Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện: Nhận thân (2)

Phiên bản Dịch · 2781 chữ

Hôm nay Tô Giản lại đến chung cư nhà mình.

Sau khi có con, dù anh không giống phụ nữ phát sinh tình mẫu tử, nhưng anh cũng cảm giác được sự thay đổi của mình. Trẻ con đối với anh mà nói, chỉ là hình thái ban đầu của nhân loại, cảm giác như một người bạn nhỏ, có điều cũng cảm thấy một cục nhỏ nhỏ thật đáng yêu, nhưng càng ở cùng con nhiều càng phiền toái, cho nên đối với con mình, cũng chỉ là một loại tâm trạng bình thường, không chán ghét cũng không yêu thích. Nhưng từ lúc có bảo bào, vừa nghĩ đến bảo bảo và anh là máu mủ, anh đã cảm thấy thật kỳ diệu, dùng một câu nói kiểu cách để nói, đó chính là 'có thêm một lớp áo giáp, lại thêm một điểm yếu'.

Một sự thay đổi khác là, chính là tâm trạng anh đối với ba mẹ.

Trước đây, anh yêu ba mẹ, không thể nghi ngờ, nhưng từ sau khi mình làm mẹ, anh mới có thể thực sự lĩnh ngộ được tâm trạng của bậc ba mẹ. Có vài lần nghe thấy giọng mẹ trong điện thoại, Tô Giản đều không nhịn được nói rõ sự thật, nhưng nhìn đến bảo bảo nằm trng nôi lam bên cạnh, cuối cùng nhịn được.

Tô Giản quen đường bước vào chung cư, đi chưa được mấy bước, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Người phụ nữ đi phía trước xách một túi lớn đồ ăn, không phải mẹ thân yêu của anh thì là ai?

Tô Giản nhất thời kích động, vội vàng xông lên: "Dì, để cháu giúp dì!"

Mẹ Tô thấy một nữ hiệp đột nhiên xuất hiện thì có chút thất thần: "Không cần..."

Tô Giản đã sớm nhiệt tình cướp được cái túi. "Cần cần! Dì à, để cháu cầm cho!"

Mẹ Tô không lay chuyển được anh, không thể làm gì khác hơn là buông tay, cảm kích nói: "Vậy thì cảm ơn,"

Tô Giản cầm túi của mẹ Tô về đến nhà, mẹ Tô mời anh vào uống nước, anh tất nhiên cầu còn không được. Có điều nhìn vào nội thất quen thuộc bên trong, cảm nhận được không khí quen thuộc trong ký ức, hốc mắt anh không khỏi có chút nóng lên.

"Cô bé, uống nước." Mẹ Tô đưa một cốc nước đến trước mặt Tô Giản.

Tô Giản vội đưa hai tay ra nhận, nâng niu trong tay, thấy mẹ Tô quan sát anh chằm chằm, trong lòng không khỏi run lên: "Dì làm sao vậy?"

Mẹ Tô nói: "Lúc trước không chú ý, hiện tại cẩn thận nhìn một chút, đúng là có chút quen mắt..."

Tô Giản nghĩ đến trước đó mình từng xuất hiện trong tang lễ của mình, mẹ Tô cảm thấy gương mặt này quen mắt cũng là chuyện bình thường, có điều anh cũng không muốn nhắc đến tang lễ khiến mẹ đau lòng, đang nghĩ cách trả lời, đột nhiên nghe mẹ hỏi: "Cô bé, cháu có biết Dương Thục Phân không?"

Dương Thục Phân? Đó không phải là tên mẹ em gái Tô sao? Tô Giản ngơ ngác gật đầu: "Biết, đó là... mẹ cháu."

"Không nghĩ đến cháu thật sự là con gái của Dương Thục Phân!" Vẻ mặt mẹ Tô vô cùng ngạc nhiên lại mừng rỡ. "Không trách cô lại thấy gương mặt nhỏ nhắn của cháu quen như vậy, nhất là hai cái đuôi sam này, giống mẹ cháu năm đó như đúc!"

