Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lên đài kêu gọi

Phiên bản Dịch · 1040 chữ

Cũng không dây dưa ở đây lâu, Hách chủ nhiệm liền dẫn theo đám người Tô Mạn đi đến đại đội Hoa Sen.

Trên đường đi Hách chủ nhiệm liền nói một ít tình huống trong đội với Tô Mạn.

Đội Hoa Sen khác với đội Đại Kiều Loan. Bởi vì dân cư của đội là cùng một dòng họ hình thành nên một thôn, cũng vì vậy mà có rất nhiều nữ giới phải chịu khổ.

Hai năm trước có một người phụ nữ bị ép đến mức xém tự vẫn. Nếu không phải người bên công xã tới kịp, nữ đồng chí kia có thể bị giết hại rồi.

Người ở đại đội cũng muốn ra mặt mấy lần, nhưng lại ngại thân thích họ hàng nên lại giả bộ không biết cho qua chuyện.

Tô Mạn thầm nghĩ, xem ra bộ phận bên phụ liên rất có tương lai.

Giải cứu cho phụ nữ và trẻ em là một nhu cầu thiết yếu. Đã vậy việc này sẽ mang lại cho cô không ít điểm thánh mẫu.

Tới được đội Hoa Sen, đội ngũ đón nhận được sự hoan nghênh của các cán bộ đang đứng chờ sẵn. Bởi vì bọn họ đã sớm nhận được thông báo, lần này trong đội có phong trào diễn kịch chứ không phải xuống thông báo văn kiện như bình thường. Mọi người vì sắp được xem kịch nên tâm trạng ai nấy đều rất phấn khởi.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy đám người diễn viên là bọn Lý Xuân Hoa, liền lén hỏi thầm Hách chủ nhiệm:” Mấy người này là diễn viên sao, tôi thấy không được chuyên nghiệp cho lắm, hình như không khác người bình thường là mấy?”

Hách chủ nhiệm nghiêm túc nói:” Bọn họ diễn vai nông dân, đương nhiên phải tìm nông dân diễn mới thích hợp.” Lời của Hách chủ nhiệm rất chắc chắn, trong lòng lại thầm mắng chửi, bà đây muốn tới để cho các người nhận được giáo dục, còn mơ tưởng được xem điện ảnh thật hay sao!?

Tuy rằng không phải điện ảnh chính quy, nhưng có hoạt động giải trí để xem cũng đã là tốt lắm rồi. Nhóm cán bộ lại lên tinh thần, buổi chiều bắt đầu xem diễn.

Sau khi tan tầm,mọi người đều nhận được thông báo tập trung tại quảng trường.

Bởi vì lần này do bên công xã sắp xếp, nên sân khấu cũng được dàn dựng công phu hơn nhiều. Còn có cả mấy nhạc công kéo đàn để hỗ trợ, làm cho không khí tràn ngập bi thương.

Lúc này, người vợ trẻ xấu số Tiểu Ngọc lên đài.

Cùng một phen diễn xuất, nhưng hiệu quả đem lại ở đội Hoa Sen lại khác nhau.

Dù sao trước đó bọn họ đều diễn cho người quen xem, diễn có tốt đến mấy mọi người cũng cảm thấy thân thuộc. Vì biết rõ là diễn nên lí trí vẫn luôn được duy trì.

Nhưng hiện tại Tiểu Ngọc đối với người trong đội Hoa Sen rất xa lạ,hơn nữa không khí rất buồn thảm. Những người này vô tình bị cuốn vào dòng cảm xúc lúc nào không biết.

Rất nhiều phụ nữ thấy được bóng dáng của mình ở trên người Tiểu Ngọc, bị mẹ chồng ức hiếp, chồng thì lạnh nhạt không quan tâm. Cuối cùng không nhịn được liền đưa tay lên gạt nước mắt.

Có vài đồng chí nam còn kích động đến mức đòi bắt hai mẹ con Lý Xuân Hoa xuống đài để mắng chửi cho một trận. Tô Nhị Trụ vừa nhìn thấy khí thế hùng hổ của mấy người này liền sợ đến mức không dám diễn tiếp.

Cũng may đội trật tự nhanh chóng đến can thiệp, giữ gìn trật tự, hơn nữa đồng chí Lý Xuân Hoa ở bên cạnh vẫn diễn rất thản nhiên, Tô Nhị Trụ cũng căng da đầu để diễn nốt cho hết.

Trong lòng Tô Nhị Trụ còn không phục,dù sao cũng là vợ của mình, muốn làm gì mà chả được. Mấy người kia có quyền gì mà đòi đánh hắn.

Sau khi mấy vở diễn đồng loạt kết thúc, Tô Mạn liền lên đài giảng giải:”Vừa nãy tôi nhìn thấy có vài vị đồng chí rất có tinh thần trượng nghĩa, chuẩn bị lên đài giải cứu Tiểu Ngọc, đây thật sự chỉ là hiểu lầm, vừa rồi đều là diễn viên diễn theo kịch bản có sẵn. Nhưng mọi người có tinh thần xông xáo như vậy cũng rất hiếm có.Hiện thực bên ngoài, còn có rất nhiều người có hoàn cảnh giống với Tiểu Ngọc. Nếu các vị đồng chí bắt gặp, hy vọng cũng có thể giúp đỡ Tiểu Ngọc giống như vậy. Đến lúc đó chắc chắn sẽ không có ai ngăn cản các vị đồng chí đâu.”

Dưới đài có người lập tức bật cười, có người lại khóc nức nở vì cảm động.

Hách chủ nhiệm cũng lên tiếng:” Nếu ngày thường mọi người cũng tâm huyết được như vậy, trong đội của chúng ta sẽ bớt đi rất nhiều Tiểu Ngọc. Đừng hứa hẹn rồi đến lúc đó lại thất hứa.”

Mấy người đàn ông liền cúi đầu xấu hổ không dám nói lại.

Lúc sau, mọi người dần bình tĩnh lại, tuy rằng cũng tức giận, nhưng không quá kích động như hồi vừa rồi nữa.

Đặc biệt là khi kết cục của hai vở kịch cuối được hạ màn. Hai vợ chồng bất hiếu được tẩy trắng, mấy chị em mồ côi cũng nhận được sự giúp đỡ, mọi người đều cảm thấy rất hài lòng.

Kết thúc buổi diễn, các diễn viên đều lần lượt ra sân khấu để chào khán giả.

Tô Mạn liền nhân cơ hội khen bọn họ một thể:” Đồng chí Lý Xuân Hoa là một người mẹ chồng cực kì tốt, đồng chí Tô Nhị Trụ là một người đàn ông tôn trọng và yêu thương vợ con. Đồng chí Tống Ngọc Hoa cũng là một người phụ nữ tự lập mạnh mẽ.”

Ba người Lý Xuân Hoa, Tô Nhị Trụ và Tống Ngọc Hoa:”...”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 212

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.