Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mất mát nho nhỏ

Phiên bản Dịch · 1019 chữ

Thôi Hướng Bắc: “...” Tôi chính là cố ý không gọi ông mà!

Tô Mạn cười nói: “Chúng tôi đi loanh quanh tìm hiểu đường xá một chút. Cũng không có việc gì quan trọng. Vừa lúc, nếu chú đã ở đây rồi thì chúng ta cùng đi ăn cơm đi.”

Tài xế Lưu vừa nghe được đi ăn cơm, lập tức không nói lời nào, cười tủm tỉm đồng ý: “Kỳ thật tôi cũng có chút đói.”

Thôi Hướng Bắc nhìn hai người đi ở phía trước, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời đã tối, khẽ thở dài một hơi: ”Haizzz.”

Tài xế Lưu còn quay đầu lại gọi cậu: “Chủ nhiệm Thôi, cậu đi nhanh lên chút.”

Thôi Hướng Bắc bất đắc dĩ mở một mắt nhìn ông, tài xế Lưu, tôi thật phải cám ơn ông!

Ba người sáng sớm hôm sau liền xuất phát từ tỉnh thành, chạy về công xã Bắc Hà bên kia. Đến thời điểm về tới công xã, cả đám lại vội vội vàng vàng đi ăn cơm, Tô Mạn liền nhanh chóng đi tìm thư ký Trình để báo cáo tình huống.

Tài xế Lưu thì vô cùng phấn khởi, đi tìm vài người bốc phét một chút, Thôi Hướng Bắc thì ngược lại, cậu nghĩ trải qua hành trình lần này có một chút mất mát nho nhỏ. Nhưng rất nhanh cậu lại phấn chấn lên.

“Xưởng trưởng nhỏ” của cậu một lòng một dạ vì xã viên phục vụ, cậu cũng có thể hết lòng hết sức vì xã viên phục vụ giống cô. Nghĩ thế cậu lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, lấy lại tinh thần hướng lò gạch bên kia đi tới. Muốn gầy dựng lò gạch ngày càng phát triển để được các cấp trên xem trọng.

Trong phòng làm việc, Tô Mạn đã hồi báo cùng thư ký Trình về tình hình của xướng chế tạo kim loại bên kia.

“Tôi thấy bọn họ nếu đã lưu lại hàng mẫu của chúng ta, hẳn là không thành vấn đề.”

Thư ký Trình cũng thật cao hứng, lần này Tô Mạn đi tỉnh thành, ông còn tưởng rằng có lẽ sẽ bị thất bại. Ai biết chuyện cũng đã nói thành một nửa.

Thỉnh thoáng ông cũng mệt tim với Tiểu Tô, cứ sợ cô muốn đổi đến tỉnh thành làm việc, lúc nói chuyện cũng có chút hoang mang.

“Tiểu Tô à, cô có chắc là chúng ta có thể chế tạo ra những loại đồ gia dụng đó hay không?”

“Không vấn đề gì đâu, vừa lúc xưởng chế tạo kim loại bên kia khẳng định cần thêm thời gian thương lượng, mấy ngày nàychúng ta vừa lúc có thời gian để nghiên cứu chế tạo.”

Tô Mạn cảm thấy chế tạo những đồ gia dụng này cũng không cần phải kỹ thuật cao gì.

“Được lắm, cô cứ yên tâm mà làm, yêu cầu cái gì thì cứ nói cùng công xã, công xã bên này sẽ dốc toàn lực phối hợp với cô.”

Tô Mạn cười nói: “Mấy cái khác ngược lại không cần thiết, tôi cảm thấy trước tiên chúng ta có phải là nên mở ra nhà xưởng chế tạo đồ gia dụng không? Bằng không xoay tới xoay lui để xưởng chế tạo kim loại kia biết chúng ta đến cả nhà xưởng cũng không có, tôi chỉ sợ lộ tẩy mất.”

“Ha ha ha, cái này chắc chắn là phải làm. Cô cùng chủ nhiệm Lưu của văn phòng tổng hợp nói một tiếng, nhờ anh ta đi làm.”

Có lời này của thư ký Trình, rất nhanh xưởng đồ gia dụng đã chuẩn bị đưa vào hoạt động . Nhà xưởng cũng không cần tìm mặt bằng, dùng tạm cái kho hàng nhỏ để trống. Bên ngoài treo một cái bảng hiệu. Bên trong trừ bỏ một đống đồ gỗ, cái gì cũng không có.

Như lớp da bên ngoài làm cho có để có cái gọi là nhà xưởng. Có điều Tô Mạn rất tin tưởng, chỉ cần ký kết thành công đơn hàng của xưởng chế tạo kim loại, thì xưởng đồ gia dụng lập tức sẽ phát triển thành quy mô lớn.

...

Tỉnh thành, xưởng chế tạo kim loại bên này, chủ nhiệm Dương đem phương pháp hợp tác và hỗ trợ của Tô Mạn sắp xếp một chút trong suy nghĩ. Sau khi đã chỉnh lý đâu đó rõ ràng, liền đi tìm xưởng trưởng để báo cáo đợt hợp tác lần này.

Ông đương nhiên một lòng mong muốn thúc đẩy việc hợp táp.

Làm chủ nhiệm hậu cần, ông cũng có chút lợi lộc, nhưng vị trí này cũng có chỗ không tốt, rất khó làm bản thân nổi bật. Bình thường trongxưởng cung ứng cùng với phúc lợi, ngày nghỉ, đều là dựa theo quy định trong xưởng mà phân phối. Làm tốt, thì cảm thấy là bổn phận của lãnh đạo trong xưởng, công nhân muốn cảm ơn cũng là lãnh đạo trong xưởng, mà không phải đội hậu cần của ông.

Cho nên chủ nhiệm Dương cũng hy vọng chính mình có thể làm ra sự tình gì đó có lợi cho công nhân, cho chính mình gia tăng điểm giá trị. Lần này Tô Mạn cùng ông thỏa thuận việc làm ăn này, cũng như cấp cho ông một cơ hội.

Tiếc nuối duy nhất chính là hai người trẻ tuổi kia rất tinh ranh, không thể chiếm tiện nghi nhiều hơn cho nhóm công nhân trong xưởng, bằng không công lao ông sẽ càng lớn hơn.

Ở bên này, xưởng chế tạo kim loại đã tổ chức rất nhiều cuộc họp và hội nghị, đều là vì muốn thảo luận chuyện lần này hợp tác trao đổi vật phẩm cùng xưởng sản xuất đồ gia dụng của công xã Bắc Hà

Bởi vì lần trước có lưu lại một số hàng mẫu đồ gia dụng, cho nên đối với chất lượng và mẫu mã của sản phẩm, thật ra không có gì để lo lắng.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.