Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếc nuối

Phiên bản Dịch · 1029 chữ

Giám đốc Chu nghe vậy cười nói: “Cô còn muốn tìm những xưởng khác phổ biến chuyện này ư?”

“ Tạm thời là không, chờ đến khi bọn họ thấy xưởng các ngài xây dựng rồi tôi sẽ tìm đến họ. Tôi chính là muốn cho xưởng quần áo các ngài trở nên nổi bật, nói thế nào thì nói, xưởng các ngài vẫn luôn chiếu cố công xã chúng tôi. “

Chủ yếu chính là lò nung của Công xã trong chốc lát không thể cung ứng đủ gạch cho kế hoạch này, vì vậy không cần thiết triển khai sớm như thế.

Giám đốc Chu nghe được lời ấy, trong lòng vui mừng thiếu điều muốn ca hát nhảy múa. Ông nhìn Tô Mạn cảm thấy đặc biệt thuận mắt, cho rằng cô xử lý mọi việc vô cùng chu đáo, làm việc có lý có tình. Nếu đã quyết định áp dụng phương pháp này, ông đương nhiên phải dẫn đầu mới được.

“ Vậy tôi cho người sao chép một bản rồi trả lại cho cô. “

Nói xong ông đưa bản kế hoạch cho trợ lý của mình, lại cẩn thận dặn dò không được để lộ ra ngoài, xong xuôi mọi việc, giám đốc Chu giữ Tô Mạn ở lại ăn cơm: “Chủ nhiệm Tiểu Tô, lúc trước tại sao cô không nghĩ tới chuyện công tác ở huyện, nếu như cô tới xưởng quần áo chúng tôi, với năng lực của cô khẳng định được cất nhắc làm nòng cốt mà bồi dưỡng.”

Hãy nhìn nữ đồng chí trẻ tuổi này mà xem, mới mười mấy tuổi, đầu óc lại linh hoạt, có tài ăn nói, gan lại to, cùng một giám đốc như mình nói chuyện, mà một chút khẩn trương cũng không có. Trong xưởng tuy nhiều người vậy mà kiếm không ra một người như thế.

Tô Mạn cười nói: “Trước kia đúng là tôi có nghĩ tới, người trẻ tuổi ai không muốn vì quốc gia cống hiến sức lực của mình. Sau đó là do lãnh đạo công xã tín nhiệm tôi, giao nhiệm vụ cho tôi. Tôi liền cảm thấy cống hiến ở đâu cũng là cống hiến. Hiện tại hai bên giúp đỡ lẫn nhau thì lại càng đúng với mục tiêu ban đầu của tôi rồi. “

Trong lòng giám đốc Chu vẫn có chút tiếc nuối, nếu sớm biết Tô Mạn có năng lực như vậy, đáng lẽ mình nên thừa dịp cô chưa tới công xã, liền đem cô thu vào xưởng của mình, cho dù cô có đòi hỏi điều kiện gì thì ông cũng đồng ý. Nhưng nuối tiếc thì sao chứ, bây giờ đã muộn mất rồi.

Giữa trưa Tô Mạn ở lại xưởng quần áo ăn cơm sau đó rời khỏi huyện. Lúc trở về, cô thuận tiện đi qua cửa hàng bách hoá mua đường đỏ để bồi bổ cơ thể và chút mì cho trẻ nhỏ ăn vặt.

Về chuyện làm ăn với xưởng quần áo lần này, cô khá tự tin về phần trăm thành công của nó nên không hề nóng vội. Bởi cô hiểu nhu cầu về phòng ở đối với dân chúng thời đại này cấp bách và quan trọng đến nhường nào.

Ngẫm lại tình huống mà chủ nhiệm Cao ở xưởng quần áo đã nói với cô: cả gia đình lớn sống trong một căn phòng đơn, nên bắt buộc phải ngủ dưới sàn. Thậm chí công nhân trẻ tuổi kết hôn cũng phải cùng cả nhà ngủ chung, không có được lấy một cái giường đơn, nếu muốn tình cảm, thân mật phải chọn lúc mọi người đã đi làm hết, cũng có nghĩa là yêu thương giữa ban ngày ban mặt, không có được một chút riêng tư nào dù đang ở trong nhà của mình. Không chỉ vậy, còn có trường hợp nam nữ thanh niên sau khi kết hôn phải chia sẻ một cái giường cùng với chính cha mẹ của mình nữa.

Dưới loại tình huống oái ăm này, chắc chắn bất kỳ ai cũng nguyện ý xây nhà, dù cho có phải đập nồi bán sắt.

Bên xưởng quần áo, giám đốc Chu tỏ ra vô cùng quan tâm tới chuyện này. Sau khi bản kế hoạch được sao chép ra, ông hết cân nhắc lại đắn đo. Cuối cùng trực tiếp mở hội nghị đem chuyện này nói cho mấy lãnh đạo chủ chốt trong xưởng.

Nội dung hội nghị ra sao, công nhân bình thường không được biết, chỉ biết rằng sau khi họp xong, thời điểm mấy lãnh đạo bước ra khỏi phòng, đều mặt mày tràn đầy hưng phấn, tươi cười hớn hở giống như trong xưởng sắp có chuyện vui khó có thể kiềm chế cảm xúc của mình.

Ngay sau đó, bên phòng hậu cần lập tức nhận được nhiệm vụ thống kê tình hình công nhân đang thường trú tại xưởng.

Tô Mạn ngồi trên xe đưa hàng tre trúc trở lại công xã.

Thuận đường, cô ghé qua xưởng gia công thực phẩm nhìn xem.

Hiện tại, món ăn hoang dã tự nhiên là không nhiều. Dù sao bây giờ đang trong độ mùa xuân, động vật còn chưa vào giai đoạn trưởng thành. Nhưng vào mùa đông năm ngoái, lúc ấy món ăn hoang dã thực sự không ít. Sau đó trong huyện không ngừng có người đi thu thập thổ sản trên núi mang về bán cho xưởng gia công thực phẩm.

Trừ loại đồ ăn này ra, người của xưởng thực phẩm trong tỉnh và trong huyện cũng thường lấy thịt heo, thịt gà mang về chế biến. Nghiệp vụ nhà máy từ đó cũng càng ngày càng nhiều.

Nghĩ đến thành công rực rỡ của xưởng thực phẩm, Tô Mạn cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Cứ như vậy, ngoài công tác mây tre đan có thể làm, nếu như kỹ thuật nuôi heo của Thôi Hướng Bắc thực sự có tác dụng, sau này đàn heo mập của công xã cũng có thể trực tiếp xuất sang xưởng thực phẩm.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 98

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.