Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chủ tịch Nhậm đến!

Phiên bản Dịch · 1061 chữ

Vì thoả mãn nhu cầu xem diễn của mọi người, công xã bên này còn cố ý sắp xếp sân khấu ở quảng trường cho rộng rãi. Ngay cả cỏ dại xung quanh cũng được nhóm xã viên nhiệt tình hỗ trợ dọn sạch. Người nhà họ Tô cũng bận rộn giúp đỡ một tay. Lâm Tuyết Cúc là nhiệt tình nhất, vừa làm còn vừa nhìn xung quanh coi có ai chú ý thấy mình chăm chỉ chịu khó hay không! Chắc bọn họ sẽ thấy chứ nhỉ? Dù sao cũng tập trung nhiều cán bộ như vậy mà, bây giờ cô còn là chiến sĩ thi đua, phải thể hiện được năng lực và phẩm chất của mình cho mọi người xem.

Lâm Tuyết Cúc cảm thấy làm một mình thôi chưa đủ, còn quay sang hối thúc chồng mình:”Đại Trụ, anh làm nhanh cái tay lên chút.”

Ngay cả cặp sinh đôi trai gái là Hòn Đá và Cỏ Nhỏ cũng xui xẻo bị mẹ huy động đi nhổ cỏ chung.

Tống Ngọc Hoa cũng không chịu thua kém, cô đem con gái cho cha chồng ôm, còn mình thì lôi kéo Tô Nhị Trụ vùi đầu vào làm việc.

Tô Nhị Trụ bực mình nói:”Gì vậy trời, sao tự nhiên bắt tôi làm? Cả đống người đang làm đấy thây, thiếu có mình tôi cũng có ảnh hưởng gì đâu?” Bây giờ Tô Nhị Trụ chỉ ước gì người nhà mình tiếp tục lười biếng như xưa, cứ đứng xem người khác làm việc là được rồi, cần gì làm khổ mình. Nếu ai dám ý kiến ý cò gì đối với hắn, vậy hắn sẽ lấy nắm đấm ra để chặn họng kẻ đó ngay.

Tống Ngọc Hoa nghe vậy liền quay đầu nhìn Tô Nhị Trụ, dù không nói lời nào nhưng ánh mắt kia sắc như dao cau, làm cho Tô Nhị Trụ có chút run sợ.

Cuối cùng hắn chịu không nổi mới đầu hàng, chấp nhận cúi đầu đi làm việc. Tô Tam Trụ đang đứng bên cạnh, chứng kiến tình cảnh thảm hại của anh hai nhà mình, chân cũng tự động run bần bật. Cậu nhanh chóng xích lại gần lão cha nói:”Cha, cha xem bộ dạng của anh hai kìa, thảm như vậy sau này biết sống sao đây?”

Tô Thiết Sơn đang ôm cháu gái là Gạo Kê Viên, duỗi cổ nhìn xa xăm như đang quan sát cái gì, thậm chí ông còn không thèm quan tâm lời của thằng con út.

“Cha, cha nhìn cái gì vậy?”Tô Tam Trụ thấy mình khi không bị cho ăn bơ, vì vậy cũng tò mò nhìn theo.

“Kiếm mẹ anh chứ còn gì nữa, mới sáng sớm bà ấy đã ra cửa, nãy giờ nhìn mãi cũng chả thấy bóng dáng đâu, không biết hiện tại bà ấy như thế nào rồi?”

Tô Tam Trụ mới bị cho ăn bơ giờ còn bị nhét thêm cơm chó, lập tức có chút phát ngốc:”...” Buổi sáng hai ông bà mới tách ra, còn chưa được mấy tiếng đồng hồ, tự nhiên nhớ thương như ngàn năm ly biệt vậy trời? Một người độc cả toàn thân như cậu từ chối hiểu!

Lý Xuân Hoa hiện tại đang theo các thành viên trong đội và con gái tập dợt lại lần cuối trước khi lên đài. Lần này Tô Mạn giao cho bà diễn vai bà Hoa, bà cứ cảm thấy nhân vật này như sinh ra để dành cho mình vậy. Lý Xuân Hoa bà cũng là một người đa mưu túc trí lại anh hùng quả cảm y hệt như bà Hoa.

Hách chủ nhiệm ở bên cạnh quan sát nãy giờ, vừa xem xong cũng rất hài lòng.

“Tiểu Tô, công nhận mẹ cô diễn tốt thật đấy!”

Tô Mạn cười cười từ chối cho ý kiến, đồng chí Lý Xuân Hoa là thánh diễn kịch mà, thậm chí bà ấy diễn cả đời cũng không biết chán, diễn không tốt mới là lạ!

Hai người đang nói chuyện, trợ lý Tiểu Vương bên bạnh thư kí Trình liền chạy đến nói:”Hách chủ nhiệm, chủ tịch Nhậm bên công xã huyện tới rồi,xe cũng đã đỗ ở phía trước cổng.”

Nghe được lời này, Hách chủ nhiệm hưng phấn kéo tay Tô Mạn cùng rời đi.

Đoàn người của chủ tịch Nhậm cố ý từ trong huyện về tới đây, ban đầu định khi nào rảnh mới ghé qua một chút. Nhưng bà nghĩ lại thấy dù sao cũng hứa với người ta rồi, vì vậy liền tranh thủ đến xem. Chỉ cần xem một nửa rồi lại về huyện cũng không muộn.

Vì để tiết kiệm thời gian, chủ tịch Nhậm thậm chí còn mượn máy kéo của công xã để đi cho nhanh.

Tô Mạn vừa nhìn thấy càng thêm kính nể vị lãnh đạo này. Huyện thành khác với công xã, nếu muốn bà ấy có thể huy động được một chiếc xe bus hoặc thậm chí là xe jeep, thế mà bây giờ bà ấy lại giản dị ngồi xe kéo để tới đây.

Thư kí Trình vội tiến đến tiếp đón chủ tịch Nhậm, sau đó nói sơ qua kế hoạch của buổi diễn hôm nay. Hách chủ nhiệm cùng Tô Mạn cũng vừa tới nơi, liền thân mật bắt tay chào hỏi:”Chủ tịch Nhậm, chúng tôi đều mong chờ ngài đến đấy!”

Chủ tịch Nhậm cười đáp:”Tôi cũng rất nóng lòng ghé thăm công xã của mọi người. Đến rồi mới biết, xem ra mọi người chuẩn bị rất long trọng nha.”

Hách chủ nhiệm nói:”Đều nhờ thư kí Trình dẫn dắt và các đồng nghiệp duy trì công tác, còn có nhóm xã viên bên đại đội cũng hỗ trợ rất nhiều.”

Thư kí Trình nghe vậy cười như được mùa, liền có qua có lại, mở lời khen Hách chủ nhiệm:”Đây là chuyện lớn của cả công xã, tôi đương nhiên sẽ ra sức duy trì. Lần này hội phụ nữ cũng làm rất tốt, đây đều do kế hoạch của hội phụ nữ sắp xếp cả.”

Chủ tịch Nhậm nghe vậy cũng cười hài lòng. Bà mừng không phải vì thư kí Trình khen hội phụ nữ, mà vì quan hệ giữa các bộ phận đều rất hài hoà.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 165

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.