Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rốt cuộc đã trưởng thành!

Phiên bản Dịch · 3397 chữ

"Một ngàn tám?"

Làm sao có thể!

Đây là đang nói cái gì đầm rồng hang hổ mê sảng!

Lâm Hữu Tài và Phương Mai hoàn toàn bị lời nói của Lâm Hữu Thành làm cho kinh ngạc, hoàn toàn không rõ Lâm Hữu Thành làm sao có thể nói ra mình đã cầm một ngàn tám trăm đồng tiền nhuận bút.

Nhưng ngay khi Lâm Hữu Tài và Phương Mai còn chuẩn bị nói gì đó, Lâm Hữu Thành đã lấy từ túi áo trong ngực ra một phong thư thật dày, từ bên trong lấy ra một xấp tiền thật dày.

10 Nhân dân tệ, 180 tờ.

Không quá dày nhưng chắc chắn không mỏng.

Cứ như vậy đặt ở trên bàn trước mặt Lâm Hữu Thành, tương đối bắt mắt.

Động tác này tương đối có lực chấn động, trực tiếp trấn trụ Lâm Hữu Tài và Phương Mai, hai người đều mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm xấp tiền trước mặt.

Đúng vậy, là thật sao?

Lâm Hữu Thành thật sự viết bản thảo cầm một ngàn tám trăm đồng tiền nhuận bút?

Cả người Lâm Hữu Tài hoàn toàn bị hình ảnh này đánh sâu vào, nhìn thoáng qua xấp tiền trước mặt, lại nhìn thoáng qua Lâm Hữu Thành, cảm giác như là đang nằm mơ.

Không sai, thật sự giống như là nằm mơ.

Làm sao có thể!

Em trai không thành khí dĩ nhiên thật sự kiếm được một ngàn tám trăm tệ tiền nhuận bút?

Đó chính là một ngàn tám trăm a!

Tính theo tiền lương một tháng của anh cũng phải mất rất nhiều năm ah!

Phương Mai cũng há to miệng, khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt này, điều này thật sự làm cô sợ, cô làm sao cũng không nghĩ tới Lâm Hữu Thành lại trực tiếp móc ra nhiều tiền như vậy.

Này, này…

"Hữu Thành, ngươi, ngươi thật sự viết bản thảo cầm một ngàn tám trăm nguyên tiền nhuận bút?"

Phương Mai nuốt một cái, còn không có xác định run giọng hỏi: "Thật, thật sao?"

Lâm Hữu Thành nhìn Phương Mai, cười cười, hắn biết chuyện này đối với Lâm Hữu Tài cùng Phương Mai có bao nhiêu trùng kích, kiên nhẫn giải thích nói: "Là thật, mỗi ngày em đều liều mạng viết bản thảo, viết có hơn hai mươi vạn chữ, vận khí banrt thảo cũng rất tốt."

"Hơn hai mươi vạn chữ, vậy phải có bao nhiêu chữ a!"

Trình độ văn hóa của Phương Mai không cao, đã từng học tiểu học, cô không thể tưởng tượng được văn chương viết hơn hai trăm ngàn chữ là như thế nào.

“Bởi vì là người mới, bên tòa soạn chỉ tính theo tiêu chuẩn tiền nhuận bút là ngàn chữ tám đồng.”

Lâm Hữu Thành còn nói thêm: "Cái này kỳ thật còn ít, bình thường đều là mười đồng một ngàn chữ.”

Chỉ thế thôi, còn ít sao?

Phương Mai hoàn toàn bị lời nói của Lâm Hữu Thành dọa sợ.

Lâm Hữu Tài nhìn Lâm Hữu Thành, trong mắt đồng dạng tràn đầy khiếp sợ, vẫn nhìn chằm chằm Lâm Hữu Thành, không nói gì, thật lâu sau mới mở miệng nói: "Tốt, tốt, đây thật sự là chuyện tốt, chuyện tốt.”

