Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buổi diễn bắt đầu

Phiên bản Dịch · 1038 chữ

Còn dư lại một kịch bản cuối giao cho ba chị em nhà họ Trần, vậy mà càng suôn sẻ ngoài dự định. Cốt truyện của bọn họ cũng rất sát với thực tế. Bắt đầu mở màn là cảnh cha mẹ đều mất, để lại mấy đứa con mồ hôi. Đứa con tuổi còn nhỏ mà phải xuống đất làm việc, gánh nước rồi làm đủ thứ linh tinh. Bởi vì thân hình gầy yếu mà té ngã mấy lần. Hình ảnh quá mức đáng thương, hàng xóm nhìn thấy thì không chịu nổi, liền ra tay trợ giúp. Người được phân vai hàng xóm cũng là thím Ngưu. Dưới sự giúp đỡ của những người xung quanh, chị em bọn họ từng người kiên cường sống sót, vượt qua nghịch cảnh, một lần nữa đứng lên.

Bận rộn hơn nửa tháng, Tô Mạn liền thông báo cho Quách đại đội trưởng, công tác truyên truyền chuẩn bị bắt đầu rồi. Đến lúc đó mời Quách đại đội trưởng tới xem.

Mấy ngày nay ông cũng bận tối tăm mặt mày, không để ý đến chuyện Tô Mạn chuẩn bị diễn kịch, bởi vậy vừa nghe đã hiếu kì hỏi lại:” Bác còn tưởng cháu cũng không để ý chuyện này.”

Tô Mạn cười nói:” Vì để sắp xếp mọi thứ ổn thoả, cháu đã phải tốn nhiều công sức lắm đấy. Đảm bảo sẽ có nhiều bất ngờ, bác cứ đi xem thì sẽ biết ngay thôi.”

“ Được, dù sao tan tầm cũng không có việc gì, bác sẽ đi xem thử tình huống của các cháu như thế nào.”

Vì thế sau khi tan tầm ngày hôm sau,nhóm xã viên trong đội ríu rít rủ nhau đi ra quảng trường để nghe chuyện xưa. Ai ngờ vừa đến nơi, cả đám đều thấy trên đài đang treo băng rôn viết hoạt động công diễn giáo dục của đội sản xuất Đại Kiều Loan. Sở dĩ bây giờ bọn họ có thể đọc được chữ trên băng rôn ,cũng là nhờ công đi học mấy tuần nay.

“ Lại có hoạt động gì vậy, trời ơi, tôi vừa thấy mấy chữ giáo dục là choáng váng đầu rồi.” Có người lên tiếng oán giận nói, thầm nghĩ mình đến đây chỉ muốn nghe chuyện xưa thôi, giáo dục gì đó thì bỏ đi.

Mỗi lần người trong đội phổ biến mấy cái văn kiện này nọ, bọn họ nghe chả hiểu mô tê gì. Đã vậy mấy người đó còn mặc kệ bọn họ nghe có hiểu hay không, cứ một hai cưỡng ép bắt cả đám ngồi lại nghe. Cả ngày làm việc quần quật đói muốn xỉu rồi, giờ còn bị tra tấn, cả đám đều cảm thấy thà đi làm việc còn hơn.

Vài người có ý định đứng lên để đi về, nhưng mà dưới lời kêu gọi của Tô Mạn, bọn họ có chút luyến tiếc, sau đó lại ngồi xuống. Nghĩ thầm sau khi triển khai cái thông báo kia xong , chắc cô giáo Tô vẫn sẽ tiếp tục kể chuyện xưa. Vì thế cả đám lên dây cót để chuẩn bị chịu tra tấn.

Dù sao cũng đang rảnh rỗi, ngồi lại nghe chút sau đó nói chuyện với mấy người bên cạnh để giết thời gian cũng được. Bọn họ đã không được ăn no rồi, bây giờ có về nhà ngủ cũng cảm thấy khó chịu.

Nhìn thấy đám người tập trung được khá đông, Tô Mạn liền lên đài, bữa nay cô còn tranh thủ đi mượn cái loa để nói cho to.

“ Mọi người đã vất vả rồi, hôm nay chúng ta sẽ không nghe kể chuyện xưa nữa. Trước khi bắt đầu, tôi muốn hỏi mọi người một chút, có ai ở đây muốn xem điện ảnh không ạ?”

Gì? Xem điện ảnh?

Đương nhiên là muốn rồi!

“ Có, tôi muốn xem!”

Phía dưới nhanh chóng có người la lên.

Hai năm trước, bọn họ cũng đã từng được xem qua điện ảnh. Khi đó mùa màng bội thu, lương thực cũng dư dả, bởi vậy công xã mời đoàn văn nghệ từ huyện thành về tận đây để biểu diễn cho bọn họ coi. Đúng là chỉ coi một lần liền nhớ mãi,bây giờ nghe lại được xem thì mừng muốn khóc thét.

Tô Mạn giơ tay ra hiệu cho mọi người yên tĩnh lại:” Hôm nay, tôi sẽ cho mọi người được xem ba tiểu phẩm. Đương nhiên là do người trong đại đội tới diễn, ngay cả người nhà của tôi cũng sẽ lên sân khấu diễn kịch cho mọi người xem. Bởi vậy cho nên ,lát nữa mọi người xem kịch không cần hiểu lầm, tất cả chỉ là diễn xuất.”

Trước đây mấy ngày,đoàn người trong đội nghe được Tô Mạn nói tìm diễn viên để tập kịch này nọ thì không hiểu cô định làm gì , bởi vậy cũng không ai chú ý tới.

Bây giờ nghe được Tô Mạn nói người trong nhà sẽ lên diễn kịch, mới nhớ đến chuyện này.

Lúc sau, chờ cho không khí của quảng trường thật yên tĩnh, Tống Ngọc Hoa mới từ từ lên đài.

Trong khi Tống Ngọc Hoa xuất hiện, Tô Mạn cũng ở bên cạnh để dẫn truyện.

Dưới lời kể của Tô Mạn, mọi người cũng dần hiểu được bối cảnh của vở kịch.Tống Ngọc Hoa trong vai Tiểu Ngọc, là một người vợ trẻ nổi tiếng hiếu thuận và săn sóc chồng con đứng số một số hai ở trong làng. Nhưng số cô xui xẻo lại gặp phải một bà mẹ chồng xấu tính cùng người chồng vũ phu, tối ngày chỉ biết chửi mắng vợ con.

Từ sau khi gả vào nhà chồng cho đến nay, mẹ chồng của Tiểu Ngọc lúc nào cũng chì chiết, tra tấn cô. Người chồng cũng không có công ăn việc làm ổn định, tối ngày chỉ biết cờ bạc rượu chè, say xỉn về nhà còn ra tay đánh Tiểu Ngọc. Cô bị đánh đến nỗi thương tích đầy mình, nhưng mỗi ngày vẫn phải làm việc quần quật như cũ.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 140

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.