Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chia quà tặng

Phiên bản Dịch · 1060 chữ

Tô Thiết Sơn nghe xong mấy lời Tô Mạn nói thì cảm động không ngừng, đôi mắt cũng có chút hồng hồng. Cả đời này ông chưa bao giờ trải qua đãi ngộ tốt như vậy. Liền lật đật chạy nhanh đi lấy cái bao giấy, cẩn thận bao thuốc lá lại. Đôi giày cũng đem để dành, định dịp quan trọng mới lấy ra xài.

Còn lại mớ bánh bắp, được đồng chí Lý Xuân Hoa cất vào tủ khoá lại. Cứ để dành trong đó, khi nào đói bụng thì lấy ra vài cái ăn cầm hơi.

Ngày thường Lý Xuân Hoa rất thích diễn kịch, hôm nay lại không cần diễn mà mắt vẫn rưng rưng:” Sao lại nhớ đến phần của mẹ làm gì,mẹ cũng lớn tuổi rồi,ăn ít một ngụm cũng chả sao.”

Nói xong lại lấy ra ba cái bánh để chia cho ba đứa cháu nội ăn. Hòn Đá Nhỏ và Cỏ Nhỏ mừng như điên, vừa cầm lấy đã gặm lia lịa như chết đói, ăn đến nỗi miệng hai đứa nó dính đầy bột bánh.

Tô Mạn lại cầm đường đỏ đưa cho Lý Xuân Hoa, đường này có tác dụng làm da dẻ hồng hào, sau này dùng để bồi bổ cho phụ nữ trong nhà một chút.

“ Thịt kho tàu này để dành buổi tối cả nhà ta cùng ăn. Còn miếng thịt kia thì cầm đi nhà ăn để chia cho mọi người.”

Lý Xuân Hoa vẫn tiếc miếng thịt, cắn chặt không buông:”Miếng thịt ngon như vậy, sao cứ phải đem chia cho bọn họ ăn ké, mình nhà ta ăn là được rồi.”

Tuy rằng tô thịt kho tàu kia đủ phần cho người một nhà ăn, nhưng miếng thịt kia tận một kí lận đấy, bà cứ cảm thấy xót của thế nào.

Tô Mạn nói:” Mẹ à, lúc trước con có thể đến công xã làm việc, ít nhiều cũng nhờ có người trong đội duy trì. Dùng tiền lương tháng đầu mua thịt, cho mọi người cùng chia vui cũng tốt.” Lí do quan trọng nhất là vì một kí thịt heo này Tô Mạn mua chả tốn bao nhiêu điểm. Nếu bây giờ cô lấy ra chia sẻ cho mọi người cùng ăn, vậy sẽ được xem là làm việc tốt. Đến lúc đó,Tô Mạn cũng sẽ thu được một đống điểm thánh mẫu. Đây là một vụ làm ăn có lời, cần phải tiến hành cho bằng được.

Chưa kể chủ tịch Nhậm đã nói sẽ ghé thăm công xã Bắc Hà, đến lúc đó chắc chắn sẽ tới chỗ này. Nhóm xã viên nếu đã ăn thịt heo của Tô Mạn, chắc chắn sẽ nói tốt cho cô.

Đương nhiên những việc này Tô Mạn chỉ giữ ở trong lòng, không dại đi nói cho mấy người còn lại nghe. Bởi vậy cô giải thích qua loa:”Hình tượng trong đội của nhà chúng ta quá kém,tốt xấu gì giờ con cũng là cán bộ công xã, phải chú ý hình tượng, cứ coi như lấy một kí thịt này để vớt vát lại chút mặt mũi đi.”

Những người nhà họ Tô:”...” Bọn họ thật sự tệ đến như vậy sao?

Lão cha Tô Thiết Sơn nghe xong liền lập tức lên tiếng:”Thôi đưa đi đi,nhà mình ăn thịt cũng phải cho người ta miếng nước thịt chứ.”

Lúc này Lý Xuân Hoa mới không tình nguyện mà đồng ý, chuẩn bị lát nữa xách ra đường rêu rao một chút, cho mọi người đều biết nhà bọn họ tốt như thế nào.

Mấy người còn lại nhìn chằm chằm vào hộp thịt kho tàu. Lý Xuân Hoa bực mình nói:”Nhìn cái gì mà nhìn! Tối về rồi ăn.Chỉ biết mỗi ăn thôi, chỉ tại các anh chị phá huỷ hình tượng của cái nhà này, cho nên bây giờ mới vô duyên với miếng thịt này đấy, hài lòng chưa?”

Tô Đại Trụ, Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ:”...”

⊙﹏⊙? Có lộn không vậy? Mẹ mới là đầu sỏ gây ra chuyện này mà, sao bây giờ lại hắt nước bẩn lên mấy người bọn họ rồi?Ba người đều không phục, nhưng cũng không dám cãi lại, chỉ có thể thành thật nghe theo.

Trong bao còn dư lại vài cuộn vải, Lâm Tuyết Cúc trông mong nhìn theo.

Tô Mạn cũng không thèm quan tâm, đưa hết cho Lý Xuân Hoa giữ, chờ cuối năm đem ra làm quần áo cho mọi người trong nhà.” Đúng rồi,mẹ chia cho chị hai một ít vải đi, không được thiếu phần của chị ấy, chị ấy đối với con khá tốt, trước đó làm quần áo cho con, con cũng đã nói sẽ trả công cho chị ấy rồi.”

Bây giờ Lý Xuân Hoa rất xem trọng lời nói của Tô Mạn, lập tức đồng ý ngay:”Biết rồi biết rồi, không thiếu phần của nó đâu.”

Tống Ngọc Hoa lại cảm động nhìn Tô Mạn, cảm thấy cô em chồng này thật tốt bụng. Cũng nhờ có em ấy, bây giờ cô đã có thể quản được ông chồng trời đánh của mình, cuộc sống cũng ngày càng tốt hơn.

Lâm Tuyết Cúc nôn nóng hỏi:”Nhị Nha Nhị Nha, còn chị nữa,phần của chị đâu?”

Tô Mạn nói:”Chị cả, nhà chúng ta thực hành theo phương thức phân phối dựa vào lao động. Chị hai có công may đồ cho em, bởi vậy mới được khen thưởng. Khi nào chị cũng cống hiến được một phần sức lực, em sẽ không nói hai lời,liền khen thưởng cho chị ngay.Nếu lúc đó em không có ở nhà,vải ở chỗ mẹ, chị có thể nói với mẹ rồi lấy luôn cũng được.”

Lâm Tuyết Cúc như mắc phải xương cá, ấp úng hỏi lại:”...Không phải...nhưng mà cống hiến gì mới được?”

Tô Đại Trụ điên cuồng ra hiệu cho em gái, ánh mắt mang theo bao chờ mong. Trên mặt cũng viết rõ mấy chữ, Nhị Nha em mau kêu cô ấy nghe lời anh, không được ăn hiếp anh nữa.

Tô Mạn lại thản nhiên đáp:”Đó là tận dụng trí óc hoặc sức lực của mình đem lại chỗ tốt cho cái nhà này.”

Tô Đại Trụ, Lâm Tuyết Cúc:”...” 囧 Quả nhiên Nhị Nha vẫn là Nhị Nha!

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 281

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.