Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không thể tiếp thu

Phiên bản Dịch · 1041 chữ

Tô Mạn nói: “Phiếu điểm chị cũng không cần đi lấy, trong đơn vị em có một người đồng chí có ba là lãnh đạo trong trường học của chị, đến lúc đó nhờ ông ấy hỗ trợ gửi đến cho em luôn. Đỡ cho chị phải đi tới đi lui.”

Lâm Tuyết Cúc nói: “Đúng vậy đó Đại Nha, em cũng đừng đi ra ngoài làm gì. Ít bữa nữa rảnh rỗi thì em có thể giúp chị và chị dâu thứ của em xóa nạn mù chữ.”

Hiện tại Lâm Tuyết Cúc cũng không rảnh rỗi mà lo khoe khoang, vẫn là học kiến thức quan trọng hơn.

Từ sau khi vào đại đội, cô mới phát hiện mình thật sự thiếu sót quá nhiều. Hiện tại không có tâm tư giận hờn cùng mẹ chồng, cũng không rảnh cùng Tống Ngọc Hoa so đo. Thời gian học tập không có, thời gian công tác không đủ, làm gì còn dư hơi đâu.

Buổi tối trở lại trong phòng, Tô Thu Nguyệt vẫn không bình tĩnh nổi, hoàn toàn trong trạng thái không thể tiếp thu.

Nhìn em gái nhà mình đang chuẩn bị ngủ, cô nhịn không được hỏi: “Em gái, chị dâu cả như vậy mà cũng có thể làm cán bộ á?”

Không phải là cô xem thường chị dâu cả, nhưng Tô Thu Nguyệt thật sự hiểu quá rõ người này rồi. Vừa lười lại tham, còn rất khắc nghiệt, thích châm ngòi ly gián, lại thích tính kế người trong nhà. Một chút mệt cũng không ăn.

Tô Mạn dựa vào trên gối, híp mắt: “ Vậy tại sao chị ấy lại không thể làm cán bộ? Chị ngẫm lại xem, trời lạnh thế này lại chạy tới đội xây dựng làm việc, mệt ngã xuống còn muốn đứng lên, người bình thường làm được sao?”

Đúng thật là không ai làm được. Bản thân Tô Thu Nguyệt cũng sẽ không có loại năng lực mạnh mẽ này.

Cô không thể nói rõ cảm giác trong lòng là gì, dường như tất cả nhận thức trước kia đều bị lật đổ.

Từ nhỏ đến lớn, Tô Thu Nguyệt sớm đã thể hiện được sự thông minh, động mồm động mép một chút là tự mình có thể lên cao trung, còn được người trong nhà khích lệ, vẫn luôn là niềm tự hào của người trong nhà. Cô thậm chí còn xem thường chị dâu, cảm thấy chị dâu cả ngang ngược, chị dâu thứ hai thì không phóng khoáng. Nhưng còn bây giờ thì sao, chị dâu cả làm cán bộ, chị dâu thứ hai so với cô cũng tài giỏi hơn.

Trong cả nhà họ Tô, giờ cô lại trở thành một người kém cỏi nhất.

Thành tích học hành hiện giờ cũng không tới đâu, chính Tô Thu Nguyệt cũng tự biết, mặc dù điểm trong kì thi có tiến bộ, nhưng không bằng so với thành tích lúc trước.

Để nói thành tích trước kia chính là đội sổ, vậy thành tích hiện tại nhiều lắm chỉ tính là trung bình.

Cô nhìn Tô Mạn đã nhắm mắt lại: “Nhị Nha, sau này em thật sự không giúp được chị sao, hiện tại em cũng là chủ nhiệm rồi đấy thây.”

Tô Mạn chậm rì rì nói: “Đương nhiên có thể giúp chị, vừa lúc trong xưởng đang thiếu người đây.”

Tô Thu Nguyệt mở to hai mắt, hiển nhiên không nghĩ tới em gái của mình đột nhiên trở nên dễ nói chuyện như vậy.

“Nhưng là chị biết làm quần áo chứ, hay là biết làm đồ bằng tre trúc. Hoặc là làm thợ mộc?”

“……”

“Không biết à?”

“Hay là chị muốn làm xưởng trưởng?” Tô Mạn mở to mắt liếc cô: “Lúc trước văn phòng chúng em có một cô cháu gái của cán bộ huyện, sau này bị khai trừ rồi. Biết vì sao không, bởi vì không có năng lực còn chiếm vị trí. Nhóm cán bộ đều không phải kẻ ngốc, đừng nghĩ dựa vào quan hệ để tiến vào a.”

Tô Thu Nguyệt bị một tiếng a cuối cùng kia của Tô Mạn đâm cho đau lòng.

Tô Mạn nhắm mắt lại nói: “ Chị cũng đừng nói chị có năng lực. Đọc sách cũng đọc không tốt, còn có thể có năng lực gì?”

“……”

Lại lần nữa bị một kiếm đâm vào ngực, Tô Thu Nguyệt cảm thấy mình không còn lời nào để nói. Cảm thấy chả biết mình nghĩ gì mà mở miệng nhờ em gái nữa?

Lúc này cô đặc biệt hối hận, hối hận những năm qua sao không học tập cho tốt.

Trong lòng Tô Thu Nguyệt khổ sở muốn khóc, nhưng còn chưa kịp khóc, Tô Mạn lập tức nói: “Học tập cho tốt, tốt xấu gì cũng liều mạng một phen. Chị xem lúc trước biểu hiện của chị dâu kém rất nhiều, kết quả nửa đường thay đổi, lập tức có thành tích như hiện tại. Còn một học kỳ, chị vẫn còn có cơ hội. Dù sao cũng không đến mức ngay cả chị dâu cũng không thể đánh bại đi.”

Tô Thu Nguyệt không chút do dự nói: “Sẽ không có chuyện đó đâu!”

Sáng sớm hôm sau, Tô Thu Nguyệt lập tức chuẩn tinh thần hăng say đọc sách.

Cô tin tưởng chính mình còn có cơ hội, hy vọng một học kỳ còn lại có thể tiến tới phía trước. Kì nghỉ đông này cô cũng muốn nỗ lực làm việc.

Nhưng Tô Mạn chưa cho Tô Thu Nguyệt cơ hội này.

Ban ngày Tô Mạn để cô dành ít nhất nửa ngày để dạy học trước cho cháu trai cháu gái trong nhà. Tô Mạn cảm thấy đối phó với người lười biếng như vậy, cô phải khiến chị ấy cảm thấy không đủ thời gian, có vậy Tô Thu Nguyệt mới biết được thời gian học tập quý báu cỡ nào.

Tô Thu Nguyệt vừa mới há mồm định phát biểu, Tô Mạn lập tức nói: “Sắp tới lúc phát phiếu điểm rồi đấy, năm nay em sẽ không để cho chị giở trò nữa.”

“……”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 117

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.