Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện: Nhận thân (6)

Phiên bản Dịch · 3477 chữ

Editor: Lin

Tô Kiệt trong biết vẻ mặt hiện tại của mình là gì, nhưng cậu biết, bây giờ toàn thân mình cứng ngắc, mà sau khi tim dừng lại một giây, giây sau lại đập mạnh.

Giọng nói của Tô Giản không lớn, thậm chí vì say rượu, còn có chút mơ hồ, nhưng những lời này nói ra từ miệng anh, không nghĩ ngớ là tạo thành một cơn sóng thần trong lòng tô Kiệt.

Gian phòng này thuộc về người anh đã tạ thế của cậu, cái hộp đó trước kia anh ấy thường dùng để đồ lặt vặt, cái hộp này được anh mình đặc biệt giấu xuống dưới giường.

"Chị để đương nhiên chị biết."

Tô Kiệt dùng sức nhìn người bên cạnh, rốt cuộc, chị có biết mình nói gì hay không?

Tô Kiaatj chậm rãi cúi người, giọng nói rất nhẹ, cũng không giấu được run rẩy: "Anh?"

"Hả?" Tô Giản nhẹ nhàng lên tiếng.

"Anh?" Vẻ mặt Tô Kiệt khiếp sợ.

"Cái gì?" Tô Giản nhíu mày, mơ hồ nhìn cậu. "Ngoan đi rót cho anh cốc nước..."

Mặc dù giọng nói thay đổi trở nên mềm mại, nhưng câu nói, nội dung và giọng điệu này quá quen thuốc! Trước kia, mỗi khi anh trai mình ở nhà chưi game lười đứng dậy, liền hay sai mình đi rót nước như vậy!

Tô Kiệt kích động nắm lấy vai Tô Giản: "Chị thật sự là anh em?"

Ngay từ đầu gặp Tô Giản, cậu cũng không có ý khác, nhưng tiếp xúc với Tô Giản càng nhiều, cậu dần phát hiện, trên người Tô Giản, có nhiều thói quen giống với anh trai mình lúc nhỏ như đúc, ngay cả tính cách cũng có chỗ tương tự, lại thêm Tô Giản trùng tên họ với anh trai cậu, lại từng xuất hiện trong cùng một tai nạn xe, cậu không khỏi bắt đầu cảm thấy có chút quỷ dị. Chỉ là lúc mới đầu, cậu cũng không nghĩ đến chuyện sống lại, dù sao chuyện này, quá mức ly kỳ, hơn nữa Tô Giản còn là phụ nữ. Nhưng ngày đó An Dĩ Nhu nói chuyện với cậu, vô tình nhắc đến cuốn tiểu thuyết nam sống lại biến thành nữ, cuối cùng cậu không nhịn được suy đoán. Dù chính cậu cảm thấy chuyện này vô cùng hoang đường, nhưng sau khi cậu cố gắng thân thiết với Tô Giản, càng ngày càng tìm hiểu về cô, sự thật lại một lần nữa nói cho cậu biết, có lẽ suy đoán của cậu, có thể, là thật...

Mà hôm này, chuyện quỷ dị hoang đường lại khiến anh ngạc nhiên mừng rỡ khi sự thật phơi bày trước mặt anh.

Tô Giản lại không biết trong lòng em trai nổi gió, nghe Tô Kiệt nói, Tô Giản đưa tay vỗ đầu cậu, nhưng vì không có sức, ngược lại giống như vuốt ve: "Tiểu tử thúi, ngay cả anh mày mà cũng không nhận ra, uổng công anh luôn thương mày..."

Tô Kiệt cầm tay anh, trong lòng vô cùng kích động, lại vẫn không dám chắc: "Đúng, anh luôn thương em, từ nhỏ đến lớn cũng khiến em không thể nào quên. Anh, anh còn nhớ không, trước kia rõ ràng là anh làm sai, nhưng lại vẫn để em gánh tội thay, để em bị đánh nhiều làn như vậy?"