Thanh âm Lâm Hữu Tài đều có chút kích động, rất hiển nhiên bởi vì chuyện nàymà trở nên cực kỳ hưng phấn.

"Chuyện tốt!"

Lâm Hữu Thành nhìn Lâm Hữu Tài và Phương Mai, trực tiếp lấy ba trăm đồng từ xấp tiền kia, đưa cho chị dâu Phương Mai, nói: "Chị dâu, ba trăm này cho chị và anh trai, coi như trả lại tiền cho chị, còn có một phần là tâm ý làm em trai."

"Cái này, cái này... cũng không nhiều như vậy."

Mặc dù nói, trước đây Lâm Hữu Thành có thiếu một khoản tiền thuốc men, nhưng cũng không nhiều như vậy.

Ba trăm đồng này thật sự là quá nhiều.

Phương Mai trong lúc nhất thời không biết có nên lấy hay không, nhìn thoáng qua Lâm Hữu Tài, muốn xem Lâm Hữu Tài nói như thế nào.

Lâm Hữu Tài nhìn Lâm Hữu Thành một cái, do dự một lát, nói: "Cho thì em cầm đi.”

Lâm Hữu Tài làm đại ca trong nhà, vẫn luôn có trợ cấp chiếu cố em trai không ra hồn của mình, nhưng đó là việc một người anh nên làm.

Chỉ là anh cũng chưa từng nghĩ đến em trai không nên thân này của mình lại trả lại.

Trước khi mẹ qua đời cũng dặn dò anh chăm sóc Lâm Hữu Thành nhiều hơn, anh tự nhiên sẽ chăm sóc.

Về phần ba trăm đồng này, anh cũng không có nghĩ muốn sài đến, coi như là giúp Lâm Hữu Thành thu, về sau vạn nhất có chuyện gì...…

”Đại ca, tiền này anh đừng nghĩ để dành cho em, em có tiền.”

Lâm Hữu Thành lại từ trong xấp tiền còn lại cầm một trăm tệ, đưa cho chị dâu Phương Mai, nói: "Một trăm tệ này, em thay chị gửi qua cho chị hai, lúc trước chị ấy cũng trợ cấp cho em không ít.”

Lâm Hữu Tài cau mày giãn ra, nếp nhăn trên mặt tựa hồ giãn ra, cười cười, nói: "Em hai sẽ không thích em làm như vậy.”

“Đây cũng là một chút tâm ý của em.”

Tuy rằng một ngàn tám tiền nhuận bút, trực tiếp liền tiêu hết bốn trăm, nhưng Lâm Hữu Thành cũng không có cảm thấy có cái gì không đúng.

Hai anh chị của hắn luôn quan tâm mình.

Mọi người đều suy bụng ta ra bụng người, hắn làm sao có thể theo lý thường phải tiếp nhận tốt, rồi lại cái gì cũng không vì bọn họ làm.

"Em bây giờ là làm tán tài đồng tử a?"

Lâm Hữu Tài trong lòng tuy rằng thay Lâm Hữu Thành cao hứng, nhưng làm đại ca vẫn phải nhắc nhở vài câu, nói: "Em có tiền, cũng không thể phá sản như vậy a.”

”Đại ca, anh yên tâm, em biết.”

Lâm Hữu Thành vừa cười vừa nói: "Đây không phải hôm nay cao hứng, lúc này mới dẫn Hỉ Nhi các nàng đi khách sạn ăn một bữa ngon, chúc mừng một phen, làm sao mỗi ngày ăn được."

Đương nhiên cải thiện cuộc sống, cách một thời gian đưa con đi ăn một bữa ngon, điều rất cần thiết.

Đạo lý cần kiệm quản gia Lâm Hữu Thành cũng biết.

Hơn nữa từ tiết kiệm vào xa xỉ dễ dàng, từ xa xỉ vào tiết kiệm khó khăn, Lâm Hữu Thành cho tới bây giờ cũng không phải là người tiêu tiền như nước.

