Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không có tự tin

Phiên bản Dịch · 1041 chữ

Công xã đã lâu không náo nhiệt như vậy, trấn trên có rất nhiều người đều tới xem náo nhiệt. Người đã nhiều nay lại càng nhiều hơn.

Tô Thu Nguyệt đứng ở cửa trường cùng Tô Mạn nói: “Nhị Nha, em nói thật không sai, thật đúng là không ít người. Chả khác gì kì thi đại học cả.

Tô Mạn nói: “Sao, chị không có tự tin à?”

“Không có chuyện đó đâu, em cũng không biết chị ôn tập có bao nhiêu nghiêm túc!” Tô Thu Nguyệt khó có khi mang theo tự tin ở trước mặt Tô Mạn. Tự tin này đều là bởi vì cô ngày đêm khổ học mang đến.

Cô thậm chí còn mang theo một chút buồn rầu: “Nhị Nha, em nói chị nếu là lại thi đậu đại học, lại thi đậu lần tuyển giáo viên này, chị sẽ chọn ở đâu bây giờ, nên đi học hay là đi dạy đây?”

Tô Mạn nhìn bộ dáng này của cô, chịu đựng không có trợn trắng mắt, mà là nghiêm túc nói: “Sao chị không hỏi em, chị đi thi hoa hậu có đăng quang hoa hậu không?”

Tô Thu Nguyệt có chút kiêu ngạo tức khắc liền tắt lửa, mặt xám xịt chạy nhanh vào trường học để tham gia kì thi.

“Thi tốt đó nha.” Tô Mạn hét lớn.

“Biết rồi!” Tô Thu Nguyệt phất phất tay, thực nhanh liền biến mất ở trong đám người.

Tô Mạn cười cười, cô thật ra không có nhiều lo lắng.

Cô cũng kiểm tra quá tiến độ ôn tập của Tô Thu Nguyệt rồi, kiến thức nắm bắt cũng không tệ.

Thật ra đầu óc của Tô Thu Nguyệt xác thật khá tốt, trước kia là do thích bày mấy trò khôn lỏi, không muốn bỏ ra công sức vất vả, chỉ muốn đi đường tắt, cho nên thành tích mới có thể kém như vậy. Hiện tại chịu cực chịu khổ, tiến bộ cũng rất lớn.

Lần khảo thí này không phân khoa, đề bài thi ngữ văn cùng toán học đều được viết trên cùng một tờ giấy thi. Thời gian gói gọn trong một buổi sáng.

Sau khi khảo thí chấm dứt, thì những giáo viên ra đề thi sẽ tiến hành chấm bài, tất cả bài thi đều được các giáo viên này phê duyệt bằng hình thức chấm chéo, như vậy cũng liền tránh cho một ít hành vi hối lộ gian lận này nọ.

Không đợi có kết quả kỳ khảo thí, trong huyện bên kia liền gọi điện thoại tới, hỏi Tô Mạn chuẩn bị bao giờ thì lên huyện.

Tô Mạn liền nói đã chuẩn bị tốt, tùy thời đều có thể đi. Bên kia liền cao hứng muốn cô nhanh chóng lên huyện.

Thư ký Trình ở một bên bẹp miệng oán than. Cảm thấy trong huyện đặc biệt không phúc hậu. Đã đoạt mất người rồi còn vội vàng gấp gáp như vậy.

Lần này bàn hợp đồng, Tô Mạn không cần phải ra tay, cô từ sớm đã chuẩn bị tốt, hiện tại cứ chiếu theo kế hoạch mà làm. Kế hoạch này cũng không cần Tô Mạn mà vẫn có thể tiến hành tốt đẹp.

Mặt khác công tác cũng đã sớm bàn giao hoàn chỉnh, cô tùy tiện thu dọn vật dụng hàng ngày của bản thân một chút liền có thể đi.

Thư ký Trình đề nghị ở nhà ăn tổ chức một buổi tiệc đưa tiễn nho nhỏ, nhưng Tô Mạn không đồng ý: “Hiện tại mọi người đều bận rộn làm việc, tôi không thể hỗ trợ họ thì thôi, sao còn có thể vì chuyện này khiến họ chậm trễ công việc được. Hơn nữa tôi đi công tác trên huyện, về sau cũng sẽ thường xuyên về nhà, cũng không phải không cùng bọn họ chạm mặt nữa.”

Thư ký Trình thở dài gật đầu: “Được thôi, về sau cô lên huyện rồi, có vấn đề gì muốn công xã Bắc Hà bên này phối hợp, tôi chắc chắn sẽ tìm cách giúp cô.”

Tô Mạn cười nói, “Vậy tôi đây cảm ơn thư ký Trình trước.”

Lúc sau sắp xếp hành lý xong xuôi, Tô Mạn lại đi khắp nơi cùng mọi người nói lời tạm biệt. Trước nay nhân duyên của cô ở Bắc Hà rất không tồi.

Đầu tiên là cùng văn phòng tổng hợp bên này chào hỏi, chủ nhiệm Lưu tại văn phòng tổng hợp cũng nói vài câu cổ vũ cô. Sau khi hỏi thăm một lượt người ở đây, Tô Mạn lại đến các văn phòng khác, đích đến cuối cùng là văn phòng phụ liên.

Chủ nhiệm Hách biết cô phải đi, cũng vì tương lai của cô mà cao hứng, không ngừng dặn dò cô: “Về sau lên huyện sẽ có nhiều cơ hội phát triển hơn, dựa vào năng lực của chính cô, đi nơi nào cũng sẽ làm tốt thôi. Hơn nữa lần này thư ký Lâm đặc biệt chính miệng nói muốn cô, tài năng của cô vốn nên lên huyện phát triển, khẳng định sẽ không bị mai một như ở đây.”

Tô Mạn vẻ mặt cảm kích nói: “Chủ nhiệm Hách, tôi thật sự cảm ơn chị. Không có chị cùng thư ký Trình, liền không có tôi hôm nay.”

Cô thật sự mười phần cảm kích chủ nhiệm Hách, thời điểm lúc trước ở hội phụ nữ, là chủ nhiệm Hách giúp đỡ cô duy trì công tác, cô mới có cơ hội tạo nên nhiều thành tích như thế.

Nếu đổi lại là một vị lãnh đạo khác, cô chắc chắn không dễ dàng làm được tới bước này.

Chủ nhiệm Hách cười vỗ vai cô: “Cảm ơn cái gì, tôi còn phải cảm ơn cô đây. Hiện tại hội phụ nữ của Bắc Hà chúng ta có thể hoạt động tốt như vậy, cũng nhờ cô kéo đi lên. Bây giờ chúng ta ở trong huyện giống như đang leo rào. Nói ra cũng không sợ cô chê cười, tôi thậm chí cảm thấy qua không bao lâu nữa, không chừng tôi có thể lên huyện rồi.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 81

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.