Thấy Tô Giản thật lâu không lên tiếng, Tô Kiệt cười một tiếng, cúi người nhìn mặt anh, không cho né tránh. "Anh, trên đùi em có nốt ruồi, anh nhớ, là ở đâu sao?"

Tô Giản ngơ ngác nhìn cậu, như thật lâu mới nghe cậu nói, sau đó liền nhăn mặt, chu miệng: "Rõ ràng nốt ruồi của em ở sau mông..."

Trong lòng Tô Kiệt căng thẳng, nghe thấy câu trả lời thì thả lòng một chút, đột nhiên cúi người, ôm lấy Tô Giản, trong giọng nói là run rẩy khó giấu: "Anh, quả nhiên là anh!"

Lúc Tô Giản tỉnh lại, còn có chút mơ hồ, vì vậy nhìn thấy Tô Kiệt ngủ bên cạnh mình thì anh theo bản năng cảm thán một phen: Em mình thật đẹp trai, quả nhiên là người cùng huyết thống với mình!

Nhưng rất nhanh anh liền tỉnh táo lại, sau đó liền kinh ngạc: Sao anh lại ngủ chung giường với Tô Kiệt?

Mặc dù trước kia thỉnh thoảng hai anh em có ngủ chung, nhưng bây giờ anh đã biến thành phụ nữ, tỉnh dậy, phát hiện mình bị em trai mình ôm chặt vào lòng, thật sự đáng sợ, có được không?

Mặc dù trước mắt quan hệ của hai người là chị em, nhưng, cũng vì là chị em mới kỳ quái! Hai người đều đã lớn, dù là chị gái ruột cũng không thể ngủ như vậy, huống hồ là chị nuôi!

Tô Giản nhớ lại, hình như hôm qua gặp mặt mình uống say, sau đó hình như được Tô Kiệt đưa về nhà. Nhưng chi tiết cụ thể, Tô Giản lại hoàn toàn không nhớ nổi.

Dưới tình huống bình thường, chị gái say rượu nên bị đuổi về nhà họ An, lại bị em trai mang về nhà mình, ngủ chung một đêm... dù nhìn qua trước mắt hai người không xảy ra chuyện gì lớn, nhưng nhìn tình huống trước mắt, đã rất tệ rồi.

Tư thế ngủ quấn quýt thân mật thế này, một chút cũng không thua tư thế ngủ của anh với chú An ngày thường...

Tô Giản nhìn gương mặt đẹp trai của em trai mình, tâm tình phức tạp. Anh không thể nghĩ đến, chuyện tình máu chó luân lý trong tiểu thuyết, sẽ xảy ra trên người anh! Em trai ruột thích mình ở điểm nào, nói anh làm sao có thể thừa nhận! Tiểu Nhu, chị có lỗi với em!

"Chào buổi sáng." Đang lúc Tô Giản rối rắm thì bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trầm nhẹ của Tô Kiệt.

Tô Giản vội vàng rời khỏi ngực cậu, vẻ mặt bối rối lại phức tạp: "A Kiệt, chúng ta sẽ không có kết quả."

Tô Kiệt ngây người.

Đêm qua Tô Giản say rượu lộ chân tướng, Tô Kiết nhận ra anh mình, kích động không thôi. Vì kích động, lại thêm lo lắng sau khi Tô Giản say rượu sẽ khó chịu, cho nên To Kiệt quyết định ngủ với anh trai. Có điều không nghĩ đến dù anh mình biến thành con gái, tướng ngủ vẫn không tốt như trước, đá chăn đá người vô cùng náo loạn, vì vậy Tô Kiệt ngăn việc bị ngã xuống giường, không thể làm gì khác hơn là ôm chặt anh trai vào trong lòng. Dù sao cậu cảm thấy Tô Giản là anh mình, hai người cùng là đàn ông, thân mật như vật tất nhiên là không vấn đề gì, lại không nghĩ đến tỉnh dậy, ngược lại hình như anh trai hoảng sợ, hơn nữa nhìn biểu hiện của đối phương, hình như, hoàn toàn quên hết chuyện đêm qua rồi.

