Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tác phẩm tình yêu thứ hai của người góa vợ

Phiên bản Dịch · 1594 chữ

Ngõ Xuân Phong, Đức Thành.

Tuy rằng Lâm Hữu Thành không cần đi quét đường nữa, nhưng hắn vẫn dậy sớm đi mua bữa sáng trên đường.

Hiện tại điều kiện tốt, Lâm Hữu Thành tự nhiên sẽ không phải thức dậy sớm làm điểm tâm cho các đứa nhỏ. Cho dù là qua rất nhiều năm, mở quán ăn sáng cũng rất ít người trẻ tuổi lui tới, bởi vì dậy không nổi.

Lâm Hữu Thành mang theo bánh bao bánh quẩy nóng hổi, không dám trì hoãn một đường chạy chậm về nhà, coi như là dậy sớm rèn luyện thân thể.

Mấy ngày nay tuy rằng Lâm Hữu Thành vất vả, nhưng không phải là không nhận được chỗ tốt gì, hiện tại hắn đã cảm thấy cánh tay đỡ hơn nhiều, tựa hồ cơ bắp cánh tay cũng chặt hơn chút.

Không có biện pháp ai bảo tối ngày hắn đều phải ôm tiểu oa nhi, ban đầu cánh tay rất dễ dàng đau nhức, ôm không nổi, hiện tại hắn cảm thấy cánh tay mình khá khỏe có thể vừa ôm lấy hai chị em Lâm Triệu Hoan cùng Lâm Triệu Nhạc.

Được rồi, vẫn là thân thể trung niên yếu kém mà thôi.

Lâm Hữu Thành cảm thấy sau này có thời gian vẫn phải rèn luyện thân thể một chút, đương nhiên trước mắt Lâm Hữu Thành vẫn bận rộn chăm sóc đứa nhỏ.

"Hữu Thành, chào buổi sáng!"

Những người quen biết trên đường phố đều chào hỏi Lâm Hữu Thành, biết làm sao được bây giớ hắn thế nhưng là danh nhân ngõ Xuân Phong, đây chính là tác giả mà phóng viên đều đến phỏng vấn.

Đúng vậy, Lâm Hữu Thành chính là người văn hóa viết văn trên báo.

Ngay cả biên tập viên Tân Thanh cũng đến tìm Lâm Hữu Thành.

Kỳ thật mà nói, Lâm Hữu Thành thật sự vẫn có chút ngượng ngùng, bởi vì Đổng Chiếu từ Tân Thành xa xôi tới, mặc dù có cùng nhau vui vẻ tán gẫu văn học, tán gẫu tình yêu trong văn học, nhưng người làm chủ nhà như hắn lại không thể ciêu đãi tốt, bởi vì hắn còn phải chiếu cố hài tử.

Còn Đổng Chiếu thì bảo không cần để ý, bởi vì Đổng Chiếu cũng có bạn bè ở Đức Thành, nên vừa vặn đi hỏi thăm một chút.

Lâm Hữu Thành về đến nhà, con gái lớn hiểu chuyện Lâm Triệu Hỉ đã đứng lên, mang theo Lâm Triệu Khánh cùng Lâm Triệu Mỹ rửa mặt.

"Cha, bánh bao hôm nay là nhân gì?"

Lâm Triệu Khánh chạy tới, vội vàng ăn bánh bao, hỏi một câu.

”Nhân cải trắng.”

Lâm Triệu Khánh cười nói: "Ba ba, ba thật tốt, con thích ăn nhân cải trắng.”

Nghe Lâm Triệu Khánh nói, Lâm Hữu Thành không khỏi cười cười, nói: "Mau ăn đi.”

”Hỉ nhi, các concũng ăn nhân lúc còn nóng.”

”Vâng!”

Lâm Triệu Hỉ giúp Lâm Triệu Mỹ buộc bím tóc, cũng tới ăn bánh bao.

