Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gây mâu thuẫn

Phiên bản Dịch · 1054 chữ

Huyện trưởng Cao đang cúi đầu chăm chú viết văn chương trên bàn, ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, nói: “Đồng chí Tiết, cô lại gây mâu thuẫn với chủ tịch Nhậm sao?”

Tiết chủ nhiệm cười lạnh nói: “Không phải là tôi gây mâu thuẫn, mà là chủ tịch Nhậm khinh người quá đáng, ỷ vào chức vị của mình, không cho người khác đường sống. Cái danh xưng ‘Người đàn bà sắt’ đúng là xứng với cô ta.”

Huyện trưởng Cao nhìn chủ nhiệm Tiết, cảm thấy hắn lúc trước đúng ra không nên tiếp nhận cô ta.

Người này đầu óc không tốt, lại còn thiếu kiên nhẫn.Nhưng lúc này hắn vừa được điều tới đây, cần người trợ giúp. Thôi, dù sao cũng an ủi cô ta một chút, không thể khiến cho người ta thất vọng vì mình được. Nghĩ vậy, hắn liền nói: “Cô phải bình tĩnh lại, tạm thời đừng gây ra chuyện gì nữa. Cứ nhẫn nhịn một thời gian nữa đi rồi tính.”

“Huyện trưởng Cao, không phải ông sợ bọn họ chứ?” Chủ nhiệm Tiết nhìn hắn nói. Chính vì cô cảm thấy mình đã dựa được vào cây đại thụ huyện trưởng Cao này, cho nên mới to gan như vậy. Vì cái gì mà cô biết rằng người ta cũng có chỗ dựa nhưng vẫn dám đối nghịch cùng người ta? Nếu huyện trưởng Cao nhún nhường, cô biết phải làm sao đây?

Huyện trưởng Cao nắm chặt cán bút, cố nén tức giận trong lòng, nói: “Không phải tôi sợ. Tôi là lấy đại cục làm trọng. Phải giữ cho huyện Nam Bình ổn định đã rồi tính sau.”

Chủ nhiệm Tiết thấy hắn nhíu mày, cũng không dám oán giận nữa, thật cẩn thận nói: “Vậy, vậy nếu chủ tịch Nhậm chèn ép tôi thì tôi phải làm sao?”

“Tôi sẽ nói chuyện với thư ký Lâm về việc này.” Hắn thực sự có chút hối hận.

Nghe huyện trưởng Cao nói xong, chủ nhiệm Tiết lúc này mới yên tâm. Dù sao chỉ cần huyện trưởng Cao còn nguyện ý hỗ trợ sau lưng, cô sẽ không sợ ‘Người đàn bà sắt’ kia nữa.

Còn có nhãi ranh Tô Mạn, đừng tưởng rằng cô chưa tìm tới thì nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc đâu. Nhãi ranh Tô Mạn kia không biết đã rót cái gì vào đầu cháu ngoại cô, thế mà khiến cho Vương Phương có ý kiến với cô, chỉ một tiếng dì thôi cũng không muốn gọi.

Chuyện xảy ra ở Phụ Liên, Tô Mạn rất nhanh liền biết tin tức. Theo thông tin nội bộ của mấy người Ngô Tiểu Hội, khí thế của chủ nhiệm Tiết hiện đang rất mạnh.

Mà theo Tô Mạn phân tích, có khả năng chủ nhiệm Tiết đang dựa vào một ai đó, cho nên cô ta mới coi trời bằng vung như vậy.

Ở huyện Nam Bình, ngườiduy nhất có thể cho chủ nhiệm Tiết sự tự tin, chính là Cao huyện trưởng. Xem ra hiện tại tình huống huyện Nam Bình có chút khó đoán.

Tô Mạn không muốn tham gia vào vũng nước đục này. Hiện giờ cô chỉ là một cán sự nho nhỏ. Những chuyện của cấp trên, có muốn cô cũng không thể nhúng tay vào được. Mà vị trí này cô còn chưa có ngồi ấm chỗ.

Tô Mạn đã làm việc ở bộ Tổ Chức được một thời gian, mấy ngày nay bên trên vẫn chưa an bài công tác cho cô. Bộ trưởng Nghiêm ngày thường vội vàng tính những chuyện lớn, sẽ không để ý đến chuyện của một cán sự bộ môn nho nhỏ, mà phó bộ trưởng Chu đã trực tiếp bỏ qua việc của Tô Mạn rồi. Trừ mấy ngày đầu còn nói chuyện vài câu, sau đó liền không thấythư ký Lâm và bí thư Lý tìm Tô Mạn, như thể họ đã quên mất cô rồi.

Những người khác nhìn thái độ của lãnh đạo đối với chuyện này, liền đoán ra địa vị Tô Mạn ở bên trong đơn vị. Đây rõ ràng làmột người ăn không ngồi rồi. Ngô - Từ hai vị cán sự cũng hiểu tình huống khó xử của Tô Mạn nhưng đối với những chuyện không thuộc quyền quản lý của mình, hai người bọn họ dứt khoát làm như không thấy, không chèn ép Tô Mạn cũng không xem nhẹ cô.

Chỉ có Hứa Thanh nhìn thấy tình huống hiện nay của Tô Mạn là trong lòng có chút vui sướng khi người gặp hoạ. Thậm chí cô ta còn cười nói: “Cán sự Tô, cảm giác bị ghẻ lạnh có mát hay không?”

Tô Mạn nói: “Cán sự Hứa à, có một số chuyện thấy vậy mà không phải vậy đâu. Nếu cô cảm thấy chỗ tôi ngồi mát mẻ, vậy cô có muốn đổi với tôi không? Tôi không chê chỗ ngồi nóng bỏng đâu.”

Hứa Thanh hừ một tiếng, cảm thấy Tô Mạn đang mạnh miệng.

Xem cô còn có thể nhịn được bao lâu nữa. Một người ở trong văn phòng nhàn rỗi không có việc gì làm, qua một đoạn thời gian nữa, lãnh đạo có thể danh chính ngôn thuận điều cô ta đi rồi.

Dù sao cũng không thể để một người ăn không ngồi rồi tồn tại trong tổ chức được.

Cho dù sau lưng Tô Mạn có người thì đã làm sao, chính cô ta không có năng lực thì không ai có thể che chở cô ta mãi được. Chờ cô ta bịthư ký Lâm điều đi, xem cô ta có còn ung dung như vậy nữa không. Hiện tại ăn không ngồi chờ, cô không tin Tô Mạn không hoảng hốt.

Tô Mạn đúng là không hoảng hốt.

Ở trong mắt cô không có ghế nào là ghế băng cả, cho dù có là ghế băng thật, cô ấy cũng có thể khiến cho nó toả hơi ấm. Hơn nữa cô tin tưởng thư ký Lâm điều cô lên huyện, tuyệt đối không phải muốn cho cô ăn không ngồi rồi, hiện tại ông ấy không tìm cô, chắc chắn là vì muốn cho cô tự mình quen thuộc với hoàn cảnh nơi đây.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ

Truyện Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 237

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.