Tô Giản cúi đầu nhìn đuôi sam của mình. Đuôi sam này là do An Dĩ Nhu tết cho anh, chính anh cảm thấy cũng gọn gàng nên để nguyên ra cửa, không nghĩ đến lại thành vũ khí sắc bén để nhận thân.

Mẹ em gái Tô biết mẹ mình! Tô Giản bị tình tiết này đập đến ngơ ra: "Dì, dì biết mẹ cháu?"

"Biết! Khi còn đi học, dì đã thân với mẹ cháu rồi!" Mẹ Tô nhiệt tình kéo Tô Giản ngồi xuống. "Có điều sau đó mẹ cháu đến vùng khác, dì không cách nào liên lạc với mẹ cháu. Bà ấy hiện tại thế nào? Có khỏe không?"

Tô Giản không muốn mẹ lo lắng, mập mờ nói: "Mẹ cháu rất tốt, dì yên tâm."

Mẹ Tô nhìn Tô Giản, cảm thán: "Bộ dáng cháu thật giống mẹ, nhất là đôi mắt, đều tròn vo. Vừa rồi dì cảm thấy khuôn mặt này quen mắt, chỉ là nhất thời không nhớ nổi. Đúng rồi, cô bé, cháu tên gì?"

Tô Giản mím môi một cái, thấp giọng nói: "...Tô Giản."

Mẹ Tô sững sờ một chút, trên mặt nhất thời có chút buồn bã, thấy Tô Giản ân cần nhìn mình, khẽ lấy lại tinh thần giải thích: "Con lớn nhà cô cũng có tên này, có điều nó đã..."

Tô Giản không muốn mẹ nhớ lại chuyện đau lòng, vội nói: "Cái này thật thần kỳ! Dì, dì xem, dì và mẹ cháu là chị em tốt, con lớn lên lại cùng đặt một tên, đây chính là duyên phận!"

Sắc mặt mẹ Tô tốt lên một chút: "Lúc đi học mẹ cháu thích viết tiểu thuyết, viết cho bọn cô đọc. Hiện tại nghĩ lại, lúc ấy mẹ cháu thích nhất, chính là gọi nữ chính là Tô Giản, cô cũng thích tên đó, bọn cô còn đùa, sau này sinh con gái liền đặt tên này..."

Tô Giản u oán: Mẹ, thì ra mẹ luôn coi con là con gái để nuôi sao?

"Còn lớn nhà cô là do ba nó đặt tên, không nghĩ đến không chỉ nghĩ đến tên này, ngay cả họ cũng vậy, lại nói, đây thật đúng là duyên phận." Mẹ Tô mỉm cười cảm thán, ánh mắt nhìn Tô Giản càng dịu dàng thân thiết.

"Còn không phải sao!" Tô Giản thuận thế giơ tay lên, vốn muốn nắm tay mẹ Tô, dừng lại một chút, lại đổi thành khoác tay, mặt có chút nóng. "Duyên phận này thật khó có được, không bằng cháu gọi cô một tiếng 'mẹ nuôi' được không!"

Lúc trước anh luôn phiền muộn cố tìm lý do để đến cạnh ba mẹ, không mơ mộng đột nhiên hiện tại lại hiện ra một lý do tuyệt hảo, nhất định phải nắm lấy! Tô Giản nhiệt tình nói: "Cô và mẹ cháu là chị em tốt, cháu và con cô lại có cùng tên, mẹ nuôi, mẹ cũng không được chê con!"

Ngược lại mẹ Tô cũng rất thích, cười nói: "Sao mẹ lại chê chứ? Chỉ cần mẹ con đồng ý, đương nhiên mẹ cầu còn không được."

Mặc dù 'mẹ nuôi' còn có chút khoảng cách với 'mẹ ruột', nhưng lập tức có đột phát lớn như vậy, Tô Giản vãn vô cùng vui vẻ..