Ngay khi Lâm Hữu Thành vừa mới chuẩn bị gặm bánh bao, tiểu tổ tông Lâm Triệu Nhạc thích khóc kia lại bắt đầu.

Lâm Hữu Thành đành phải buông bánh bao trong tay xuống, nhanh chóng đi xem Lâm Triệu Nhạc, ôm lấy Lâm Triệu Nhạc, vừa thấy Lâm Triệu Hoan cũng tự mình đứng lên, muốn hắn ôm, trong lúc nhất thời thật sự là không ra tay được, chỉ có thể dỗ dành Lâm Triệu Hoan nói: "Hoan Hoan, chờ một chút, lát nữa ba sẽ ôm con.”

Nói xong, Lâm Hữu Thành lại vội vàng kiểm tra tã của Lâm Triệu Nhạc, vừa nhìn quả nhiên là đi tiểu, lại muốn đi thay tã cho Lâm Triệu Nhạc.

Lâm Triệu Hoan ngồi ở trên giường vừa thấy Lâm Hữu Thành chỉ ôm tiểu đệ đệ, không có ôm chính mình, không biết là cảm thấy ủy khuất, hay là chỗ nào không thoải mái, trực tiếp bĩu môi khóc lên.

Nghe thấy tiếng khóc của Lâm Triệu Hoan, Lâm Hữu Thành nhất thời đầu óc đều lớn, nhưng vẫn chỉ có thể thay tã cho Lâm Triệu Nhạc trước, mới đi qua dỗ một vị tiểu tổ tông khác.

"Ba, chúng con đi học."

Ăn xong điểm tâm, Lâm Triệu Hỉ mang theo Lâm Triệu Khánh cùng Lâm Triệu Mỹ, chuẩn bị ra cửa, cùng Lâm Hữu Thành nói một tiếng.

Lâm Hữu Thành nghe thấy tiếng này cũng không ngẩng đầu lên, chỉ trả lời một câu, "Trên đường chú ý an toàn, tan học về nhà sớm một chút.”

"Con biết rồi, ba."

Lâm Triệu Hỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua, Lâm Hữu Thành đang dỗ dành Lâm Triệu Hoan, nàng cảm thấy bây giờ ba rất vất vả, nhưng nàng cảm thấy nếu có thể, nàng hy vọng ba có thể tiếp tục như vậy, đừng trở lại như trước kia, bởi vì bây giờ ba thật sự rất tốt.

Nàng rất thích người bố hiện tại của mình.

Lâm Hữu Thành không biết suy nghĩ trong lòng Lâm Triệu Hỉ, hiện tại trong đầu hắn chỉ hy vọng tiểu tổ tông trước mặt Lâm Triệu Hoan đừng khóc.

Hắn vẫn cảm thấy Lâm Triệu Nhạc nhot nhất là quỷ yêu khóc, nhưng thật không ngờ Lâm Triệu Hoan khóc lên cũng lợi hại như vậy.

Này vẫn khóc, thật sự khóc đến đầu hắn đau nhức, nhưng là rất hiển nhiên tiểu tổ tông chính là không có dễ dàng nể tình, trực tiếp đem Lâm Hữu Thành trong tay dỗ dành nàng trống bỏi cũng đều cho quăng ra ngoài.

Rất hiển nhiên, tiểu tổ tông không ăn bộ này.

Lâm Triệu Mãn bốn tuổi đang đoan đoan chính ngồi ở trên ghế gặm bánh bao, nhìn thấy trống bỏi ngã ở trước mặt mình, lại liếc mắt nhìn Lâm Triệu Hoan khóc không ngừng, đôi mắt nhỏ tràn đầy nghi hoặc, chớp chớp hai mắt, nhìn chằm chằm Lâm Triệu Hoan.

Lâm Triệu Hoan tròng mắt nhỏ cùng Lâm Triệu Mãn đối diện, ánh mắt lại nhìn về Lâm Triệu Mãn trong tay bánh bao, trong lúc nhất thời quên khóc, duỗi tay nhỏ thịt, chỉ vào Lâm Triệu Mãn, mang theo khóc nức nở thanh âm, nói ra: "Bánh bao!"

