Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhiều ý tưởng

Phiên bản Dịch · 1043 chữ

Giữa xã và tỉnh vẫn còn khoảng cách rất lớn, bản thân ông chưa có mối quan hệ ở đó, việc đi lại đã khó khăn rồi, huống gì tính đến việc mua bán.

Tô Mạn nói: “Hiện tại trong huyện cũng đang vội giải tán nhà ăn, bây giờ đi ngay tôi cũng lo lắng sẽ có chút khó khăn.”

Thư ký Trình nháy mắt hiểu ý của cô.

Họ chỉ có thể lo việc trong công xã Bắc Hà, nhưng nếu là việc của cả huyện thì khó khăn hơn nhiều.

Ở huyện thì nghĩ sẽ xem xét để đưa toàn huyện cùng nhau phát triển, trở thành một cộng đồng giàu có. Chính vì vậy huyện lập tức dành thời gian lên kế hoạch có lợi cho toàn huyện, nhưng công xã Bắc Hà thật sự không muốn đợi nữa.

Người có bản lĩnh đứng ra lãnh đạo một nhóm người để cùng phát triển, không phải ban đầu đều phải cùng nhau chịu đói chịu khổ hay sao?

Cùng lắm là đứng ra tiên phong thử nghiệm, sau đó quay lại giúp đỡ các xã khác.

Thư ký Trình nói: “Được, chúng ta cứ thử trước xem sao. Không thể trông đợi mãi vào huyện. Huyện cũng nói rồi, chúng ta phải tự túc.”

Sau cuộc nói chuyện với thư ký Trình, Tô Mạn liền đến lò gạch tìm Thôi Hướng Bắc.

Việc duy nhất cô có thể làm, là bắt xe vào thành phố tìm người làm trong xưởng, sau đó tìm gặp bảo vệ để liên hệ với chủ xưởng. Nhưng đây chỉ là tính toán vô ích, cho nên hiện tại cô không nhắc đến nữa.

Cuối cùng cô cũng nhớ ra, Thôi Hướng Bắc trước đây đã lên thành phố học kỹ thuật nuôi heo.

Thôi Hướng Bắc vốn là một thanh niên nông thôn, lại có thể vào thành phố học kỹ thuật nuôi heo, chứng tỏ cậu cũng rất có hiểu biết về thành phố. Làm kinh doanh cần dựa vào quan hệ, tiếp xúc được nhiều người, thì khả năng tìm được khách hàng càng cao.

Vậy nên Tô Mạn quyết định nhờ Thôi Hướng Bắc hỗ trợ.

Thôi Hướng Bắc đang bận rộn việc trong lò gạch, hiện tại cậu đang rất vội. Bởi vì phía đại đội lại có người xin kéo gạch để xây phòng ở. Nhóm người này ở chung một nhà cũng không quá khó khăn, nhưng thấy người khác ở phòng riêng họ cũng muốn.

Dù sao thì xã viên cũng đã trả tiền, lò gạch đương nhiên nguyện ý tăng ca làm việc.Hơn nữa trong cái huyện này vẫn còn có lò gạch khác, bây giờ không cố gắng nhanh chóng hoàn thành thì sẽ mất khách.

“Thôi chủ nhiệm, sao có vẻ vội vàng vậy?”

Tô Mạn cầm văn kiện bước tới.

Nghe tiếng Tô Mạn, Thôi Hướng Bắc hơi kinh ngạc và có phần mất tự nhiên. Lần trước Tô Mạn vì vội chuyện xưởng gia dụng mà mấy ngày nay đều không tới đây. Không ngờ bây giờ lại đột nhiên xuất hiện.

Cậu cố ý đứng thẳng quay đầu lại: “Tô xưởng trưởng à, cô không bận việc nữa sao?”

“Mới vừa xong, đến đây xem tình hình thế nào. Nhưng chứng kiến Thôi chủ nhiệm làm việc nghiêm túc như vậy, khẳng định là không có vấn đề gì rồi. Đi thôi, đến văn phòng uống nước và nghỉ ngơi một chút, nhân tiện bàn chuyện công việc.”

Lần đầu tiên được mời, Thôi Hướng Bắc ừ một tiếng rồi theosau Tô Mạn vào văn phòng.

Tô Mạn vào phòng, liền bưng bình nước sôi rót một tách trà cho Thôi Hướng Bắc: “Nào, uống một chút trà đi.”

Thôi Hướng Bắc hai tay cầm tách trà.

Kế toán Từ đang ở văn phòng: “……”

Thôi Hướng Bắc không cảm nhận được sự chua xót của kế toán Từ, cậu bưng chén trà lên nhấp thử một ngụm. Trà này uống vào rất ấm áp, cảm giác khác xa loại trà mà bình thường cậu ta hay uống. Khá hợp khẩu vị, bởi vậy Thôi Hướng Bắc liền uống nhiều hơn mấy ngụm.

Tô Mạn cười nói: “Nếu không lại uống thêm chút nữa? Chắc cậu khát nước rồi, may mắn chúng ta đang ngồi trong văn phòng. Thôi chủ nhiệm, cậu bận rộn công tác cũng không thể bạc đãi chính mình, thân thể có mạnh khoẻ thì công tác mới tốt được.”

Nghe cô nói vậy, Thôi Hướng Bắc lại uống thêm một chén nữa rồi như sực nhớ ra cái gì, cậu liền nói: “Suýt nữa quên đi việc chính. Cô gọi tôi lên đây là có chuyện gì cần trao đổi sao?”

“Cậu không nhắc tới thì tôi cũng quên mất.” Tô Mạn đặt ấm trà đang cầm lên bàn rồi nói: “Chuyện là thế này. Lần trước tôi nghe Quách đại đội trưởng nói. Mùa đông năm ngoái có phải cậu lên trại heo trên tỉnh thành để học tập và tu dưỡng về kỹ thuật chăn nuôi heo không? “

Thôi Hướng Bắc nghe đến đây, liền bị sặc nước, ho khụ khụ hai cái.

Tô Mạn nói: “Thôi chủ nhiệm, cậu có làm sao không?”

Thôi Hướng Bắc xua xua tay: “Không, không có việc gì. Tại sao đột nhiên cô lại hỏi tôi chuyện này? “

“Trước đây không phải tôi đã trao đổi với cậu về việc mở xưởng gia cụ hay sao? Hiện tại cũng nên làm một ít hàng mẫu rồi. Trên huyện bây giờ đang bận rộn công cuộc xây dựng phòng ở, nhóm công nhân cũng không còn tiền trong tay, tôi đang chuẩn bị chuyển nhóm hàng đầu tiên lên tỉnh. Tốt nhất là có thể lấy hàng đổi hàng, lấy sản phẩm xuất xưởng của chúng ta đi đổi lấy một lô nồi sắt mang về, giải quyết ổn thoả việc bếp núc đang vô cùng cấp bách cho xã viên.”

Kế toán Từ ngồi một bên lắng nghe, cảm thấy vô cùng bội phục đối với vị xưởng trưởng Tô Mạn này. Cô gái này tuổi không lớn nhưng ý tưởng cũng thật nhiều.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.