Xem ra mẹ Tô cũng rất vui vẻ, muốn Tô Giản ở lại ăn cơm tối, tất nhiên Tô Giản vui vẻ đồng ý, vô cùng vui vẻ vào bếp chuẩn bị với mẹ Tô.

Mẹ Tô nhìn anh chuẩn bị thức ăn thành thạo, động tác nhanh nhẹn, lại càng yêu thích, khen ngợi một phen. Trong lòng Tô Giản vui mừng, vui vẻ nói: "Vậy lần sau đến lượt con nấu cơm! Có điều mẹ nuôi phải làm chủ, vì con muốn nếm thử tay nghề của mẹ nuôi một chút!"

Mẹ Tô vui vẻ nói: "Cái miệng nhỏ thật ngọt, thật khiến người ta yêu thích! Con gái thật tốt, hai thằng nhóc nhà mẹ, chỉ biết làm người khác tức giận, aizz..."

Tô Giản đột nhiên vô cùng áy náy. Dù anh cũng nấu cơm, nhưng đây khi sống ở nhà, anh đều làm ổ trong phòng chơi, chờ mẹ anh gọi xuống ăn cơm, thậm chí kêu mấy lần cũng không động đậy. Vì không muốn nghe lải nhải, bình thường thời gian kiên nhẫn trao đổi với mẹ cũng không nhiều, tất cả đều chỉ còn lại hối tiếc.

Vì vậy Tô Giản cố gắng trêu chọc mẹ Tô nói chuyện, cố chọn chuyện mẹ Tô thích nghe chọc bà vui vẻ. Không khí vô cùng hòa hợp, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Tô Giản chỉ động làm chân chạy. "Mẹ nuôi, để con đi mở cửa!"

Tô Giản đi đến phòng khách mở cửa, một giây sau, người trong và ngoài cửa đều sửng sốt.

Tô Kiệt ngửa đầu ra sau xem số nhà, xác nhận không sai, lúc này mới kinh ngạc nhìn về phía Tô Giản lần nữa: "Tô Giản? Tại sao chị lại ở đây?"

Vì ông đây là anh mày! Tô Giản nở nụ cười rực rỡ: "Em trai, em về rồi?"

Tô Kiệt: "..."

Sau khi biết rõ nguyên nhân, vẻ mặt Tô Kiệt hơi phức tạp, nhìn Tô Giản nói: "Thật không nghĩ đến, quan hệ của chị với nhà em lại phức tạp như vậy."

Tô Giản cười nói. "Chị cũng cảm thấy thật thần kỳ." Hừ, chờ sau khi mày và Tiểu Nhu tu thành chính quả, quan hệ của chúng ta còn thần kỳ hơn.

Cũng không lâu lắm, ba Tô cũng quay về. Ngược lại ba Tô nhớ chuyện tô Giản xuất hiện trong tang lễ. Biết Tô Giản và con trai mình cùng lúc gặp tai nạn xe, ba mẹ Tô lại buồn bã. Tô Kiệt vội an ủi một lúc lâu, Tô Giản chân thành nói: "Ba nuôi mẹ nuôi, con cũng tên Tô Giản, con sẽ thay anh cả hiếu thuận với hai người."

Mẹ Tô nắm tay Tô Giản cười vui vẻ: "Cũng không biết thế nào, cô nhóc này, mẹ nhìn vô cùng yêu thích."

Tô Giản nói theo. "Vì con được người ta yêu thích thôi!"

Mẹ Tô và ba Tô cùng cười. Ngược lại Tô Kiệt nhìn chằm chằm Tô Giản. "Quả thật, trên người chị có khí chất khiến người khác yêu thích."

Lòng Tô Giản run lên, nhưng trên mặt lại vô cùng ổn định. "Đại khái là vì chị bình dị gần gũi."

Tô Kiệt: "..."