Ánh mắt Tô Kiệt lóe lóe, chậm rãi nói: "Em biết chúng ta không có kết quả, chị có chồng, em cũng có bạn gái, nhưng em không khống chế được."

Tô Giản nhìn vẻ mặt thống khổ thâm tình của em trai, thật là đần.

Tô Kiệt vẫn tiếp tục nói bằng giọng ưu thương: "Không biết tại sao, nhìn thấy chị, cuối cùng em lại cảm nhận được một loại hấp dẫn sâu trong linh hồn, giống như, chúng ta đã từng rất gần gũi như vậy."

Chúng ta quả thật rất gần gũi, có điều là vì chúng ta là anh em! Tô Giản gầm thét trong lòng.

"Chỉ có khi nhìn thấy chị, chỗ trống trong lòng em mới như được lấp đầy." Tô Kiệt đột nhiên xoay mình một cái, áp Tô Giản dưới thân, từ từ cúi đầu xuống. "Cho đến bây giờ, em vẫn không muốn xem chị là chị gái..."

"Ngừng! Em không thể làm vậy!" Tô Giản có chút muốn chết, tại sao ngay cả lời thoại cũng bết bát như vậy!

"Tại sao?" Vẻ mặt Tô Kiệt tuyệt vọng lại thâm tình.

"Vì... vì chị đã có chồng, hơn nữa còn có Bảo Bảo!" Tô Giản đưa tay chặn miệng cậu lại.

Tô Kiệt kéo tay anh ra. "Em không quan tâm."

Vẻ mặt Tô Giản như đưa đám. "Vậy em quan tâm cái gì?"

Tô Kiệt: "... Cái gì em cũng không quan tâm, em chỉ quan tâm chị."

Suy nghĩ trong đầu Tô Giản giao chiến, mắt thấy mặt Tô Kiệt ngày càng gần, cắn răng, cuối cùng không nhịn được gầm nhẹ: "Tiểu tử thúi, tao là anh mày!"

Thân thể Tô Kiệt quả nhiên dừng lại: "Chị nói gì?"

Một lời vừa ra, Tô Giản liền biết không thể tiếp tục giữ bí mật, có điều trước mặt lại em trai ruột, Tô Giản vẫn yên tâm, vì vậy dứt khoát thẳng thắn: "A Kiệt, anh thật sự là anh em, Tô Giản, anh ruột. Anh biết em không tin, nhưng hết cách rồi, sự thật là như vậy. Anh không chết, nhưng lúc tỉnh lại, anh đã biến thành như vậy, biến thành một Tô Giản khác."

Sắc mặt Tô Kiệt dần trở nên trầm tình: "Chuyện này quá hoang đường, sao chị có thể khiến em tin tưởng, chị là anh em?"

Tô Giản suy nghĩ một chút: "Em còn nhớ không, năm em mười tuổi, anh dẫn em đi công viên trò chơi, sau đó chính em chạy đi mất?"

Tô Kiệt nhớ lại, vẻ mặt có chút cổ quái: "Nếu em nhớ không lầm, là chính anh đi mua đồ chơi làm bằng đường, sau đó bỏ rơi em."

Tô Giản ho nhẹ một tiếng: "Vậy em có nhớ có một lần, ba mẹ cãi nhau, tranh cãi đến muốn ly dị, sau đó mẹ hỏi chúng ta hai người muốn theo ai?"

Tô Kiệt gật đầu một cái, ánh mắt đột nhiên trở nên dịu dàng.

Tô Giản nhìn cậu, khẽ cười: "Anh nhớ khi đó anh rất tức giận, liền nói, hai người ky dị thì ly dị đi, con không theo ai cả, con chỉ cần em trai, con sẽ nuôi em trai lớn lên thật tốt."

