Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngượng ngùng

Phiên bản Dịch · 1045 chữ

Tô Mạn cười cười: “Tốt. Chỉ đạo viên Thôi thực sự có bản lĩnh đấy. Nhưng mà muốn có sức lực để nung gạch, trước tiên cần ăn uống đầy đủ cái đã. Cậu hãy mang hộp cơm của mình tới đây, tôi giúp cậu bỏ thịt lên trên. “

Muốn cho ngựa chạy, phải cho ngựa ăn - câu thành ngữ này chưa bao giờ sai lầm cả.

Thôi Hướng Bắc : “ …. “

Thấy một bát thịt đầy ăm ắp, Thôi Hướng Bắc lập tức nhìn chằm chằm không dứt ra được. Cô chủ nhiệm này thực sự đã mang thịt về cho cậu.

Lúc Tô Mạn cầm hộp cơm định rời đi, cậu liền nói: “Cái kia …. Nếu không ngại, chúng ta cùng nhau ăn cơm được không?” Thôi Hướng Bắc nói xong, trên mặt còn có chút ngượng ngùng.

Tô Mạn cho rằng cậu ngại vì ăn đồ ăn mà nữ đồng chí cho, nên cô liền xua tay nói: “Không cần, tôi đã ăn trên huyện rồi. Đây là mang về cho cậu. Lúc trước khi đi không phải đã nói với cậu rồi sao, tiền mua khấu trừ vào lương tháng của cậu, nếu hết phiếu thịt thì trừ vào phiếu định mức khác. Cậu cứ yên tâm mà ăn đi.”

Khó khăn lắm cậu mới có thể mời cô cùng nhau ăn thịt, thế nhưng cô chẳng thèm suy nghĩ gì đã cự tuyệt.

Thôi Hướng Bắc bưng hộp cơm trên tay lại chẳng còn hứng thú ăn uống chút nào.

Tốt xấu gì thức ăn này cũng do Tô chủ nhiệm mang tới, không ăn thì không được hay cho lắm. Cậu bưng hộp cơm đi đến khu làm gạch ngói để hâm nóng thức ăn.

Chờ đến khi thịt nóng lên, Thôi Hướng Bắc gắp một miếng cho vào miệng, tức thì đôi mắt của cậu sáng long lanh vì quá ngon.

Không nghĩ thịt do Tô chủ nhiệm mang đến lại còn ngon như vậy!

Cậu nhanh chóng ăn hết một nửa, còn một nửa giữ lại. Để đến tối mang về nhà cho thím Ngưu ăn. Vì hiện tại đang sống trong nhà của người khác. Dù được cho đồ ăn cậu ta cũng không dám ăn nhiều.

Sau khi ăn cơm xong, tinh thần của Thôi Hướng Bắc cực kì phấn chấn, dõng dạc tuyên bố cùng các công nhân trong nhà máy gạch ngói, vì phải theo đuổi nhiệm vụ, nên việc làm gạch ngói không thể ngừng lại. Về sau sẽ sắp xếp người để thay phiên trực lò. Cố gắng hết sức để có thể nung được số lượng gạch nhiều hơn.

Sau khi công nhân nhà máy nghe được, họ không nhịn được mà thở dài rồi than thở vài câu, sau đó lại hưng phấn la to lên để tăng thêm khí thế.

Than thở là bởi vì họ sẽ vất vả. Nhưng cả đám nghĩ lại cũng cảm thấy đúng, bởi vì lò gạch mới chỉ trong giai đoạn phát triển chập chững, lúc này là thời điểm phải được triển khai rộng rãi nhất. Nếu công nhân thật sự nhàn rỗi, thì điều đó mới khiến cho mọi người phải lo lắng.

Bởi vì nhà máy gạch ngói tăng ca thêm giờ nung gạch, nên tốc độ cải tiến phòng ốc của đại đội sản xuất thuộc công xã cũng nhanh hơn không kém.

Đơn giản chỉ cần có số lượng gạch lớn và không thiếu nhân lực, việc xây dựng chắc chắn sẽ rất nhanh.

Vả lại nhà mà bọn họ xây cũng không phải là loại nhà cao tầng đồ sộ gì, chỉ là căn phòng đơn bình thường thôi.

Chỉ cần có gạch ngói, thêm ba bốn người nhân công là có thể xây lên một gian phòng.

Nhìn thấy tốc độ như vậy, Lý Xuân Hoa vô cùng vui vẻ. Sau khi đại đội bắt đầu xây dựng nhà cửa, mỗi ngày bà đều ở nhà để quan sát tiến độ xây dựng phòng ốc cho mỗi người trong nhà, mỗi lần nhìn thấy tốc độ của họ, trong lòng bà hối tiếc vô cùng, cuối cùng nhịn không được tự đánh vào bàn tay mình, thầm mắng chính mình trước đây sao có thể vô dụng như vậy. Sao có thể không tính toán tốt để sắp xếp các phòng trong nhà cho hợp lý.

Hiện tại gạch ngói bên nhà máy đẩy nhanh tốc độ, nên việc xây dựng của nhà mình cũng càng ngày càng dần dần hoàn thiện, làm cho lòng bà vô cùng thỏa mãn.

Sau đó, Lý Xuân Hoa lại tích cực chỉ huy mấy đứa con trai đào đất xung quanh. Toàn bộ nền nhà bà đều đã liên hệ với đại đội để xin được cấp phép.

Trước đây xung quanh sân của nhà họ Tô đều vây bằng hàng rào tre.

Hiện tại hàng rào trước sân đã bị dỡ xuống. Đem hai gian nhà hai bên nhập làm một, phía trước thì xây tường bao quanh, nhìn vào kiến trúc căn nhà có cảm giác giống như tòa tứ hợp viện.

Bà đã suy nghĩ rất kỹ càng, chờ các phòng xây dựng hoàn hảo, phòng mới xây bà sẽ cấp cho hai đứa con gái, mỗi người một phòng, đứa con trai thứ ba của bà cũng được một căn.

Mặc dù bà thiên vị rõ ràng như vậy, nhưng người trong nhà cũng không một ai dám có ý kiến.

Nhà họ Tô bên này phải tốn đến mười ngày mới đào xong cái nền móng tốt.

Nền móng chỉ mới vừa đào xong, thì cũng đến phiên nhà họ kéo gạch.

Không cần người nhà họ Tô đi kêu, tất cả mọi người đều nhiệt tình tới hỗ trợ. Lần xây sửa nhà lần này, ai mà không biết chính Tô Mạn là người đưa ra ý tưởng sản xuất gạch ngói, nên trong lòng họ rất biết ơn Tô Mạn.

Cho nên việc họ giúp đỡ cô cũng là lẽ đương nhiên.

Đại đội bên này xây nhà vô cùng náo nhiệt, xưởng quần áo trong huyện người này người kia rục rịch cũng muốn xây nhà.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 90

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.