Lúc ăn cơm, Tô Giản nhiệt tình gắp cơm cho ba Tô mẹ Tô, lúc tình cờ ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện tô Kiệt đang nhìn mình, ngừng một chút, anh cũng gắp thức ăn cho Tô Kiệt.

Tô Kiệt nhìn tô Giản gắp món ba mẹ thích ăn, lại nhìn về bát của mình: "Sao chị biết em thích ăn chân gà?"

Tay Tô Giản dừng lại một chút, cười nói: "Nhìn mặt đoán."

Tô Kiệt: "..."

Trong bữa ăn, mẹ Tô bắt đầu hỏi Tô Giản tình trạng của mẹ, Tô Giản ngoan ngoãn trả lời.

Trái tim khó dò. Mẹ Tô gật đầu hài lòng, vui vẻ nói: "Lại nói, năm đó mẹ và mẹ con có đùa, nếu như sau này hai người có một nam một nữ, nhất định phải cho hai đứa cưới nhau..."

Miếng cơm nhất thời nghẹn lại cổ họng, anh không tự chủ liếc Tô Kiệt một cái, chỉ thấy vẻ mặt Tô Kiệt cũng kinh hoàng.

Cũng may mẹ Tô lại nói đến chuyện khác, lúc này Tô Giản mới thở phào nhẹ nhõm Muốn chết! Lại không nói hiện tại anh có chú An và bảo bào, dù anh chưa kết hôn, muốn anh và em trai kết hôn? Đây là chuyện không tưởng được không!

Người một nhà cơm nước xong, mẹ Tô bắt đầu dọn bàn, Tô Giản chủ động nhiệt tình muốn rửa bát. Mẹ Tô không cho, Tô Giản lại tranh muốn rửa, vô cùng mạnh mẽ nói: "Mẹ nuôi, mẹ để con rửa cho! Con vô cùng thích rửa bát! Một ngày không rửa cả người đều không thoải mái!"

Mẹ Tô không cho phép: "Vậy cũng không được, sao có thể để con rửa bát? Tiểu Kiệt, nhanh mang bát đi rửa!"

Nghe vậy Tô Giản lập tức buông tay ra: "Được rồi, vậy con cũng không tranh với Tiểu Kiệt!"

Tô Kiệt: "..."

Ngồi xem phim với ba mẹ một lúc, điện thoại đột nhiên vang lên.

"Giản Giản, giờ em đang ở đâu?"

Lúc này Tô Giản mới phát hiện không còn sớm, mơ hồ nói: "Em đang ở ngoài, lát nữa mới về."

Dù anh rất muốn ở nhà, nhưng điều này tất nhiên không thể thực hiện. Vì vậy ngồi cùng ba mẹ một lúc, Tô Giản đành phái lưu luyến đi về.

Mẹ Tô đặc biệt muốn Tô Kiệt đưa anh về, Tô Giản cũng không khách khí. Hai người ra khỏi nhà, Tô Giản quen đường đi về phía trước, ở chỗ nào cần rẻ, thậm chí còn theo thói quen đi đường tắt. Tô Kiệt đi sau lưng anh, đột nhiên nói: "Tô Giản, hình như chị rất quen thuộc chung cư nhà em?"

Tô Giản ho nhẹ một tiếng, tìm một cái lý do: "Cũng không thể nói vậy, có điều trước đây chị từng đến thăm qua các gia đình, cho nên quen đường." Ngừng lại một chút. "Chị nói, chị cũng nhận ba mẹ nuôi rồi, em còn dám gọi chị là 'Tô Giản'?"

Tô Kiệt im lặng một chút: "Chị?"

Tô Ginả nhất thời ho khan: "Em, em vẫn nên gọi chị một tiếng Tô Giản đi!"

Lúc đi đến cửa khu, Tô Giản đột nhiên nhớ đến trước nhà có quán cổ vịt, anh đột nhiên có chút muốn ăn, liền rẽ sang: "Chị đi mua cổ vịt trước."

