Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh hùng vô danh

Phiên bản Dịch · 1045 chữ

Nghe mấy lời mà Hách chủ nhiệm vừa nói, Tô Mạn vẫn treo lên nụ cười ôn hòa như thường lệ: “Ngày thường cô ấy cũng hoạt động vô cùng tích cực.”

Không tới hai ngày, Hách chủ nhiệm lần lượt cho mời hai người được phía dưới đề bạt lên văn phòng. Một người đang đảm nhiệm thay thế vị trí công tác của Vương Phương, một người hiện tại phụ trách công tác của Tô Mạn.

Trong đó một người thuộc đội Đại Kiều Loan gọi là chủ nhiệm Lưu. Hiện tại hẳn nên gọi là Lưu cán sự. Có điều, chức vị chủ nhiệm này nghe thì oai phong vang dội, kỳ thực cấp bậc không cao, phân nửa đều là nghe theo mệnh lệnh cấp trên, quyền lực chân chính so ra còn kém cán sự tại công xã. Quan trọng nhất chính là trên cơ bản không còn bất kỳ cơ hội thăng chức nào.

Vì vậy, từ khi biết mình được bổ nhiệm đến làm việc ở hội phụ nữ công xã, Lưu cán sự ngược lại hưng phấn đến phát điên.

Chủ nhiệm Hách có lòng chiếu cố Tô Mạn, thời điểm tìm cô nói chuyện còn cố ý nói thêm: “Tiểu Tô nói rằng cô phụ trách hội phụ nữ ở đội Đại Kiều Loan rất tốt. Tôi cũng cảm thấy không tồi. Tiểu Lưu à, cô đến đây rồi, thì phải tích cực học tập, làm quen công tác nhanh một chút, tranh thủ tiến bộ hơn.”

Lưu cán sự nghe xong những lời này, cảm động đến không biết nói gì. Lúc trước cô tìm tới Tô Mạn nói muốn đi con đường này, nhưng cô ấy chỉ đồng ý chỉ điểm cho cô trong công tác. Chưa từng nói qua sẽ giúp cô có được một vị trí tốt.

Kết quả người này im lặng không một tiếng động mà làm, không chỉ giúp cô đạt được vị trí này còn đối với cấp trên nói lời hay về cô......

Thật sự là một anh hùng vô danh.

Chủ nhiệm Lưu âm thầm ghi nhớ, tự nhủ về sau có cơ hội liền muốn hồi báo Tô Mạn một chút. Người nhà họ Tô đều rất tích cực, chỉ cần có cơ hội tốt, cô nhất định sẽ nhớ đến nhà bọn họ.

Hiện tại, Đại Kiều Loan là một đại đội nổi bật hơn hẳn các đại đội khác, bây giờ chủ nhiệm hội phụ nữ còn được điều đi làm cán sự trên huyện, bên công xã hay tin cũng không quá bất ngờ, nhưng đối với toàn bộ đại dội, đây xác thực chính là một sự kiện hiếm có.

Bọn họ cảm thấy từ sau khi Tô Mạn chuyển sang công tác tại công xã, tương lai của các thành viên trong đội Đại Kiều Loan ngày càng xán lạn hơn.

Những cán bộ đi theo cũng nhận được không ít tài nguyên tốt. Bọn họ nhịn không được có chung một suy nghĩ, hình như chỉ cần đi theo Tô Mạn sẽ nhận được lợi ích và quả ngọt.

Thời điểm gia công quần áo, các đồng chí nữ quay quanh Tống Ngọc Hoa để tám chuyện bát quái: “Ngọc Hoa, Tô chủ nghiệm không có chủ ý an bài cho cô chức vị nào à?”

Tống Ngọc Hoa vẫn là một bộ dạng không mặn không nhạt: “Không phải chúng ta đều đang có công tác à, làm nông cũng là một loại công tác, vì cái gì còn muốn nhờ vả em ấy nữa?”

“Cô không thể nghĩ như vậy, tôi nói cho mà nghe, dù gì đi nữa thì làm cán bộ cũng tốt đẹp hơn nhiều so với làm công nhân đấy.”

Tống Ngọc Hoa liền đáp lại: “Làm cán bộ đơn giản như thế à, cô có bản lĩnh này không? Tôi không tài giỏi đến thế, đương nhiên sẽ không suy nghĩ đến chuyện viển vông. Tổ chức phía trên mỗi lần đăng thông báo tuyển người, đều đã liệt kê một loạt các yêu cầu. Sao tôi có thể để em chồng sắp xếp cho bản thân được, chưa nói tới, em ấy vốn không phải loại người lạm dụng quyền hành như thế.”

Tống Ngọc Hoa cảm thấy cuộc sống hiện tại khá tốt, quan trọng là cô thấy đủ rồi, mỗi ngày đều vô cùng hài lòng. Đừng nói tới bản thân cô không có năng lực để tiến xa hơn, cô càng không muốn kéo chân em chồng mình.

Nghe được những lời này của Tống Ngọc Hoa, mọi người đành phải dập tắt tâm tư này.

Người ta là người nhà với nhau cả, mà còn không nghĩ tới việc dựa hơi Tô Mạn, bọn họ càng không có tư cách, nghĩ cũng không được nghĩ.

.....

Công tác quản lý công việc của các công nhân nữ đã khiến Tô Mạn bận rộn suốt ngày, hiện tại còn phải theo dõi bên nhóm xã viên nam.

Ngày trước công tác vào rừng săn bắt thật ra rất vất vả, hiện tại có sự gia nhập từ các công xã khác, công xã Bắc Hà bên này thư thả không ít.

Công tác này diễn ra đã lâu, hiện tại nếu cứ tiếp tục giữ cường độ gắt gao như trước, một ngày cũng bắt không được bao nhiêu con mồi. Chi bằng thong thả vài ngày, chờ con non sinh sôi nảy nở, đến lúc đó có thể liên tục phát triển kế hoạch.

Vì thế bên trên liền chuyển hướng, mở một đợt huấn luyện mới cho các đại đội còn lại, dạy các công nhân nam làm nghề thợ mộc.

Nếu không được thì bọn họ cũng có thể học gia công sản phẩm từ tre trúc.

Tô Mạn sớm đã có ý định phát triển mặt hàng tre trúc này, hiện tại vừa lúc phát động xuống dưới.

Chắc chắn xưởng thực phẩm bên kia về sau càng làm càng lớn, sản lượng hàng hóa sản xuất ra cũng sẽ tăng mạnh.Cho dù xưởng thực phẩm bên này không cần nhiều như vậy, bọn họ vẫn có thể đi hỏi thăm các nhà máy khác.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 113

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.