Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rớt đúng ổ phúc

Phiên bản Dịch · 1059 chữ

Tô Mạn cũng nhân tiện đi mua sắm ít đồ vật. Lần này cô mua cho gia đình chút đường đỏ, mì. Thậm chí còn mua về một bình sữa mạch nha, nghe nói sữa này có nhiều dinh dưỡng. Lại mua thêm một chén thịt kho tàu. Nếu là ở thương trường bên trong mua thì phải trả không ít tiền, còn không dễ mua được. Mua ở hệ thống thì dễ hơn nhiều.

Buổi tối về nhà, người nhà họ Tô còn vui vẻ chúc mừng một hồi. Ăn đến nỗi miệng ai nấy đều đầy mỡ.

Vui mừng nhất là phải kể tới ba đứa bé, bọn nhỏ đều được cho uống một ly sữa mạch nha, mùi hương ngập tràn trong sống mũi, đến cả người lớn nghe được còn phát thèm.

Bởi vì bổ sung dinh dưỡng đầy đủ nên ba đứa nhỏ cũng lớn lên nhiều so với trước kia. Rõ ràng nhất chính là Gạo Kê Viên-con gái của Tô Nhị Trụ và Tống Ngọc Hoa, lúc trước cả người mềm oặt, ngẩng đầu đều đứng không dậy được. Hiện giờ bé đã có thể ngồi, ăn uống, cười đùa với người trong nhà.

Lý Xuân Hoa liền nói: “Trước kia còn tưởng rằng là nó không có phúc khí, hiện tại xem ra là rớt đúng ổ phúc rồi. Nhà ai có bé con nhỏ như vậy mà có thể ăn mì, uống sữa mạch nha? Người thành phố có khi còn chả được như thế. Về sau lớn lên phải nhớ đến cô út đấy nhé.”

Gạo Kê Viên đã biết ai là cô út, bé con vừa nghe bà nội nhắc đến tên cô út nhà mình, liền nhìn về phía Tô Mạn nở nụ cười ngọt ngào.

............

Không đến hai ngày, trong huyện nhận được điện thoại, nói là đồng ý dùng giỏ tre đóng gói của công xã Bắc Hà. Nhưng là lúc kí hiệp nghị cần có hàng mẫu để so sánh chất lượng.

Hiện giờ Tô Mạn đã là chủ nhiệm, chuyện này đương nhiên do cô xử lí.

Đầu tiên cho đối phương xác định kích cỡ cùng trọng lượng, sau đó thông báo đến người của công xã. Phát động kế hoạch tuyển xã viên biết làm hàng tre trúc tới để đan rổ.

Chuyện này làm một ít người già phấn khích không thôi.

Trước kia bọn họ nhìn phụ nữ trẻ tuổi được đi làm quần áo, nam đinh trai tráng khỏe mạnh thì đi vào núi săn thú cũng có thể được công điểm. Mấy người già gì cũng không được, chỉ có thể trông chờ vào người trẻ tuổi trong nhà.

Hiện nay tin tức này vừa ra tới có thể xem là nổ tung rồi. Lớn tuổi thì sao, chúng ta đều có tay nghề, cũng có thể giúp gia đình kiếm thêm thu nhập.

Rất nhanh, Tô Mạn đã tập hơn được hơn một trăm người.

Công việc đan giỏ tre cùng làm quần áo không giống nhau, làm quần áo là phải hợp tác lại làm, cho nên phải tụ lại với nhau chung một chỗ. Đan rổ thì không giống vậy,bọn họ hoàn toàn có thể ở nhà hoàn thành công việc, nhận bao nhiêu người đều không cần lo lắng.

Tô Mạn nhìn những công nhân bận rộn trong nhà xưởng, lại nhìn qua hàng mẫu được chế tác tinh xảo ở bên cạnh, trong lòng cô thầm tán thưởng tay nghề thật cao, quả thực đã giúp họ không ít việc. Yêu cầu của Tô Mạn với mặt hàng này cũng không khác là bao, quan trọng là bước sản xuất thủ công phải thật tốt, hàng hóa dùng bền. Nếu có thể sản xuất thêm các loại hình đa dạng khác thì càng tốt.

Tô Mạn ngắm nghía hàng mẫu trên tay, lúc sau liền đạp xe đến xưởng gia công trên huyện thành một chuyến, cô muốn chủ xưởng ở đó xem qua thành phẩm này. Đối phương nhìn hàng mẫu, còn so sánh với thành phẩm của xưởng mình. Lòng thầm tán thưởng công dụng vượt bậc của mặt hàng này.

Cuối cùng quay ra hỏi Tô Mạn chuyện giá cả. Tô Mạn liền nói: “Loại lớn nhất ba mao một cái. Loại trung thì phải hai mao tiền, nhỏ nhất một mao tiền.”

Giá cả này thực chất đã rất hợp lí. Công nhân dù khéo tay đến đâu, đan một cái rổ cũng phải mất đến một ngày. Xưởng thực phẩm không có khả năng dùng hộp sắt, bởi vì sắt thép hiện tại quá quý giá, chưa dừng lại ở đó, giá cả cũng ngày một tăng lên.

Nhưng nếu chuyển sang dùng thùng giấy lại càng không ổn, chưa nói đến việc nó không đủ tiện nghi, vận chuyển đường dài đã hao tổn không ít rồi. Sau khi Tô Mạn báo giá được một lúc, hợp đồng này liền được chốt.

Yêu cầu lớn nhất chỉ là đảm bảo giao hàng nhanh một chút, hơn nữa phải nhiều, chất lượng không được thay đổi. Rất nhiều sản phẩm đã qua giai đoạn gia công hoàn hảo, hiện tại đều được đóng gói chờ ngày vận chuyển ra ngoài.

Huyện bên này quan tâm nhất chính là phương pháp gia công so với bên công xã. Mấy ngày trước, thư kí Lâm đi một chuyến đến tỉnh thành bên kia, mang theo mấy mẫu hàng đa dạng cho họ xem thử. Không ngoài dự đoán, người nọ biểu hiện thực vừa lòng.

Tết Nguyên Đán không phải gần đến rồi sao, vừa hay có thể dùng để gói quà tặng người khác. Công nhân trong xưởng vì thế mà mỗi ngày đều tăng ca thêm mấy giờ. Chờ hàng đóng gói tốt gửi đi, còn phải tặng đồ cho người bên tỉnh.

Tô Mạn cười bảo đảm nói: “Nông dân chúng tôi trong lao động chú trọng nhất là sự cần mẫn, theo sau là trách nhiệm, nhất định sẽ giao hàng đúng hạn, tuyệt đối không chậm trễ công việc của các ngài.”

Ra khỏi xưởng, Tô Mạn đạp xe quay về công xã. Lúc sau chạm mặt thư ký Trình liền thông báo với đối phương một câu: “Việc kia đã được chốt rồi.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 123

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.