Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn khóc

Phiên bản Dịch · 1544 chữ

Ăn chay tự nhiên là không phải mãi mai ăn chay.

Không nói hắn chịu không nổi, mấy đứa nhỏ cũng đnag ở độ tuổi lớn lên, làm sao có thể ăn chay tiếp.

Lâm Hữu Thành nhìn mấy củ cà rốt gầy yếu đơn bạc, luôn cảm thấy là mình bị Hoàng Thế Nhân đối xử hà khắc.

Kỳ thật số tiền anh cả cho cũng có thể dùng, chỉ là Lâm Hữu Thành biết bây giờ còn chưa khai giảng, chờ học kỳ mới khai giảng, Lâm Triệu Hỉ cùng Lâm Triệu Khánh đều phải đi học, còn có Lâm Triệu Mỹ cũng sáu tuổi, cũng đến tuổi phải đi học, chỉ sợ sau đó lại là một khoản học phí.

Nghĩ tới đây, Lâm Hữu Thành càng có một cỗ cảm giác cấp bách.

Đây có phải là cảm giác cấp bách xuất phát từ bề mặt căng thẳng của cuộc sống?

Chờ đứa nhỏ cơm nước xong, Lâm Hữu Thành cũng không để cho Lâm Triệu Hỉ giúp đỡ thu dọn bát đũa, chỉ để cho Lâm Triệu Hỉ mang theo các em đi nghỉ ngơi.

Thật vất vả mới xong việc, Lâm Hữu Thành lại bận rộn đi lấy bản thảo.

Mặc dù là đuổi bản thảo, nhưng Lâm Hữu Thành không dám viết ngoáy, tận lực đem chữ viết tinh tế, như vậy đến lúc biên tập cũng sẽ càng có hứng thú, bằng không viết thành một tay phù họa, nôi dung có đặc sắc mấy, cũng sợ biên tập xem không hiểu.

Bình thường bây giờ gửi bản thảo đều dùng giấy kẻ caro viết, Lâm Hữu Thành phục án viết câu chuyện của Tĩnh Thu cùng lão Tam:

” Cô thấy hai tay anh lạnh đến đỏ bừng, lo lắng hỏi:

"Anh... có lạnh không?"

"Nói không lạnh chính là nói dối," hắn ha hả cười nói, "Chỉ là đã đỡ nhiều rồi."

Hắn chạy trở lại sông đi dọn ga giường, dọn một hồi, hắn vắt khô ga giường, đi trở về bờ. Cô nhanh chóng đưa áo khoác cho anh, anh mặc vào, cầm lấy chậu rửa mặt đựng ga giường.

Tĩnh Thu đi đoạt chậu rửa mặt, nói: "Anh đi làm đi, em tự lấy về, rất cám ơn anh..."

Anh không đưa chậu rửa mặt cho cô: "Bây giờ là giờ nghỉ trưa. Địa điểm làm việc của anh chuyển qua bên này, vừa vặn đến nhà bác gái nghỉ ngơi một chút.”

Về đến nhà, anh nói cho cô biết dưới mái hiên phía sau có cần trúc phơi quần áo, anh tìm một miếng giẻ lau giúp cô lau sạch cần trúc, lại giúp cô phơi ga giường lên, sau đó tìm hai cái kẹp kẹp lấy.

Thời điểm hắn làm xong mọi thứ, phảng phất là dễ như trở bàn tay, rất thuần thục, cũng rất tự nhiên.

Tĩnh Thu không khỏi tò mò hỏi: "Anh - - sao lại biết làm việc nhà như vậy?”

  ……

Sao lại biết làm việc nhà như vậy?

Còn không phải là do làm việc nhà?

Lâm Hữu Thành đặt bút xuống, tựa như hắn phải đi chợ mua thức ăn, đậu hủ thừa cuối cùng cũng đã bị tiêu diệt, dù sao trong nhà là sáu cái miệng, nửa đại tiểu tử ăn nghèo lão tử, mấy món ăn cuối cùng còn thừa một chút nước canh đều bị Lâm Triệu Khánh trộn cơm, ăn không còn chút gì.

Lâm Hữu Thành bảo Lâm Triệu Hỉ ở nhà chăm sóc em trai em gái, hắn đi chợ mua một ít thức ăn về.

Hắn thật sự rất muốn mua thịt, nhưng mà không có phiếu thịt, chỉ có thể để sau này hỏi anh cả, xem có biện pháp hay không, hoặc là hỏi đám bạn bài kia, giống như có một người bạn bán thịt thì phải.

Ngay lúc Lâm Hữu Thành ăn cơm tối xong, anh cả Lâm Hữu Tài và chị dâu Phương Mai mang theo đứa bé mới sinh nhỏ nhất của bệnh viện tới.

Ngày mẹ đứa bé qua đời, Lâm Hữu Thành tự nhiên đã nhìn thấy con búp bê nhỏ nhất kia, khuôn mặt nhăn đỏ không dễ nhìn chút nào, hiện tại khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần giãn ra, nhìn vô cùng đáng yêu.

Lâm Hữu Thành tiếp nhận đứa bé này từ trong lòng chị dâu Phương Mai, ôm chặt lấy, sợ mình ôm không cẩn thận, để đứa bé này của hắn rớt xuống.

Của hắn?

Được rồi, đứa bé này là của hắn.

Con trai út của mình, Lâm Triệu Lạc.