Tô Kiệt như có điều suy nghĩ: "Sao chị biết phía trước có cổ vịt?"

Tô Giản dừng một chút: "Lúc đến nhìn thấy, sao vậy?"

"..Không có gì."

Tô Kiệt đi mua cổ vịt với anh, lại tự mình nhìn anh lên taxi, sau đó đứng cạnh cửa sổ xe cúi đầu nói với anh: "Về nhà nhớ gọi điện hoặc nhắn tin cho em, chị gái."

Tô Giản: "..."

Về đến nhà, vừa vào cửa, Tô Giản liền nhìn thấy An Dĩ Trạch đang ngồi trong phòng khách xem tài liệu.

Tô Giản thét to với anh một tiếng. "Em về rồi!" Nhìn xung quanh một chút. "Bảo bảo ngủ rồi?"

An Dĩ Trạch để tài liệu xuống, ngước mắt nhìn lên: "Lại đây."

"Sao vậy?" Tô Giản không ngừng bước. "Em lên nhìn bảo bảo một chút."

Đẩy cửa phòng đến cạnh nôi, cẩn thận nhìn ngắm cô nhóc nằm cuộn tròn trong nôi một chút, lại cúi đầu hôn lên miệng bé một cái, lúc này tô Giản mới đứng thẳng lưng lên.

Có điều vừa xoay người, liền tiến vào vòng tay của ai đó.

An Dĩ Trạch ôm anh, cúi đầu hôn lên miệng anh một cái.

Tô Giản vòng lấy hông anh, thuận thế khiến nụ hôn sâu hơn, sau đó tựa vào lòng anh, hạnh phúc thở dài.

"Dĩ Trạch."

"Hả?"

"Hôm nay em rất vui!"

"Ồ? Tại sao?"

"Hic, vì hôm nay em ra cửa nhặt được năm đồng tiền!"

"..."

Lúc hai người lên giường, An Dĩ Trạch đột nhiên hỏi: "Buổi tối đi đâu?"

Đây là tra hỏi trong truyền thuyết? Tô Giản cười nói. "Còn có thể làm gì? Dĩ nhiêu đi hẹn hò với anh đẹp trai, mở rộng hậu cung."

An Dĩ Trạch: "..."

Tô Giản đưa tay lên xoa mặt An Dĩ Trạch: "Aizz, hết cách rồi, ai abor nhân gia dễ nhìn lại còn trẻ tuổi hơn ngươi. chậc chậc..."

"Có điều..." Tô Giản ôm lấy cổ An Dĩ Trạch. "Bất kể thế nào, chính cung của trẫm cũng là ái phi, dẫu hậu cũng có ba ngàn giai nhân, ái pi cũng là người trẫm thích nhất... A!"

An nương nương không lên tiếng, chỉ yên lặng làm việc.

Mà Tô bệ hạ có chút không chịu nổi, cuối cũng không nhịn được cầu xin tha thứ.

"Dĩ Trạch... Dĩ Trạch... đừng..."

"Không đúng."

"A? Cái gì không đúng..."

"Xưng hô."

"Ông... ông xã..."

"Còn chưa đúng."

"Em không biết..."

"Rốt cuộc ai là ái phi?"

"...Hoàng thượng, thiếp sai rồi, hoàng thượng tha cho nô tỳ đi!"

"Tôi chết có thể miễn, tội sống khó tha."

"..."

Hôm sau, An Dĩ Trạch đi ngang qua phát hiện Tô Giản đang ngồi xổm trước nôi, vừa đấm lưng vừa lẩm bẩm.

"Bảo bảo, nếu không chúng ta liên minh, phế cha con ông vua hoàng dâm vô đạo kia đi! Đến lúc đí, con làm nữ hoàng, mẹ giúp con buông rèm chấp chính!"

An Dĩ Trạch: "..."

Bạn đang đọc Trở Thành Vợ Của Tình Địch của Thư Hoài
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.