Giống như vị tác giả viết ra 《 nhân sinh 》 kỳ thật tiền nhuận bút không tính thấp, phía sau một bộ 《 thế giới bình thường 》 cầm gần ba vạn tiền nhuận bút, nhưng cũng bởi vì cuộc sống hằng ngày thật sự quá mức chú ý, phía sau muốn đi kinh thành lĩnh văn học thưởng lộ phí đều gom không ra, vẫn là tìm người mượn.

Lâm Hữu Tài vừa nghe Lâm Hữu Thành nói vậy, không khỏi gật đầu, lại nhịn không được dặn dò: "Em có tiền, ngàn vạn lần đừng ở bên ngoài đánh bài hồ nháo.”

”Đại ca, anh yên tâm, sẽ không đâu.”

"Tiền em cho anh, anh và chị dâu cũng đừng không dùng, mua chút đồ ăn ngon cho Triệu Bình Triệu An .”

Phương Mai nghe Lâm Hữu Thành nói, trong lòng không khỏi càng cảm thấy Lâm Hữu Thành tiến bộ.

Lâm Hữu Thành còn nói thêm: "Đúng rồi, sữa kia, đại ca xem có thể đặt nhiều một chút hay không, mấy hài tử cũng nên uống một ít.”

Lâm Hữu Tài vừa nghe Lâm Hữu Thành nói lời này, nhướng mày, anh vừa bảo Lâm Hữu Thành không nên phá sản, lại muốn đặt sữa cho những đứa trẻ khác, làm sao có thể sống qua ngày như vậy.

"Bọn họ --"

Lâm Hữu Thành không đợi Lâm Hữu Tài nói hết lời, liền nói thẳng: "Em thấy các con cũng gầy hơn những đứa trẻ cùng tuổi, nhất là Triệu Hoan, búp bê hai tuổi cũng gầy lắm."

Lời này của Lâm Hữu Thành nháy mắt khiến cho Lâm Hữu Tài khó nói cái gì, ánh mắt nhìn về phía Lâm Triệu Hoan bên cạnh, đích thật là gầy gò nho nhỏ.

Lâm Hữu Tài gật đầu, nói: "Anh biết rồi, chỉ là sữa rất khó đặt cũng đắt, em không nên ôm hy vọng quá lớn.”

”Em viết bản thảo cũng không dễ dàng, về sau chỗ trẻ con tiêu tiền còn nhiều, ngàn vạn lần tiết kiệm để dùng sau này.”

Lâm Hữu Thành gật đầu, hắn biết Lâm Hữu Tài có ý tốt, nói: "Đại ca yên tâm, em biết.”

"chỉ là, ai nói em chỉ biết viết một bộ bản thảo thôi, về sau không chừng cầm tiền nhuận bút so với trước mắt còn nhiều."

Tiền nhuận bút còn nhiều hơn thế?

Nghe nói như thế, Phương Mai chậc một tiếng, cô thật sự không dám nghĩ nhiều tiền nhuận bút hơn thế này.

Lâm Hữu Tài nghe thấy lời này của Lâm Hữu Thành, lại nhìn nụ cười trên mặt Lâm Hữu Thành, có một loại cảm giác vui mừng nhà ta có đệ đệ mới trưởng thành.

Không đúng, Rốt cuộc đã trưởng thành.

Chương 19 : Cú Sốc Của Ban Biên Tập

Lâm Hữu Thành không biết suy nghĩ trong lòng Lâm Hữu Tài, nếu biết, cũng sẽ không cho rằng là nhà ta có đệ đệ mới trưởng thành hoặc là đã trưởng thành, mà là lão đệ nhà ta cuối cùng đã già.

” Đại ca, nếu không có chuyện gì nữa em đưa các con về trước.”