"Anh." Tô Kiệt nhẹ kêu. "Anh thật là anh trai em."

Vẻ mặt Tô Giản thỏa mãn: "A, dễ nghe hơn là gọi 'chị' nhiều!"

Tô Kiệt nói: "Rốt cuộc chuyện này là sao?"

Tô Giản thở dài: "Chính anh cũng không biết, dù sao anh tỉnh lại chính là như vậy."

"Vậy anh và anh rể, ý em là An Dĩ Trạch, lại là chuyện gì xảy ra?" Biết Tô Giản là anh trai mình, Tô Kiệt có chút không thể nhìn thẳng vào tình cảm của Tô Giản và An Dĩ Trạch. Dù hiện tại Tô Giản là con gái, nhưng đã nhanh chóng kết hôn với một người đàn ông còn có con, Tô Kiệt vẫn cảm thấy thật thần kỳ, trong lòng mơ hồ nổi lên một suy nghĩ đại nghịch bất đạo: Chẳng lẽ trước kia anh vẫn luôn không quá thẳng?

Lúc đầu Tô Giản còn chưa kịp phản ứng, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Tô Kiệt, đột nhiên hiểu, lập tức đánh Tô Kiệt một cái: "Không phải như mày nghĩ, anh mày vẫn luôn thích con gái!"

Thấy trong mắt Tô Kiệt vẫn là hoài nghi, Tô Kiệt thở dài nói: "Lúc ấy anh tỉnh lại trong bệnh viện, liền phát hiện biến thành phụ nữ, trong lòng cũng rất khiếp sợ. Anh rể em thấy bộ dạng anh đẹp trai, a..., anh nói là đẹp, mạnh mẽ muốn lấy anh làm vợ! Anh quyết không theo, bất đắc dĩ nhà anh ta có tiền có thế, anh hoàn toàn không thể đánh lại! Từ đó anh lâm vào thế dầu sôi lửa bỏng, cả ngày lấu nước mắt nước mắt rửa mặt, vô cùng đau khổ..."

Mặc dù trước kia ông anh này thường xuyên trước mắt ba mẹ khiến cậu chịu nhiều oan ức cũng từng diễn xuất dạt dào như vậy, nhưng lúc này đặt lên gương mặt ngọt ngào nhỏ nhắn động lòng người này, giọng nói mềm mại nói ra những điều mình đã từng rất quen thuộc, Tô Kiệt vẫn cảm thấy trong lòng có chút không tốt cùng cảm giác sụp đổ.

"Vậy tại sao anh lại không về tìm mọi người?" Tô Kiệt nghiêm mặt hỏi.

Tô Giản vẫn nhập vai như cũ. "Vì lòng dạ anh rể em độc ác, anh muốn chạy, anh ta liền đánh gãy chân anh!"

Tô Kiệt: "Không phải chân anh bị thương vì tai nạn xe sao?"

Tô Giản nghẹn một chút: "Đúng vậy, chân anh gãy rồi, anh ta còn uy hiếp đánh gãy chân còn lại, em xem anh ta tàn nhẫn bao nhiều! Cũng may anh ngoan cường bền bỉ, từ đầu đến cuối cũng không bị khuất phục, cố gắng chống lại số mệnh tàn khốc này! Nhưng ngay lúc đó, anh phát hiện, anh mang trong mình đứa con của anh ta..."

Ánh mắt Tô Kiệt khong tự chủ quét bụng Tô Giản một vòng. Mặc dù hiện tại người trước mặt biến thành đàn bà, những nghĩ đến ông anh nhà mình sinh còn, Tô Kiệt vẫn có một loại cảm giác thần kỳ không thể nói, không nhịn được liền hỏi một câu. "Anh, sinh con thật sự đau lắm hả?"

Tô Giản: "..."

