Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chạnh lòng

Phiên bản Dịch · 1007 chữ

Tô Mạn cười nói: “Vị trí nào cũng đều giống nhau, chỉ cần là do tổ chức sắp xếp, tôi sẽ không có ý kiến.”

Phó phòng Chu cười cười: “Vậy cô làm quen với công việc của mình trước đi, hôm nay cô mới tới nên sắp xếp công việc cũng không dễ dàng chút nào. Ngày mai được nghỉ. Ngày mốt sẽ chính thức sắp xếp công việc cho cô.”

“Được rồi, tôi sẽ làm theo sắp xếp của tổ chức.” Tô Mạn trả lời.

ThấyTô Mạn hoàn toàn không có bất kì bất mãn nào, phó phòng Chu ngược lại cảm thấy có chút khó chịu.

Sắp xếp vị trí không tốt, lại không thu xếp công việc, lẽ nào đồng chí này không nhận thấy được sự bất thường ở bên trong đó.

Tô Mạn thật sự cũng cảm thấy có chút không vui vì những điều này.

Đến một nơi mới, có hơi chạnh lòng cũng là điều bình thường. Tài nguyên tốt đương nhiên là dành cho nhân viên cũ. Đối với cô mà nói, tất cả những điều này chỉ là tạm thời. Chờ cô quen thuộc với nơi này, mọi thứ sẽ ổn thôi. Không cần thiết vì những việc này mà thể hiện sự bất mãn.

Ngược lại, cô bất mãn sẽ khiến đồng nghiệp và lãnh đạo cảm thấy cô là người không an phận.

Chính cô cũng biết, bản thân tuổi còn nhỏ, bản lĩnh cũng chỉ thuộc loại khá, bằng cấp cũng không cao, nhưng lại được sắp xếp vị trí tốt như vậy, đương nhiên sẽ khiến nhiều người đỏ mắt.

Buổi sáng, sau khi đã hoàn thành thủ tục nhận công tác, cô dành thời gian tìm hiểu đồng nghiệp, thu dọn bàn làm việc, chưa kịp ngồi xuống xem qua tài liệu đã đến giờ tan tầm. Những người khác đều lục tục lấy hộp cơm trưa ra ngoài ăn.

Lúc trước Tô Mạn đã từng tới đây họp, cũng từng vào nhà ăn của huyện ủy, cho nên cô liền cầm hộp cơm đến nhà ăn.

Vừa mới bước ra, cô lập tức nhìn thấy rất nhiều người. Ngoại trừ người của huyện ủy và chính phủ đi ăn ở ngoài, ngay cả người nhà của họ cũng có thể ăn cơm ở đây. Cho nên hiện tại nhà ăn rất đông người.

Tô Mạn xếp hàng, nhìn xung quanh, thấy trong đám người có một cô gái nhỏ độ tuổi học sinh, cô mỉm cười đi tới: “Đồng chí Ngô Tiểu Hội.”

“Tô Mạn!”

Đang đứng xếp hàng nhìn thấy Tô Mạn đến, cô vui vẻ nói: “Biết hôm nay chị tới, em còn mới vừa đi tìm chị, sao chị lại ở chỗ này?”

Tô Mạn giỡn rằng: “Ngày đầu tiên đi làm, phải biểu hiện cho tốt. Chị đi xếp hàng trước, chờ lát nữa cùng nhau ngồi ăn cơm.”

“Được, em đợi chị.” Ngô Tiểu Hội cười gật đầu.

Tô Mạn lập tức tiếp tục đi xếp hàng.

Ngô Tiểu Hội là người phụ trách liên lạc trong huyện, trước đây đến huyện họp cô có tiếp xúc qua vài lần.Cô cảm thấy cô gái nhỏ này tương đối đơn thuần dễ tiếp xúc, cho nên có chút giao tình.

Bước vào một nơi mới không có người quen, quả thật rất có hại. Khi biết sẽ đến đây, cô đã thông qua Hách chủ nhiệm mà duy trì liên hệ với Ngô Tiểu Hội.Thỉnh thoảng còn gọi điện thoại hỏi thăm một chút về công việc.

Lấy đồ ăn xong, Tô Mạn bưng hộp cơm cùng Ngô Tiểu Hội tìm một góc ngồi ăn.

“Trong huyện có nhiều người quá.” Tô Mạn vừa ăn cơm vừa cười nói.

Ngô Tiểu Hội nói: “Hôm nay là thứ bảy, nhà ăn hôm nay có thức ăn ngon, cho nên người tương đối nhiều. Thời gian khác thì không có nhiều người như vậy.”

Tô Mạn cười nói: “Cũng may ở đây còn có em chỉ điểm chút ít cho chị.”

Ngô Tiểu Hội trước đây rất hâm mộ Tô Mạn, bây giờ nghe nói Tô Mạn nhờ cô ấy giúp đỡ, đột nhiên trở nên có chút kiêu ngạo: “E hèm, em sẽ nói cho chị một ít quy củ trong huyện. Ngày thường ăn cơm ở đâu cũng được, cứ mỗi mồng một đầu tháng hoặc thứ hai, thứ bảy và cuối tháng thì nhất định là phải ăn ở nhà ăn. Chỉ cần là ngày đầu và cuối tháng, chị nhất định phải đến đây ăn.Ví dụ như hôm nay có thịt heo, ngày thường không có đâu.Với cả canh trứng nữa, bình thường đừng bao giờ nghĩ đến.”

Tiểu Hội thông thả húp một ngụm, tiếp tục nói: “Đặc biệt là bây giờ thời tiết nóng nực, đồ ăn khó nuốt, cho nên mỗi lần ăn bữa tối ở đây, em đều ăn rất ngon miệng. Em thấy bữa tối ngon hơn bữa trưa nhiều.”

Tô Mạn lắng nghe rất nghiêm túc: “Cũng may có em nói với chị, bằng không chị cũng không biết điều này. Chị không quen với các đồng chí trong văn phòng nên cũng ngại khi hỏi họ chuyện này chuyện kia.”

Nghe cô nhắc tới phòng tổ chức, Ngô Tiểu Hội nhỏ giọng nói: “Đồng chí trong phòng tổ chức thật sự rất khó hòa hợp.”

Họ đều cho rằng phòng tổ chức có quyền lực cao, tai to mặt lớn, rất có thể diện.

Ngô Tiểu Hội là nhân viên phụ tá nhỏ, rất rõ về phương diện này. Dù sao thì cô cũng chưa bao giờ thấy người nào trong phòng tổ chức mà thân thiện cả.

Tô Mạn nhỏ giọng nói: “Chị cảm thấy phó phòng nhìn rất thân thiện, vẫn luôn tươi cười. Nhưng chị cảm giác anh ta không thích chị lắm, có lẽ là do chị có chỗ nào làm chưa tốt. Em nói xem về mặt này cần thay đổi thế nào?”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.