của Tô Mạn, ba người bọn Đinh Mẫn lại bận đến tối tăm mặt mày. Trải qua thành công của buổi diễn, người người đều hướng đến hội phụ nữ để tìm kiếm sự trợ giúp.

Hách chủ nhiệm lại thấy Tô Mạn vì chuyện diễn kịch mà bận rộn suốt cả tháng nay ,vì thế liền phê duyệt cho cô nghỉ phép một thời gian. Cố ý cho mấy người ăn không ngồi rồi kia bận rộn một chút, cho nên toàn bộ việc râu ria đều đổ hết lên đầu ba người bọn Đinh Mẫn. Lần này ngay cả trùm trốn việc là Vương Phương cũng không thoát được.

Tô Mạn vừa thu dọn một ít đồ dùng trên bàn, vừa nhìn bọn họ lu bu đến hoa mắt chóng mặt.

“ Các đồng chí của văn phòng hội phụ nữ đâu rồi, chuẩn bị đi lĩnh tiền lương.”

Kế toán của công xã hô lên một tiếng với mấy người bọn họ.

Tô Mạn vừa nghe,hai mắt sáng lên như cái đèn pha của xe ô tô. Lập tức đứng bật dậy, khó có khi lộ ra vẻ mặt nhiệt tình, chạy tới trả lời:” Tới liền, tới liền! Cho tôi lấy tiền lương tháng này, tên Tô Mạn!”

Ba người Trình Hiểu Hồng, Đinh Mẫn, Vương Phương:”...” Cả đám không hẹn mà gặp, có cùng chung một suy nghĩ, người này nghèo đến mức độ vậy sao? Có mười mấy đồng lương mà mừng như được mùa?

Đãi ngộ và tiền lương của Tô Mạn ở công xã coi như là thấp nhất, có thể xếp ở dưới chót. Chỉ là so với công việc đồng áng cực nhọc thì đã tốt hơn gấp mấy lần rồi. Tô Mạn lấy tiền ra đếm thì thấy vừa đủ mười tám đồng, còn có các loại bố phiếu. Một trương phiếu công nghiệp, phiếu vải để may đồ, hai kí đường và mấy loại phiếu chứng linh tinh khác. Bởi vì cô ăn uống ở căn tin,nên không được phát cho phiếu gạo và phiếu dầu.

Mấy thứ này Tô Mạn cũng không hiếm lạ gì, bình thường đồ cô mua được ở trong hệ thống còn tốt hơn, muốn mua gì thì mua cái đó. Nhưng mà ngẫm lại, đây cũng là tiền lương mà mình chân chính kiếm được, rất có ý nghĩa. Về sau cô có thể đường đường chính chính cải thiện sinh hoạt của bản thân rồi.

Tô Mạn vui vẻ cầm theo tiền lương,ghé đến cung tiêu xã để đi dạo một chuyến. Tiện thể xem có đồ vật gì ngon thì mua cho mình ăn vặt cũng không tệ.

Người bán hàng ở trong cung tiêu xã là cháu trai của thím Ngưu. Đừng thấy người ta chỉ là một cán sự bán hàng nhỏ mà khinh thường, chức vị này cũng không dễ dàng dành được. Bình thường cũng có không ít người muốn bám vào, ý đồ tạo quen hệ với cậu ta.

Sau khi Tô Mạn tới công xã, cũng tiếp xúc với người này vài lần. Bởi vì có quan hệ với thím Ngưu, lại thêm chức vị ở trong công xã hiện giờ của Tô Mạn, hai người qua lại cũng xem như quen biết.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 212

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.