Thấy Tô Giản nhìn chằm chằm mình tức giận, Tô Kiệt không khỏi cười cười, nén tò mò trong lòng, rốt cuộc đưa đầu ngón tay ra, đâm đâm lên gò má mềm mại của Tô Giản.

Tô Giản không hiểu nhìn cậu: "Làm gì?"

Nhìn ông anh thô kệch nhà mình biến thành cô em mềm mại, Tô Kiệt vẫn có chút ảo giác nằm mơ, nhưng trên mặt lại vô cùng nghiêm túc, thở dài nói: "Anh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nếu anh còn sống, sao lại không về nhà? Anh có biết, lúc đó ba mẹ và em đau lòng thế nào không?"

Trong lòng Tô Giản cũng áy náy: "Thật xin lỗi. Lúc ấy anh cũng rất bối rồi, chuyện này thật sự quá quỷ dị, thân phận anh ại có chút đặc biệt, lúc ấy lại bị thương, cho nên anh mới không lập tức liên lạc với mọi người."

Tô Giản kể lại chuyện mình tỉnh lại phát hiện hợp đồng hôn nhân giữa mình và An Dĩ Trạch, theo kế hoạch vốn định khi hai người kết thúc hợp đồng sẽ liên lạc với ba mẹ, nhưng không nghĩ đến sau đó hai người dần sinh tình rồi yêu nhau cho Tô Kiệt nghe, cuối cùng, anh nhìn Tô Kiệt, thấp giọng nói: "Ngay từ đầu, anh chỉ không muốn bị An Dĩ Trạch nghi ngờ, say đó bị người khác biết anh khác loại, dù sao có úa nhiều chuyện trùng hợp, theo trí thông minh của anh ta, chưa chắc không thể nhìn ra cái gì, dù sao anh ở với anh ta một năm, một năm sau, bọn anh liền không còn liên quan. Có điều không nghĩ đến sau nayfhai người lại thật sự ở chung một chỗ..."

"Vì vậy, anh lại lo lắng, bị anh ta biết anh là đàn ông, anh ta sẽ không tiếp nhận nổi?" Tô Kiệt hiểu rõ.

"Ừ." Tô Giản gật đầu, anh biết mình giao tâm cho An Dĩ Trạch phải trải qua bao nhiêu giãy dụa, trong đó còn có một nguyên nhân là anh đã biến thành phụ nữ, mà nếu An Dĩ Trạch biết mình thích đàn ông, thì chưa chắc đã có thể chịu được. Nếu là trước kia, anh không quan tâm anh ta chết hay chưa, nhưng bây giờ, anh thật sự không cách nào không để ý. "Thật sự xin lỗi, anh biết anh ích kỷ, chỉ là anh thật sự không dám hành động thiếu suy nghĩ, anh muốn tìm một biện pháp vẹn toàn."

"Anh, anh không làm sai." Tô Kiệt vỗ vai anh một cái. "Chuyện này thật sự quỷ dị, ba mẹ và em tất nhiên không thành vấn đề, nhưng người khác chưa chắc có thể tiếp nhận, huống hồ đây cũng không phải chuyện của mình anh, còn dính đến vài người, anh suy nghĩ là đúng. Nói thật, nếu ngay từ đầu anh nói cho ba mẹ và em biết, dù mọi người biết mà chú ý, cũng sẽ không khống chế được đi quan tâm anh, đến lúc đó, lại như anh nói, không chừng sẽ khiến những người bên cạnh nhìn ra."

Tô Giản cười nói: "Cũng may bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết!"

"Ừ!" Nhìn gương mặt loli cười rực rỡ của Tô Giản, Tô Kiệt không khỏi sinh ra một chút tà ác. "Anh, thật ra thì rõ ràng có một cách tốt nhất, đến lúc đó, anh có thể quang minh chính đại ở với mọi người, lại không sợ người khác biết bí mật của anh."

Tô Giản nghi ngờ: "Phương pháp gì?"

