Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô cùng chói sáng

Phiên bản Dịch · 1114 chữ

Thư ký Trình cười vui vẻ nói: “Cô không biết đâu, công xã Bắc Hà chúng ta hiện tại vô cùng chói sáng. Hôm nay tôi đi họp, thư ký Lâm còn ở trên hội nghị đặc biệt khen ngợi, nói công xã Bắc Hà ta có rất nhiều nhân tài.”

Bây giờ sâu trong nội tâm, thư ký Trình thật sự cảm thấy công xã Bắc Hà là một nơi phong thủy bảo địa. Nếu không đã chẳng sản sinh ra một nhân tài là Tiểu Tô, lại có thêm một Thôi Hướng Bắc thanh niên trí thức lãng tử quay đầu.

Đương nhiên, ông chỉ dám lặng lẽ tưởng tượng chứ không dám đi rêu rao.

Nhưng vì thế mà thư ký Trình đã hạ quyết tâm, phải thật sự nỗ lực để phát hiện thêm nhân tài. Nơi đất lành phong thuỷ hiếm có như thế này, khẳng định còn có một vài nhân tài mà ông chưa phát hiện ra.

Tô Mạn cũng vô cùng vui vẻ, thứ nhất là địa vị của lò gạch nung được tiến thêm một bước, thứ hai cũng coi như là chiến tích của công xã Bắc Hà, tiếp theo nữa chính là Tô Mạn cũng được thơm lây.

“Vậy chủ nhiệm Thôi có mục tiêu gì cho tương lai chưa?”

Thôi Hướng Bắc có chút không được tự nhiên mà cười cười.

Thư ký Trình nói: “Cậu ấy được lò gạch trong huyện mời, họ cứ tưởng có thể đem Tiểu Thôi điều qua. Nhưng mà thư ký Lâm không đồng ý, ông ấy nói bên công xã chúng ta cũng cần nhân tài. Xem ý tứ của thư ký Lâm là muốn Tiểu Thôi tạm thời qua lại cả hai bên, mỗi bên đều chiếu cố một chút, tạm thời đảm nhiệm một cái danh hiệu tổng kỹ thuật chỉ đạo viên của lò gạch nung huyện Nam Bình, sau đó chờ lò gạch bên kia vị trí tốt hơn, sẽ điều Tiểu Thôi lên lò gạch trên huyện. Tạm thời liền để Tiểu Thôi vất vả một chút.”

Thôi Hướng Bắc lập tức nói: “Không vất vả không vất vả, lò gạch nung số một tuy rằng là ở trong huyện, quy mô cũng lớn hơn, nhưng không được tự do như ở đây, đối với công tác nghiên cứu của tôi ngược lại có hơi bất lợi.”

Tô Mạn cười nói: “Như vậy cũng không có gì khó, sau này dù cho anh đi tới lò gạch số một rồi, thời điểm anh muốn trở về làm nghiên cứu, thư ký Trình khẳng định sẽ đồng ý.”

“Đương nhiên là đồng ý.” Thư ký Trình nói.

Thôi Hướng Bắc cười cười: “Cấp trên sắp xếp như vậy là quá ổn thoả rồi, tôi cũng không nóng nảy muốn lên huyện, hơn nữa…… còn một bầy heo nhỏ ở đội Đại Kiều Loan, tôi không yên tâm về chúng.”

Tô Mạn: “……”

Không quan tâm như thế nào, sự thật thì Thôi Hướng Bắc chính là người tuỳ thời đều có khả năng bị điều đi. Vậy nên cậu không thể tiếp nhận bàn giao công tác từ Tô Mạn được.

Vậy là công tác bên lò gạch số hai cần phải tim người khác thay thế cậu. Tô Mạn lại hỏi: “Vậy ai sẽ nhận bàn giao công tác của tôi?”

Thư ký Trình nghe vậy liền sửng sốt, Thôi Hướng Bắc tuy rằng không bị điều đi, nhưng hai bên đều phải chiếu cố, như vậy không thể toàn tâm toàn ý quản lý lò gạch bên này.

Bây giờ thì thư ký Trình mới nhớ ra, vậy là lò nung gạch của bên mình hiện giờ không còn người quản lý nữa rồi. Ông lại bắt đầu cảm thấy đau lòng.

Lúc trước cứ vui vẻ vì được nở mày nở mặt, hiện tại quay đầu nhìn lại, ông mới nhận ra rằng trên huyện điều đi hai người này, chẳng khác nào lấy dao róc thịt của ông.

Những cán bộ khác tuy rằng cũng có thể làm việc, nhưng không thể nào giống như người trẻ tuổi không hề có chút nào tư tâm được, đấy là chưa kể năng lực của hai người họ nữa, điều đó mới là hiếm có khó tìm. Trên thực tế, những người hơi có một chút kinh nghiệm đều sẽ hoặc ít hoặc nhiều có một chút mưu lợi cá nhân.

Thư ký Trình đau đầu nói: “Lò nung gạch bên này trước mắt cứ giao cho tôi đi, sau này tôi sẽ tìm người thích hợp sau. Hai người nếu thấy người nào thích hợp cũng có thể đề cử.”

Thôi Hướng Bắc trực tiếp đề cử Tôn Gia Lượng. Cậu cảm thấy kỹ thuật của anh ta cũng không tệ lắm.

Thư ký Trình nói: “Nếu cậu ta có thể nung ra gạch mới, tôi sẽ cho cậu ta thử.”

Chờ thư ký Trình trở lại văn phòng, Tô Mạn liền chuẩn bị đi xưởng gia cụ bên kia nhìn xem, Thôi Hướng Bắc gọi cô lại, nghiêm trang nói: “Xưởng trưởng Tô …… Tôi vừa lúc đi hiệu sách ở khu vực bên kia xem, không ngờ tìm được một ít sách. Tôi liền mua mấy quyển. Ngày thường tôi thấycô cũng rất thích sách, nếu không cô cầm vài quyển về đọc trước đi, dù sao tôi còn có một đống tư liệu chưa xem xong.”

Cậu nói xong liền nghiêng túi xách, từ bên trong móc ra hai quyển sách không có bìa, đều là về một ít tư tưởng học tập và phương diện lịch sử.

Lúc trước Tô Mạn vì muốn dung nhập thật tốt vào thời đại này, cho nên hay xem những tư liệu văn kiện kiểu đó. Kết quả Thôi Hướng Bắc cho rằng cô thích xem loại sách này.

Tốt xấu gì cũng là tấm lòng của Thôi Hướng Bắc, Tô Mạn cười cầm một quyển rồi nói: “Tôi xem trước một quyển, xem xong rồi lại tìm anh đổi. Chủ nhiệm Thôi, anh cũng thích xem loại sách này ư?”

Thôi Hướng Bắc nghiêm túc nói: “Tôi nhìn qua một chút, cảm thấy nội dung khá hay.” Cách mạng chiến hữu đương nhiên muốn bảo đảm tư tưởng thống nhất.

Tô Mạn gật gật đầu đem sách cất vào ba lô, sau đó nói tiếp: “Chủ nhiệm Thôi, nếu anh thật sự thích những sách giống thế này, sau này tôi sẽ về sửa sang lại những tư liệu đó rồi sẽ đưa cho anh học tập.”

Thôi Hướng Bắc lập tức vui vẻ nói: “Được thôi!”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 84

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.