Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giải tán nhà ăn

Phiên bản Dịch · 1013 chữ

Cuộc họp kết thúc, thư ký Trình yêu cầu phòng thông báo liên lạc cho một đại đội khác đến họp.

Họp xong liền quay trở về văn phòng, ông yêu cầu trợ lý Tiểu Vương gọi Tô Mạn đến gặp mình.

Tô Mạn cũng có tham gia cuộc họp, nhưng cô không hề phát biểu. Hiện tại cô là quản lý lò gạch ở đây, nhưng chuyện này còn chưa được công khai nên cô không tiện lên tiếng.

Lúc cô đến văn phòng, thư ký Trình đang hút thuốc, vẻ mặt đăm chiêu, nhìn thấy cô tới, ông liền bảo: “Tiểu Tô đến rồi à, mau ngồi xuống.” Sau đó liền dập điếu thuốc.

“Tiểu Tô, trước đây cô lo lắng chuyện này, bây giờ nó thật sự xảy ra rồi.”

Ông còn nhớ rõ lần trước khi từ chỗ thư ký Lâm trở về, ông và Tiểu Tô đã ngồi trên máy kéo và trao đổi về vấn đề này.

Ai mà ngờ nó lại xảy ra nhanh đến vậy. Đây cũng là lý do ông muốn nói chuyện với Tô Mạn ngay sau cuộc họp. Đúng thật là trước đây họ không để ý mấy đến chuyện này.

“Hiện tại nhà ăn mới giải tán, chắc hẳn còn rất nhiều vấn đề. Những chuyện khác không nói đến, riêng việc nấu ăn đã là một vấn đề lớn rồi. Đến việc phân lương thực cho người dân, rồi họ có biết tiết kiệm không, có biết phân chia hợp lý không, hay là nửa năm đầu đã ăn hết, xong sáu tháng sau phải nhịn đói, hai năm trước đây đã có địa phương ăn sạch lương thực, rồi nửa năm sau phải gặm vỏ cây sống qua ngày. Sau nhờ chính quyền phát lương thực cứu tế mới vượt qua nạn đói.Nhưng tình hình huyện chúng ta hiện nay không thể phân phát lương thực cứu tế được.”

Với tư cách là người lãnh đạo công xã, thư ký Trình lúc này vẫn đang tìm đủ mọi cách giải quyết vấn đề cơm ăn áo mặc cho người dân.

Nghĩ đến cảnh tượng trong tương lai cơm ăn không hết, Tô Mạn cảm thấy quả là khác biệt một trời một vực. Nếu không phải cô bị hệ thống “Thánh Mẫu” đưa tới thời đại này, thì dù có nghe người từ thế hệ trước kể lại, cô cũng không thể nào hình dung ra vào thời đại này lại khó khăn đến vậy. Đừng nói đến chuyện ăn cơm, chỉ một chút cháo ngô thôi còn không có mà ăn.

Cho nên Tô Mạn rất bội phục những người lãnh đạo này, tuy rằng trong bọn họ cũng có những người tư lợi, đôi khi cũng làm những chuyện ích kỷ, nhưng khi gặp vấn đề lớn đều hết lòng giải quyết.

Cô cũng nghiêm túc đưa ra chủ ý: “Về chuyện lương thực, cuộc họp hôm nay không phải đã sắp xếp việc trồng rau sao, tôi nghĩ xã viên sẽ thu hoạch đậu phộng và khoai lang đỏ với năng suất cao. Chắc hẳn là có thể giải quyết phần nào vấn đề. Mặt khác, tôi thấy rau dưa ở thành phố rất có giá, có thể đem đến đó bán, tăng thêm thu nhập cho xã viên.”

“Ý cô là bán rau?” Thư ký Trình đang chuẩn bị hút thuốc, nghe được kiến nghị của Tô Mạn vội buông xuống, đây quả thật là một lối thoát. Tuy nhiên, lúc đầu sẽ không mang lại hiệu quả lớn.

“Được rồi, ngài cũng đừng lãng phí thời gian lo lắng làm gì.”

Tô Mạn lại nói: “Chúng ta nên đi huyện một chuyến để bàn chuyện này. Hỏi ý kiến huyện về việc mở xưởng sản xuất đồ gia dụng. Nếu huyện không giải quyết được thì lên tỉnh.”

Lần này vấn đề nhà ăn quá lớn, không thể dựa vào huyện được, phải lên tỉnh tìm hướng giải quyết. Tô Mạn cũng biết, nếu cô không quan tâm vấn đề nhà ăn thì một thời gian nữa cũng sẽ có xã viên đứng ra tìm cách giải quyết. Nhưng cô bây giờ đang sống ở cái công xã này, cô không thể làm ngơ. Thử thách này cũng là một cơ hội đối với cô.

Thư ký Trình nói: “Tại sao lại muốn mở xưởng sản xuất đồ gia dụng?”

“Đây cũng là vì lần trước đi họp ở huyện, tiếp xúc với các đồng chí khác, tôi mới biết được người dân ở thành phố khó mua được đồ gia dụng, cưới xin muốn mua tủ quần áo cũng cần phải có thẻ. Đã vậy nhiều khi còn không mua được. Tôi liền nghĩ ngay đến trong xã mình có thợ mộc, trước nay nhà ai dựng vợ gả chồng cho con đều tìm thợ mộc để làm đồ gia dụng, tay nghề cũng rất tốt. Không phải chúng ta rất có khả năng để làm hay sao? Trong đợt tập huấn lần trước tôi không được phép thực hiện điều này, nhưng bây giờ công xã đã có rất nhiều người có tay nghề rồi.”

Thư ký Trình nhận thấy Tô Mạn có thể làm được nhiều việc như thế, không chỉ là dựa vào đầu óc mà còn vì cô biết thận trọng quan sát. Người khác thuận miệng nói một hai câu, cô đều ghi nhớ và vận dụng vào những thời điểm quan trọng.

Đổi lại nếu là một nữ đồng chí khác, khi trò chuyện cùng mọi người và nghe rằng họ không thể mua được đồ gia dụng khi kết hôn, thì cũng chỉ xem là chuyện vặt vãnh. Còn Tô Mạn lại có thể nghĩ sâu xa đến vậy.

“Tiểu Tô, vậy trước tiên hãy để thợ mộc chuẩn bị mẫu, chúng ta đối chiếu với hàng gia dụng trong thành phố xem có khác biệt nhiều không. Tôi lo là kỹ thuật của chúng ta không được tốt. Chắc phải ra huyện tìm người giúp…….”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 98

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.