  “……”

Cho dù có khóc cũng không quên ăn.

Quả nhiên là tiểu tổ tông.

Nghe thấy lời này của Lâm Triệu Hoan, Lâm Hữu Thành vội vàng cầm bánh bao cho Lâm Triệu Hoan.

Chờ Lâm Triệu Hoan gặm bánh bao, cũng dần dần ngừng khóc, bất quá trên mặt còn rõ ràng có thể thấy được nước mắt.

Nhìn Lâm Triệu Hoan trước mặt vừa nức nở, còn vừa gặm bánh bao, Lâm Hữu Thành lại cảm thấy có chút buồn cười.

Tuy rằng Lâm Triệu Hoan cũng không có khóc, hắn lại không có thời gian nghỉ ngơi, còn muốn cho Lâm Triệu Nhạc hâm nóng một chút sữa bò, đợi đến này mấy cái củ cải đều ăn no uống đủ về sau, Lâm Hữu Thành lúc này mới có thời gian ăn chính mình mua được bánh bao.

Bánh bao đã lạnh, nhưng Lâm Hữu Thành cũng không có bất kỳ ghét bỏ nào, miệng lớn ăn bánh bao lạnh.

Không nên nói ăn, phải nói là nhét vào trong miệng, hắn cũng đói đến phát hoảng, vẫn luôn không có thời gian ăn.

Sáng sớm hôm nay thật sự là chiến tranh loạn lạc, giống như đánh trận vậy.

Bất quá, mặc kệ thế nào chiến hoang mã loạn, hiện tại Lâm Hữu Thành vẫn là làm được lúc trước cùng những củ cải này nói, cố gắng để cho bọn họ ăn bánh bao.

Người cha này vẫn không nuốt lời với con mình.

Hơn nữa hiện tại Lâm Triệu Hỉ hiểu chuyện cũng sẽ không bởi vì lo lắng tiền không đủ, nói mình không ăn bánh bao.

Lâm Hữu Thành quay đầu lại nhìn thoáng qua, Lâm Triệu Hoan đang chơi với Lâm Triệu Mãn, lại nhìn Lâm Triệu Nhạc ngồi trong nôi chơi trống bỏi.

Những vất vả binh hoang mã loạn này của hắn dường như đều đáng giá.

Thế thì tốt.

Bận rộn xong những thứ này, Lâm Hữu Thành đi đến trước bàn Bát Tiên ngồi xuống, bánh bao và sữa của đứa nhỏ đều có, hắn cũng muốn bắt đầu tình yêu mới của mình.

Đổng Chiếu đều từ Tân Thành chạy tới thúc giục hắn sinh đứa thứ hai, Lâm Hữu Thành làm sao có thể không để ý, hơn nữa vị phạm nhân phóng hỏa trái tim thiếu nữ này cũng muốn cho hắn phóng hỏa càng vượng hơn một chút.

Hiện tại Lâm Hữu Thành, tên tội phạm phóng hỏa tâm hồn thiếu nữ này bắt đầu bò qua ô vuông, tiếp tục viết tiểu thuyết tình yêu về tội phạm phóng hỏa mới kia.

Mùa xuân hoa không chỉ có một loại, như vậy thủ pháp phóng hỏa phạm tội tự nhiên cũng không chỉ có một loại.

Tuy rằng vẫn là chuyện tình yêu, nhưng là thủ pháp phạm tội phóng hỏa khác nhau.

Trong sân rất yên tĩnh, đứa nhỏ ở một bên tự mình chơi đùa, trống bỏi không ngừng kích thích, Lâm Hữu Thành phục án cũng không ngừng viết, trang đầu tiên viết rõ ràng một hàng chữ - -

Sự cống hiến của nghi phạm X

Bạn đang đọc Trò Giải Trí Của Người Góa Vợ của Loạn Tả Gỉa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy27387371
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.