Lâm Hữu Tài vừa nghe Lâm Hữu Thành nói vậy, anh cũng biết Lâm Hữu Thành và đứa nhỏ đã ăn cơm ở khách sạn quốc doanh, cũng không tiện ở lại lâu, đứng dậy nói: "Chuyện sữa bò anh sẽ nghĩ biện pháp."

Lâm Hữu Thành lại muốn một mình cõng Lâm Triệu Hoan hai tuổi, ôm Lâm Triệu Nhạc vẫn là búp bê trở về.

Lúc Lâm Hữu Thành đưa tiền cho Phương Mai, trong lòng Phương Mai hơi có chút ngượng ngùng, trước đây vì chuyện ở riêng mà cô từng cãi nhau với Lâm Hữu Thành, cũng từng không chỉ một lần tranh chấp với Lâm Hữu Tài vì chuyện của Lâm Hữu Thành.

Hiện tại nhìn khoản tiền trong tay này, trong lòng cô có chút không vui.

Phương Mai lại thấy Lâm Hữu Thành một mình ngồi xổm xuống muốn cõng Lâm Triệu Nhạc, lại muốn ôm Lâm Triệu Hoan, một mình chăm con, thật sự là thập phần hạnh khổ, liền nói với Lâm Hữu Tài: "Hữu Tài, anh đưa các cháu trở về đi, đường trở về cũng không gần.”

”Không có việc gì, chị dâu, một mình em là được.”

Nói xong, Lâm Hữu Thành đã trói chặt Lâm Triệu Hoan trên lưng mình, lại ôm lấy Lâm Triệu Nhạc, nói: "Không cần làm phiền đại ca.”

Lâm Hữu Tài ngược lại không cảm thấy phiền toái, chỉ là anh nhìn bóng lưng Lâm Hữu Thành, trong lòng nghỉĩ ngợi vài phần muốn giúp Lâm Hữu Thành, bây giờ em hắn có thể dựa vào chính mình.

Lâm Hữu Tài còn chuẩn bị nói gì đó, Lâm Hữu Thành đã gọi Lâm Triệu Hỉ và chị em Lâm Triệu Khánh cùng nhau về nhà.

Phương Mai thấy Lâm Hữu Tài thật sự không định đưa cả nhà Lâm Hữu Thành về, không khỏi hỏi: "Sao anh không đưa câu ấy về.”

" Em ấy có thể."

Nghe thấy những lời này của Lâm Hữu Tài, Phương Mai không khỏi sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, lại nhìn thoáng qua tiền trên tay, gật đầu nói: "Cậu ấy có thể.”

Lâm Hữu Tài nhìn thoáng qua số tiền trong tay Phương Mai, nói: "Số tiền em ấy đưa cho Hữu Phượng tìm thời gian gửi qua cho Hữu Phượng đi, về phần số tiền kia chúng ta giữ giùm nó đi.”

Lâm Hữu Tài không có ý định dùng số tiền kia của Lâm Hữu Thành, muốn để dành cho Lâm Hữu Thành, dù sao Lâm Hữu Thành còn phải nuôi sáu đứa con.

Phương Mai muốn nói lại thôi, muốn nói cái gì, nhìn thoáng qua số tiền trong tay, nói ra: "Anh cũng đừng nghĩ tới dùng số tiền này, dù sao cũng là tâm ý của cậu ấy, không nói trước khoản tiền thuốc men, phí tang lễ của em dâu, tiền đặt sữa bò, hai con của mình cũng chưa được nêm qua hương vị sữa bò."

Đây không phải là Triệu Nhạc không có mẹ, không có sữa uống, mới đặt sữa, hơn nữa vẫn luôn uống canh gạo.

Lâm Hữu Tài vừa nghe Phương Mai nói vậy, nghĩ đến hai đứa nhỏ của mình, lại nghĩ tới lời Lâm Hữu Thành vừa nói, khoát tay nói: "Quên đi, em nói đúng, đó cũng là tâm ý của em ấy.”

