Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hối hận muốn chết

Phiên bản Dịch · 1047 chữ

Dù sao tương lai cứ nói là cô vì cống hiến cho sự nghiệp quốc gia mà quên đi việc lập gia đình, cũng không ai có thể nói được điều gì.

Tô Mạn nghĩ xong xuôi, liền cảm thấy cực kì yên tâm.

Đồng chí Lý Xuân Hoa lại nói: “Con cũng không còn nhỏ nữa đâu, con nhìn đám chị dâu của con xem, đều là mười bảy, mười tám tuổi đi tới nhà mình. Con năm nay mười bảy tuổi rồi, sang năm cũng nên tính chuyện lấy chồng thôi.”

Lâm Tuyết Cúc chịu đựng không dám nói lại mẹ chồng của mình, cô lúc trước sau khi kết hôn đã hối hận muốn chết. Mười mấy tuổi đi làm cô dâu cho người ta, còn gặp phải bà mẹ chồng hay soi mói, may mắn mình không cùng bà khắc khẩu, nếu không thực sự không thoải mái được như hiện nay.

Nói đến đây, cô lại nhớ ra chuyện mình đã quên chưa xin phép, liền nói:” Mẹ à, con xin phép mẹ ngày mai tan tầm con cùng Đại Trụ về nhà mẹ đẻ con một chuyến ạ.”

Lý Xuân Hoa cắn hạt dưa nói: “Trở về làm gì, có phải muốn khoe khoang hay không?”

Lâm Tuyết Cúc trợn trắngmắt :“Con không phải là muốn về báo tin vui hay sao? Sao qua lời nói của mẹ lại thành như vậy rồi? Mẹ ơi, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng được không vậy? “

Lý Xuân Hoa ha hả cười: “Mẹ là nói sự thật. Người một nhà, còn phải xin với chả phép? Người trong nhà nói chuyện với nhau không như ở cơ quan con đâu nhé. Nói chuyện đều muốn quanh co lòng vòng, rào trước đón sau, mệt lắm.Con nói muốn khoe khoang, bà mẹ già này còn cho hai đứa chút đồ vật đem biếu. Còn nói báo tin vui, vậy thì cái gì cũng không cần chuẩn bị, có khi hai đứa từ nhà mẹ đẻ trở về còn mang theo quà biếu nữa là đằng khác..”

Lâm Tuyết Cúc: “…… Được rồi, con chính là đi khoe khoang, con muốn cho người ta biết Đại Trụ của nhà chúng ta có tiền đồ rồi. Xem ai còn nói Đại Trụ của nhà chúng ta là kẻ bất lực nữa.”

Tô Đại Trụ cảm động đến mắt đỏ hoe.

Tô Mạn vô ý liếc mắt nhìn anh một cái, nhìn thấy ánh mắt kia của anh ta, liền xoa hai tay vào nhau. Cô cảm thấy nếu như không được khoe khoang, chắn hẳn đồng chí Tô Đại Trụ sẽ rất ấm ức.

Tô Nhị Trụ hâm mộ nhìn sang Tô Đại Trụ, sau đó nhìn nhìn vợ mình. Thầm nghĩ mình sẽ chăm heo thật tốt, sau đó cũng tới nhà cha vợ khoe khoang. Chờ tới lúc anh làm nên việc lớm rồi, để xem cô vợ nhỏ đanh đá có còn dám lên mặt với anh ta nữa không?

Ngày hôm sau, hai người lớn tuổi nhà họ Tô là bà Lý Xuân Hoa cùng ông Tô Thiết Sơn, do chưa bắt đầu đi làm nên họ liền đảm nhận việc quét dọn, vệ sinh nhà mới, sau đó mang đồ đạc của Tô Mạn và Tô Thu Nguyệt chuyển qua đó.

Nghĩ tới tương lai tươi sáng của con gái, bà Lý Xuân Hoa cứ vui sướng mà cười mãi, thậm chí còn ngân nga vài khúc ca nữa. Cảm giác một đời này của mình sống thật có giá trị.

Công việc trong nhà không cần Tô Mạn nhọc lòng, cho nên toàn bộ tâm tư của cô đều đặt vào sự tình lò gạch nung. Tuy rằng vẫn có hơn ba mươi công nhân, nhưng vì hiện tại đơn đặt hàng còn rất nhiều, cho nên mọi người ờ lò gạch số hai không ai được rảnh rỗi cả.

Trên huyện thành một số nhà máy khác đã lục tục bắt đầu xây phòng ở. Nhiều nhà máy như vậy cùng nhau khởi công, nhu cầu về gạch sẽ rất lớn. Cũng may là còn có lò gạch số 1 chia sẻ, cho nên lò gạch số 2 bên này mới có thể đảm đương nổi khối lượng công việc đồ sộ như vậy.

Cô đã tính toán rồi, chỉ cần nhận được tiền từ xưởng quần áo, nghĩa là bọn họ đã có trong tay khoảng chừng mười ngàn đồng. Số tiền đó đối với công xã mà nói, thực sự là môt khoản tiền khổng lồ.

Đồng tiền nếu cứ để im một chỗ sẽ là đồng tiền chết, cho nên Tô Mạn liền cân nhắc dùng số tiền này ra xây dựng xưởng gia cụ. Cô đã cẩn thận khảo sát sản lượng tài nguyên gỗ của công xã Bắc Hà rồi. Bởi vì ở đây quy định cây trong rừng đều là sở hữu Nhà Nước, cấm tư nhân chặt cho nên cây rừng rất nhiều. Chỉ cần xây dựng một xưởng gia cụ nhỏ là được. Hơn nữa, cô còn có thể tới các công xã khác mua gỗ mà. Thật là thuận tiện.

Triển khai kế hoạch xưởng gia cụ cũng có ý nghĩa để cho công xã Bắc Hà gia tăng thu nhập, mặt khác cũng là vì làm chuẩn bị trước cho sự kiện nhà ăn bị giải thể.

Mặt khác, trong giai đoạn thiếu thốn như hiện nay, muốn mua nồi sắt thì phải có phiếu công nghiệp. Nhiều người như vậy, cần bao nhiêu phiếu công nghiệp mới đủ,vậy nên Tô Mạn hy vọng có thể dùng gia cụ tới trao đổi. Lấy vật đổi vật. Như vậy cũng đỡ tốn tiền.

Sau khi khảo sát kỹ càng, Tô Mạn liền bắt đầu viết kế hoạch chi tiết. Chỉ chờ tin tức nhà ăn giải tán truyền xuống tới, cô liền có thể khởi công xây dựng xưởng gia cụ.

….

Lâm Tuyết Cúc cùng Tô Đại Trụ sau khi tan tầm liền đi về phía của đại đội Sơn Tiền.

Bởi vì đi khoe khoang, bà Lý Xuân Hoa còn đặc biệt đưa cho bọn họ một ít bánh bắp cùng đường đỏ mang theo.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 95

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.