Tô Kiệt nghiêm túc: "Gả cho em đó."

Tô Giản ngây người.

Tô Kiệt nghiêm túc nói: "Anh xem, bây giờ anh là phụ nữ, sớm muộn cũng phải lập gia đình, gả cho người khác anh chưa chắc đã đồng ý, nhưng gả cho em anh có thể yên tâm, em nhất định sẽ đối tốt với anh, cũng sẽ không lộ bí mật của anh ra ngoài. Anh có thể quang minh chính đại gọi ba mẹ, người một nhà chúng ta vui vẻ ở một chỗ. Hiện tại thân thể anh cũng không có quan hệ máu mủ gì với em, cho nên anh cũng không cần băn khoăn."

Thấy Tô Giản trợn mắt há mồm, trong lòng Tô Kiệt buồn cười, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc: "Hơn nữa khuôn mặt anh bây giờ đẹp hơn trước rất nhiều, em sẽ không chê anh."

"Tô, Tiểu, Kiệt!" Tô Giản không thể nhịn được nữa, nhào lên người Tô Kiệt đánh. "Tên tiểu tử thối này, lại dám trêu chọc anh mày! Xem anh mày có đánh chết mày không!"

Tô Kiệt cuối cùng không nhịn được bật cười. Hai anh em như trước đây xoay người, đánh nhau một phen, nhưng hôm nay thực lực hai người cách xa, cho nên rất nhanh Tô Giản liền bị em trai áp dưới thân.

Tô Kiệt cúi đầu nhìn hai nắm mềm nhũn giữa hai người, đột nhiên sâu kín cảm thán một câu: "Anh, cái này là ngực..."

Tô Giản cúi mắt nhìn ngực mình một chút, ngay sau đó dùng sức ưỡn lên, tự hào nói: "Quá lớn sao?"

Tô Kiệt: "..."

Tô Giản vẫn còn đắc chí: "Toàn thân từ trên xuống, anh thích bộ ngực này nhất!"

Lời còn chưa dứt, Tô Kiệt đột nhiên ôm lấy anh.

Tô Giản ngẩn ra,

Trong lòng Tô Kiệt rung động thỏa mãn: "Anh, anh có thể trở về là quá tốt rồi!"

Tô Giản mỉm cười, ôm lại cậu, vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu.

Tô Kiệt ghẽ vào lỗ tai anh hỏi: "Anh, An Dĩ Trạch đối tốt với anh không?"

Tô Giản nhẹ nhàng 'ừ' một tiếng.

"Vậy, anh có định nói cho anh ta biết sự thật không?"

Ánh mắt Tô Giản âm u một chút, yên lặng lại lắc đầu: "Vẫn thôi đi." Không phải anh không can đảm, mà là không muốn mạo hiểm, vì, anh không muốn chịu thua.

"Không sao, như vậy cũng tốt. Giữa vợ chồng, có chút bí mật cũng không sao." Tô Kiệt an ủi. "Có điều chúng ta là anh em, anh em ruột, cho nên, sau này anh có chuyện gì, có thể nói với em." Tô Kiệt nâng người lên, nhìn người phía dưới. "Anh, em đã trưởng thành, em sẽ bảo vệ anh."

Dù lời này Tô Giản đã nghe vô số lần, nhưng không thể không thừa nhận, anh vẫn luôn bị lời này làm cảm động.

Có điều còn chưa để anh cảm động xong, liền nghe Tô Kiệt nói tiếp: "Khi cìn bé nhìn các bạn khác có chị gái, em còn vô cùng hâm mộ, trong đầu luôn nghĩ nếu em có một chị gái dịu dàng xinh đẹp thì thật tốt. Thật sự không nghĩ đến, nguyện vọng này lại thật được thực hiện, trên đời này quả nhiên có kỳ tích!"

Tô Giản: "..."

Bạn đang đọc Trở Thành Vợ Của Tình Địch của Thư Hoài
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.