Phương Mai nghe thấy lời nói của Lâm Hữu Thành trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thán nói: "Anh nói xem Hữu Thành sao có thể viết nhiều chữ như vậy, bao nhiêu chữ?"

Lâm Hữu Tài hồi đáp: "Hơn hai mươi vạn chữ a!”

Đúng vậy, hơn hai mươi vạn chữ viết xong.

Đối với con số này, Phương Mai đến bây giờ vẫn còn khiếp sợ.

Đương nhiên, con số khiến cô khiếp sợ nhất vẫn là con số 1800.

  ……

Lâm Hữu Tài và Phương Mai khiếp sợ số chữ và tiền nhuận bút Lâm Hữu Thành viết, bọn họ cũng không biết tòa soạn<<Tiểu thuyết Nguyệt Báo>>ở Tân Thành xa xôi sẽ khiếp sợ hơn bọn họ.

Bởi vì Lâm Hữu Thành đã hồi âm cho bọn họ.

Trong thời đại mà một nhà văn như vậy dễ dàng trở thành ngôi sao, làm biên tập viên khai quật cũng rất vinh dự, biên tập viên vô cùng để ý đến tác giả mình khai quật, vẫn luôn giữ liên lạc.

Phải biết rằng hiện tại các ban biên tập lớn trong cả nước vì tranh thủ được tác giả tốt, thường thường phát sinh đại chiến "Cướp bản thảo", nếu như sơ sẩy một chút, có thể sẽ bị biên tập viên khác nhanh chân đến trước.

Tuy rằng nói Lâm Hữu Thành vẫn là người mới, nhưng bên Đổng Chiếu thập phần để ý vị tác giả mới Lâm Hữu Thành này, dù sao có vị tác giả mới nào ngay từ đầu đã trực tiếp đầu tư một bài dài.

Không đúng, giống như biên tập viên Chu Vĩ của<<Nhân dân văn học>>ngay từ đầu viết một tiểu thuyết dài bốn mươi vạn chữ sau đó gửi bản thảo cho <<Nhân dân văn học>>, được mời tới sửa bản thảo, chỉ là đáng tiếc tiểu thuyết dài bốn mươi vạn chữ sau đó vân xkhoong được phát biểu, Chu Vĩ ngược lại trở thành biên tập viên.

Lại nói tiếp, nếu không phải bởi vì Lâm Hữu Thành không ở Tân Thành, chỉ sợ Đổng Chiếu sẽ thường xuyên đi đến cửa hỏi Lâm Hữu Thành có ý tưởng gì mới hay không.

"Anh nói cái gì?"

Lâm Hồng Hà nghe Đổng Chiếu nói, còn có chút kinh ngạc, hoài nghi mình nghe lầm.

  

"Hắn là công nhân vệ sinh đường phố?"

Công nhân vệ sinh môi trường đường phố lại còn có thể viết văn?

Điều này thật sự làm cho Lâm Hồng Hà có chút kinh ngạc.

Một phần tử trí thức tốt, tác giả văn học sao lại làm công việc quét đường chứ?

Đổng Chiếu gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, hắn là công nhân vệ sinh môi trường đường phố.”

"Không nghĩ tới hắn lại là nhân viên quét dọn bảo vệ môi trường?"

"Ai có thể nghĩ đến!"

Đúng vậy, tuyệt đối không nghĩ tới quét đường lại có thể viết tiểu thuyết.

Tổng biên tập Mã Kinh Hải ở một bên nghe thấy những lời này, nhướng mày, ý thức được trong lời này có ý hạ thấp công nhân vệ sinh môi trường quét đường, lập tức nói: "Điều này nói rõ người bất kể nghề nghiệp gì đều có một trái tim yêu thích văn học.”