" Chị nói cho cậu biết, lão tam, bên bệnh viện tốn một khoản tiền, tiền thuốc men, phí cấp cứu gì đó, số tiền này --"

Khuôn mặt chữ Quốc của Lâm Hữu Tài càng lộ vẻ tang thương, cau mày, vừa mới chuẩn bị cắt đứt lời chị dâu Phương Mai chưa nói xong, đã bị Lâm Hữu Thành cắt đứt.

”Chị dâu yên tâm, số tiền kia em sẽ trả.”

Lâm Hữu Thành ôm đứa bé trong lòng, nói: "Nhất định sẽ trả.”

"Vậy khi nào cậu trả?"

Phương Mai còn muốn nói gì đó, đã bị Lâm Hữu Tài kéo lại, nói: "Đứa nhỏ còn bé, về sau em phải chú ý săn sóc, nếu thật sự không được --"

Lâm Hữu Tài nhìn thoáng qua Phương Mai, những lời sau đó anh cũng không nói nên lời.

Lâm Hữu Thành nhìn Lâm Hữu Tài, lại nhìn Phương Mai một cái, nói: "Đại ca, anh yên tâm, em sẽ chăm sóc con của mình.”

Trong nháy mắt này, Lâm Hữu Thành cảm thấy mình nói càng ngày càng thản nhiên, cũng càng ngày càng trực tiếp.

Đúng vậy, mấy củ cà rốt này đều là con của hắn, ai nấy đều trông cậy vào hắn.

Phương Mai nghe thấy lời nói của Lâm Hữu Tài, đôi môi mỏng manh lướt xuống phía dưới, lại nhìn ánh mắt kia của Lâm Hữu Thành, đúng là không giống với trước kia, thập phần thản nhiên, làm cho Phương Mai trong lúc nhất thời đều sửng sốt.

Lâm Hữu Thành cũng không giữ Lâm Hữu Tài và Phương Mai lại, bởi vì trong nhà anh cả Lâm Hữu Tài còn có hai đứa con là Lâm Triệu Bình và Lâm Triệu An đang chờ.

Lâm Hữu Thành nhìn bóng lưng Lâm Hữu Tài và Phương Mai rời đi, lại nhìn con búp bê còn đang ngủ trong lòng mình, thật ra trong lòng cũng không thoải mái như hắn nói, hắn cũng không thể mang theo búp bê đi đâu.

Nhưng bất kể ra sao, hắn cũng phải chăm sóc tốt.

“ Hỉ nhi, con cũng tới đây xem em trai một chút.”

Lâm Hữu Thành ôm búp bê ngồi ở trên ghế, để mấy củ cải khác đều tới xem đệ đệ nhỏ hơn của mình một chút, thấy Lâm Triệu Hỉ đứng bất động, cũng không có ý định tới xem tiểu đệ đệ này, không khỏi có chút nghi hoặc.

"Có chuyện gì vậy?"

Lâm Triệu Hỉ cúi đầu, nhẹ giọng nói một câu, "Con nhớ mẹ.”

Ở trong lòng Lâm Triệu Hỉ, kỳ thật là cảm thấy bởi vì tiểu đệ đệ này, mẫu thân mới rời đi, nàng biết mình không thể nghĩ như vậy, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được nói một câu.

Lâm Hữu Thành nghe thấy lời này của Lâm Triệu Hỉ, trong lòng trầm xuống, ôm búp bê đi tới bên cạnh Lâm Triệu Hỉ, nói: "Sau này đệ đệ sẽ theo chúng ta.”

” Con nhìn em một chút, lại đây, ôm em nào!”

Lâm Hữu Thành cẩn thận đưa búp bê trong ngực cho Lâm Triệu Hỉ.

Lâm Triệu Hỉ ôm búp bê, cũng rất ra dáng, thật sự mà nói Lâm Triệu Hỉ ôm em bé còn nhiều hơn nguyên thân, dù sao phía dưới nàng còn có vài đệ muội.

Ngay khi Lâm Triệu Hỉ vừa ôm con búp bê không bao lâu, con búp bê kia đã bắt đầu khóc.

Trong nháy mắt, Lâm Triệu Hỉ có chút bối rối, Lâm Hữu Thành vội vàng nhận lấy.

Thế nhưng đứa nhỏ tỉnh lại liền bắt đầu khóc, mặc cho Lâm Hữu Thành ôm lắc lư trên dưới, dỗ thế nào cũng dỗ không được, nó vẫn khóc.

Đại ca Lâm Hữu Tài lúc đưa tới còn mang theo một ít sữa, đứa nhỏ cũng không uống sữa, tiếp tục khóc.

Và tất cả chỉ mới bắt đầu.

Không biết vì sao, ban đêm búp bê khóc rất nhiều, vừa khóc chính là không thể vãn hồi.

Ban đêm, Lâm Hữu Thành còn đang viết bản thảo, lại nghe thấy tiếng khóc của đứa bé trong giường nôi bên cạnh, vội vàng ôm đứa bé dỗ dành.

Thật vất vả dỗ tốt, Lâm Hữu Thành mang theo vành mắt thâm quầng, viết bản thảo, sau đó lại nghe thấy tiếng khóc phiền lòng quen thuộc kia.

Giờ khắc này, Lâm Hữu Thành cũng rất muốn khóc - Tha thứ cho hắn lại có một loại xúc động muốn đi Hoàng Tuyền gặp mẹ đám nhỏ!

Bạn đang đọc Trò Giải Trí Của Người Góa Vợ của Loạn Tả Gỉa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy27387371
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.