Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tay không bắt hổ

Phiên bản Dịch · 1018 chữ

Nhà cửa tỉnh thành so với huyện thành còn khó khăn hơn. Mỗi gia đình đều sống trong những căn nhà nhỏ chật, đến cả chỗ ngủ cũng không có.

Nếu thật sự có những món đồ gia dụng như Tô Mạn nói, thật sự có thể tiết kiệm được rất nhiều không gian. Chỉ nói về cái bàn ăn cơm, bình thường chỉ có một cái bàn vuông nhỏ, người trong nhà ngồi ăn cơm còn chật chội, đặc biệt thời điểm nhà có khách, đều phải đứng ăn. Nếu như bình thường là cái bàn vuông, thời điểm mấu chốt có thể biến hóa thành cái bàn tròn lớn, thật tiện lợi biết bao nhiêu.

Lúc nãy còn có một tia do dự, hiện tại nghe được những lời giới thiệu của Tô Mạn, trong lòng ông đã có quyết định chắc chắn. Ông còn muốn thúc đẩy hợp tác nhanh hơn, đến lúc đó, ông cũng sẽ mua một bộ gia dụng đem về nhà.

Dù sao so với giá thị trường cũng thấp hơn. Thật sự quá lời!.

“ Được lắm, lần giao dịch này chúng ta cứ quyết định như vậy. Để cho thuận tiện, bộ gia dụng này có thể để lại trong nhà xưởng chúng tôi không?. Thời điểm tôi cùng các lãnh đạo trong xưởng bàn bạc, cũng có thể mở triển lãm cho các nhân công xem xét một chút.”

Việc đó đương nhiên là không thành vấn đề, có thể chủ động lưu lại hàng mẫu, chứng tỏ họ rất trân trọng vụ làm ăn này.

Tô Mạn sảng khoái nói: “ Được, chúng tôi sẽ để đồ gia dụng lại trong xưởng để nhân công xem xét.”

Cổng lớn của xưởng chế tạo kim loại mở ra, tài xế Lưu lái xe nghênh ngang vào xưởng, sau khi mang đồ gia dụng vào, các công nhân vây xung quanh rồi nhìn chăm chú.

Trong xưởng, nhóm công nhân đi tới đi lui, nhìn thấy có người mang một bộ đồ gia dụng mới toanh vào nhà máy, liền nghĩ nhà máy mua để sử dụng chung. Thấy xậy, mọi người đều xuýt xoa nhà xưởng quá xa hoa, một lần mua chính là một bộ, người ta còn giao hàng tới tận nhà máy.

Chủ nhiệm Dương cũng không vội vã nói cho nhóm công nhân, tiễn nhóm người Tô Mạn rời đi, ông liền vội vã đi tìm các lãnh đạo khác của xưởng sản xuất để thảo luận.

Việc này dù sao cũng là việc lớn, ông cũng chỉ là một chủ nhiệm lo chuyện hậu cần, không thể tự ý làm chủ được, mong yêu cầu này sẽ được các lãnh đạo xưởng đồng ý.

Có điều ông tin tưởng việc này đem lại rất nhiều ích lợi, lãnh đạo xưởng chắc chắn sẽ không từ chối.

........

Ra khỏi nhà máy sản xuất, Tô Mạn và Thôi Hướng Bắc leo lên xe.

Tài xế Lưu vui vẻ khởi động xe, lộc cộc mở ra máy kéo rời đi. Một bên lái xe, bên nói chuyện cùng Tô Mạn: “ Xưởng trưởng Tô, những gì cô nói nãy giờ có phải đều là sự thật không, xưởng sản xuất của chúng ta có thể làm ra các loại gia dụng đó.”

“ Đương nhiên là có, mọi việc có thành công hay không đều do người.”

Tài xế Lưu lại hỏi: “Chúng ta sẽ có xưởng sản xuất đồ gia dụng sao?”

Tô Mạn nói: “Chờ xưởng chế tạo kim loại bên này đồng ý, chúng ta chắc chắn sẽ có xưởng chế tạo đồ gia dụng.”

Cô tin tưởng nếu hoàn thành được đơn hàng này, công xã khẳng định sẽ đồng ý thành lập xưởng sản xuất. Hiện tại chỉ đổi nồi chảo đồ dùng trong bếp bằng sắt, về sau chắc chắn có thể bán lấy tiền.

Tài xế Lưu đầu óc mờ mịt, rốt cuộc vẫn phải nên có xưởng sản xuất trước rồi mới đi tìm đơn hàng mới đúng chứ, sao đến phiên Tô Mạn lại làm ngược nhỉ?

Thôi Hướng Bắc so với tài xế Lưu hiểu rõ ràng hơn nhiều, nên cậu biết rõ Tô Mạn lại là tay không bắt hổ. Lần này cùng lần thành lập xưởng sản xuất gạch ngói cực kì giống nhau. Lúc ấy cô cũng làm như vậy.

Thôi Hướng Bắc vẫn luôn biết Tô Mạn rất giỏi, còn đặc biệt chịu khó lăn lộn. Nhưng đây cũng là lần đâu anh đi theo Tô Mạn, cùng cô trải qua quá trình lăn lộn này. Xem như phần nào được mở rộng tầm mắt.

Cô không chỉ giỏi lăn lộn, lại còn đặc biệt thông minh. Thậm chí thông minh đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt.

Ở xưởng chế tạo kim loại, thương lượng trong chốc lát cũng đã đến xế chiều.

Lúc này, nếu muốn quay về công xã phải đi đường lộ vào ban đêm. Nếu đi bộ thì thật ra cũng không sao, nhưng lái xe thì thật sự có chút nguy hiểm. Không có đèn đường, con đường một mảnh tối đen, xe cũng không có đèn, nếu lỡ như va vào một cái hố hay ổ voi ổ gà, chắc chắn sẽ hư xe.

Cho nên Tô Mạn dẫn theo hai người Thôi Hướng Bắc cùng tài xế Lưu tìm nhà khách ở một đêm.

Đây là lần đầu tài xế Lưu ở nhà khách, trước kia ông cũng có chạy xe nhưng cũng chỉ chạy lộ trình ngắn, không cần ở lại nhà khách để nghỉ ngơi.

Không nghĩ tới bây giờ lại được ở nhà khách trong tỉnh thành, ông vui sướng đến nổi gương mặt già nua như nở một đóa hoa. Ngã vào chăn đệm trước mặt, liền chuẩn bị đi ngủ. Bởi vì buổi trưa đã ăn quá nhiều, ông cảm thấy buổi tối có thể tiết kiệm một tí. Công xã còn nghèo, đi ra đường cũng không thể lãng phí tiền chu cấp của nhà nước.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 90

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.