Rất hiển nhiên, chủ biên Mã Kinh Hải vừa nói ra lời này, vị biên tập vừa nói quét đường cư nhiên cũng biết viết tiểu thuyết kia trong nháy mắt liền ý thức được mình nói sai, vội vàng nói: "Vâng vâng vâng, chủ biên nói rất đúng, vị đồng chí Lâm Hữu Thành này cũng có một trái tim nhiệt tình yêu thương văn học.”

Các biên tập viên khác tuy rằng không nói những lời chính trị không chính xác như vậy, nhưng hiển nhiên cả đám cũng rất khiếp sợ tác giả viết ra<<Tình yêu cây Sơn Trà>>lại là một công nhân vệ sinh môi trường quét đường.

Điều này thật sự làm cho bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới.

Vị biên tập nói sai kia suy nghĩ một chút, không khỏi hỏi: "Mã tổng biên tập, anh xem có nên viết một phong thư khen ngợi cho đơn vị của đồng chí Lâm Hữu Thành hay không, mặc dù nói cương vị công nhân vệ sinh môi trường cũng rất quan trọng, nhưng bồi dưỡng và coi trọng tác giả văn học cũng không ít.”

Tổng biên tập Mã Kinh Hải nghe xong lời này, không trực tiếp trả lời, tựa hồ là nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

Lâm Hồng Hà cũng không có để ý những thứ này, mà là hỏi: "Lão Chiếu, Lâm Hữu Thành viết bộ 《 Tình yêu cây Sơn Trà 》 là chuyện xưa đã xảy ra sao?"

Đổng Chiếu lắc đầu, nói: " Ở trong thư tôi có hỏi hắn, chuyện xưa của lão tam cùng Tĩnh Thu có phải hắn đã trải qua hay không, hoặc là chân thật phát sinh qua, trong thư hắn cũng trả lời, tuy rằng ở nhà hắn đứng hàng thứ ba, hắn cũng không phải là lão tam.”

Một bên có biên tập viên khác xen vào, nói: "Hắn đương nhiên không thể nào là lão tam, lão tam đều bị bệnh bạch cầu mà chết.”

"Câu chuyện kia hắn có nói là thật sao?"

Đổng Chiếu lắc đầu, nói: "Hắn nói chuyện xưa này có lẽ đã xảy ra, có lẽ không có.”

“Cái này tính là trả lời cái gì.”

Lâm Hồng Hà có chút không vui, đối với câu trả lời như vậy, chính là trò mà tác giả thích chơi nhất, cố ý để cho độc giả đi nghĩ mò, tùy ý suy diễn lung tung.

"Vậy có thể viết bộ tiểu thuyết này, tuổi của hắn hẳn là cũng không lớn đi."

Đổng Chiếu nói: "Hắn đã kết hôn, còn có sáu đứa con, cho nên hắn không thể tới Tân Thành, bởi vì còn phải chăm sóc đứa nhỏ."

Trong thư có đề cập đến.

"Tại sao, vợ hắn đâu?"

"Vợ hắn đã qua đời."

"Bị bệnh bạch cầu chết?"

Đây là câu hỏi của một biên tập viên khác.

Đổng Chiếu lắc đầu, nói: "Không phải, là khó sinh bất hạnh qua đời.”

Nghe thấy lời này của Đổng Chiếu, toàn bộ ban biên tập trong nháy mắt đều khiếp sợ và trầm mặc, công nhân vệ sinh môi trường quét đường, trung niên góa vợ, còn có sáu đứa trẻ…

Không ngờ tác giả Lâm Hữu Thành lại có câu chuyện như vậy.

Chủ biên Mã Kinh Hải nghe thấy lời này, cũng trầm mặc vài giây, nhìn Đổng Chiếu, nói: "Lão Chiếu, sau đó cậu gửi kỳ mới nhất cho hắn, đây coi như là tác phẩm đầu tay của hắn.”

"Yên tâm, tôi biết."

Bạn đang đọc Trò Giải Trí Của Người Góa Vợ của Loạn Tả Gỉa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy27387371
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.