Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khoác lác

Phiên bản Dịch · 1090 chữ

Công tác ngày thường của chủ nhiệm Cao chỉ là phân giải mâu thuẫn giữa mọi người, đôi khi là tranh chấp giữa nữ công nhân này với nữ công nhân kia, hoặc các mâu thuẫn linh tinh trong gia đình, tóm lại là nhìn chung cũng khá nhàn. Thỉnh thoảng trong xưởng có phúc lợi gì cho những nữ công nhân, toàn bộ đều phải qua tay cô ta.

Đối với kiểu sinh hoạt này, chủ nhiệm Cao cảm thấy rất thỏa mãn. Cô nghĩ hội phụ nữ dưới sự quản lý của mình như vậy thật không tồi.

Chủ nhiệm Cao còn nói với Tô Mạn: “Trong xưởng của tôi có rất nhiều nữ công nhân, so với các xưởng khác thì hơn gấp mấy lần. Nếu là những xưởng máy móc linh tinh thì nam công nhân chiếm nhiều hơn, bởi vì các cô ấy không đủ sức để làm những việc tay chân như thế này.”

Tô Mạn hâm mộ nói: “Ban nãy tôi vừa mới nhìn qua khắp phân xưởng, hình như tới 70% đều là nữ công nhân. Nhiều nữ công nhân như vậy, hội phụ nữ trong xưởng nhất định là rất có tiếng nói đúng không.”

“Cũng khá đúng.” Chủ nhiệm Cao cười cười.

Tiếng nói gì chứ, chỉ là một bà cô hoà giải các vấn đề mâu thuẫn. Trong xưởng có quyết sách gì, đó là chuyện của trưởng văn phòng phân xưởng, nếu không thì cũng là hội công đoàn người đông thế mạnh. Đương nhiên là chủ nhiệm Cao sẽ không giải thích mấy điều này cho Tô Mạn nghe.

“Như vậy thì cũng giống chủ nhiệm Hách của chúng tôi, bây giờ chủ nhiệm Hách rất có tiếng nói ở công xã Bắc Hà. Còn tôi thì làm thư ký và lo liệu một số công tác huấn luyện. Trong quá trình giải quyết công việc, tôi mà gặp vấn đề gì đều phải tìm chủ nhiệm Hách để thương lượng và bàn bạc. Hội phụ nữ mà có công tác gì, thì ngược lại bên văn phòng cũng phải trợ giúp chúng tôi.”

Chủ nhiệm Cao nghe xong hâm mộ không ngừng.

Bởi vì thực tế trong tay cô ta không có quyền lợi gì, làm việc còn phải tìm người ta nói vài câu lời hay ý đẹp.

Tô Mạn thấy không khí cũng không có gì khác biệt lắm, liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Đúng rồi chủ nhiệm Cao, cô biết gần đây công xã chúng tôi đang làm đợt huấn luyện đúng không, mấy cô bé học làm quần áo tay nghề cũng khá tốt. Không phải xưởng quần áo này cuối năm sẽ có nhiệm vụ quan trọng sao, có thể để cho mấy nữ cán sự của tôi nhận hàng về học tập một chút hay không?”

Chủ nhiệm Cao không thể lập tức hiểu được ý của Tô Mạn, cô ta nhíu mày hỏi lại: “Cô đang nói là công nhân làm thời vụ sao? Không được, nhà máy không thể nuôi nhiều công nhân như vậy được.” Mà cô ta cũng không làm chủ được chuyện này.

Tô Mạn cười nói: “Đương nhiên không phải là công nhân thời vụ, công xã tôi còn cần sức lao động nữa. Sắp tới chuẩn bị thành lập một nhà máy tổng hợp của công xã Bắc Hà, chúng tôi cũng sẽ thuộc về đơn vị nhà nước. Đến lúc đó nhóm xã viên sẽ đều do chúng tôi phát trợ cấp. Chỉ là muốn biết một chút xem công việc trong thị xã có thể nhận về làm được không, tôi lấy về công xã làm thử, nếu làm tốt, liền đưa lại đây cho các cô.”

Chủ nhiệm Cao cũng bị cách nói này của Tô Mạn làm cho ngơ ngác. Cô ta không biết còn có thể làm như vậy.

Chủ nhiệm Cao tò mò hỏi tiếp: “Công xã các cô làm à?”

“Đương nhiên, đều là nhà nước mà. Kỳ thật trước giờ chúng tôi đều làm chăn nuôi, nhưng chỉ chăn nuôi thôi thì không tốt lắm, mấy năm nay khô hạn, trong đất không có lương thực gì. Trại chăn nuôi không thể phát triển, không phải nên nghĩ ra cách làm khác sao?”

Chủ nhiệm Cao nghe xong liền hiểu ra, những công xã làm theo hình thức này không phải là giống với mấy cái trại nuôi heo sao.

Chẳng qua trại nuôi heo giờ biến thành nhà máy tổng hợp gì đó. Lại còn chuẩn bị cung cấp hàng ra bên ngoài nữa chứ.

Nói thật ra, công tác này chủ nhiệm Cao cũng không thể chuẩn bị hỗ trợ. Cuối cùng thì cô cũng chỉ là một chủ nhiệm của hội phụ nữ, thấp cổ bé họng. Cô ta liền suy xét xem nên cự tuyệt Tô Mạn như thế nào.

Không chờ chủ nhiệm Cao nghĩ ra cách, Tô Mạn liền nói: “Chủ nhiệm Cao, tốt xấu gì ở trong xưởng cô cũng là người có tiếng nói. Việc này có được hay không, đối với cô không phải chỉ là một chuyện nhỏ hay sao?”

Chủ nhiệm Cao ngay cả một ngụm nước bọt cũng nghẹn ở họng. Sớm biết như thế lúc nãy đã không khoác lác trước mặt cán sự trẻ này.

Cô ta cắn răng nói: “Thật ra chuyện này không thuộc về quyền quản lí của hội phụ nữ chúng tôi, nếu tôi mở miệng thì cũng không tiện cho lắm.”

Trên mặt Tô Mạn liền hiện lên vẻ không tán thành, nhìn chằm chằm vào cô ta: “Chủ nhiệm Cao, sao lại không thuộc về quyền quản lí của hội phụ nữ? Nếu thực hiện thành công, thì một phần công lao cũng thuộc về hội phụ nữ đấy, chị suy nghĩ kĩ xem.”

“Công lao gì chứ?” Chủ nhiệm Cao cảm thấy chuyện này không có chỗ gì tốt.

Tô Mạn nói: “Cuối năm nhà máy có nhiệm vụ quan trọng phải không? Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, có phải sẽ bị phê bình đúng không? Chị nghĩ xem như vậy có phải công nhân sẽ gặp áp lực lớn hay không?”

Chủ nhiệm Cao nghe mấy lời này của Tô Mạn thì liên tục gật đầu. Nhưng thật ra cô ta không hề nghi ngờ, đến một cán sự nhỏ thuộc công xã ở nông thôn mà còn rất hiểu biết về nhà máy quốc doanh của bọn họ.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 161

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.