Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tế Đàn Chức Nghiệp

Phiên bản Dịch · 2162 chữ

Trans + Edit: Nghialvmax.

Lâm Oánh nhìn tôi với ánh mắt cảm kích: “Phải là chúng tôi cảm ơn cậu chứ. Vừa rồi chúng tôi cũng đã lên cấp, tuy phần lớn kinh nghiệm đều bị cậu lấy đi, nhưng vẫn nhanh hơn rất nhiều so với hai chúng tôi lắm.”

Dương Phong nhếch mép cười: “Rất đơn giản thôi, tuy rằng kinh nghiệm chia sẻ ít đi, nhưng hiệu suất đánh quái tăng lên ít nhất gấp đôi. Hai chúng ta lực công kích thấp, hơn nữa đánh một lúc là phải hồi phục một lúc. Lập đội cùng cậu ta thành ra mỗi lần là giết ngay lập tức, nhờ đó cũng giảm áp lực phòng thủ lên anh rất nhiều.”

Hạo Nhân được khen không khỏi ngượng ngùng: “Thực ra các bạn phối hợp cũng không tệ, so với đám ngốc kia thì tốt hơn nhiều lắm.”

Lâm Oánh cười khúc khích: “Tôi và Dương Phong bình thường rất thích chơi trò chơi với nhau mà. Đúng rồi, cậu cấp bao nhiêu thế, hẳn là rất cao nhỉ.”

“Cấp 5.” Hạo Nhân thuận tay tăng điểm tiến hóa cho thể lực, đồng thời nhìn trạng thái kỹ năng, thấy Kiếm thuật cơ bản đã lên lv7, còn Thuận phách trảm cũng đã lv2.

Dương Phong và Lâm Oánh kinh ngạc nhìn nhau, cười khổ nói: “Đúng là người so với người tức chết người mà. Chúng tôi phối hợp với nhau, tốc độ giết quái đã nhanh hơn người khác rất nhiều rồi, mà bây giờ mới chỉ cấp 3 thôi.”

Dương Phong thở dài: “Cái hệ thống chết tiệt này, điểm kinh nghiệm mỗi lần thăng cấp đều nhân lên gấp bội.”

Hạo Nhân cũng không tiện giải thích nguyên nhân mình thăng cấp nhanh như tên lửa vậy, đành an ủi đôi câu.

Lúc này trên sườn núi cũng lục tục có người chạy xuống, lẻ tẻ chỉ còn hơn 30 người, nói cách khác có ít nhất một nửa trong số họ đã nằm trọng bụng rắn.

“Ba người các ngươi dám chạy trước! Khốn kiếp, có biết chúng ta đã chết bao nhiêu người không!” Người mặc giáp da không để ý đến vết thương dữ tợn trên cánh tay liền vọt tới trước mặt Hạo Nhân, gằn giọng chất vấn.

Hạo Nhân nhớ rõ, đây là cái người chăm chỉ nhặt trang bị nhất nè, hắn chỉ thản nhiên liếc một cái: “Nếu mấy người ít nhặt trang bị hơn, tiết kiệm thời gian hơn thì số người sống sót sẽ nhiều hơn đấy!”

“Dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi nhặt trang bị, hơn nữa trang bị của ngươi tốt như vậy, nên bảo vệ chúng tôi chứ!” Một mẹ tinh tinh cũng phụ họa theo.

Tiếng chỉ trích ngày một lớn dần, họ cảm thấy Hạo Nhân phải có trách nhiệm bảo vệ họ mới đúng, mà không phải ích kỷ bỏ đi trước.

“Huynh đệ, đi thôi! Đừng để ý đến đám hề này!” Dương Phong lắc lắc đầu, kéo tay Lâm Oánh, nhìn lại đám người đang tức giận, cười lạnh nói: “Tự gây nghiệt không thể sống! Các ngươi nghĩ đây là thế giới gì? Đây cmn là tận thế đó!”

Nhìn bóng lưng ba người, mọi người nhất thời im lặng.

“Suýt chút nữa quên hỏi, cậu tên gì thế?”

“Hạo Nhân.”

“Người tốt? Ha ha, cái tên thú vị phết!”

“Thôi đi, tôi không muốn làm người tốt đâu.”

Ba người vừa cười vừa đi tới sân cỏ. Trên sân cỏ rộng lớn đã đông đúc cả trai lẫn gái, ít nhất phải có 400 500 người. Những người này đều đang vây quanh một tòa tháp trắng ở trung tâm.

Tòa tháp cao chừng 2-3m, diện tích thân tháp từ dưới lên giảm dần, giống như một chiếc nón mũi nhọn vậy. Toàn bộ tháp có ánh kim loại sáng bóng lóe lên cảm giác sắc nét, đỉnh tháp được chạm khắc những hoa văn sống động của Rồng đen và Phượng đỏ.

“Đây là tế đàn chức nghiệp sao.” Hạo Nhân ngắm nhìn, nhịn không được than thở: “Thật là một toà tháp độc đáo, chẳng biết nó xuất hiện từ khi nào.”

“Sau khi luồng sáng trắng kia xuất hiện, những người đang đá bóng trên sân cỏ đã thấy rồi.” Chung quanh có người trả lời Hạo Nhân.

“Thật là nhiều người, thế này sao vào được đây!” Lâm Oanh nhón chân quan sát một lượt, phía trước đông nghìn nghịt, đầu người nhung nhúc, cô có chút lo lắng dậm chân.

Dương Phong tính có phần nóng vội, nhịn không được lấy Khiên sắt tỏa ánh bạc ra. Hắn định xông vào thì bị ánh mắt của Hạo Nhân ngăn lại, lúc này mà tùy tiện động võ sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

“Vây thì làm sao bây giờ?”

“Đợi!” Hạo Nhân thở dài, liền đến bên rìa bãi cỏ ngồi xuống.

Tất cả mọi người trên sân đều cố gắng chen lấn về phia tế đàn, kết quả là chẳng ai vào được.

Tình hình này giằng co suốt một giờ rồi. Cuối cùng từ tận bên trong có một tiếng hét vang rền như tiếng sấm: “Đẩy cái đ*t mẹ chúng mày! Điều kiện trở thành chức nghiệp Anh hùng rất cao, các ngươi có vắt chày ra nước cũng đéo dùng được đâu!”

Hạo Nhân và Dương Phong ngớ người nhìn nhau.

“Tôi mới đi nghe nghóng một chút.” Lâm Oánh chạy tới, nhìn hai người nháy mắt, giải thích: “Trong tế đàn chia làm chức nghiệp phổ thông và chức nghiệp Anh hùng. Chức nghiệp phổ thông chia làm: Chiến sĩ, Đạo tặc, Pháp sư, Mục sư và Cung thủ.”

“Càng ngày càng giống game rồi.” Dương Phong tức giận lẩm bẩm.

“Chức nghiệp Anh hùng có gì?” Hạo Nhân khá là quan tâm đến cái này.

“Không biết, dù sao cũng nghe qua là biết Anh hùng lợi hại hơn phổ thông rất nhiều rồi.” Lâm Oánh vừa nói vừa thở dài: “Quan trọng là trong tế đàn chỉ cung cấp 4 chức nghiệp Anh hùng thôi, hơn nữa còn là chức nghiệp độc nhất nữa. Một khi có người chuyển chức thành công thì chức nghiệp Anh hùng sẽ vĩnh viễn biến mất.”

Hạo Nhân cười khổ: “Khó trách những người này điên cuồng như vậy, đều là hướng tới 4 chức nghiệp Anh hùng kia.”

“Cậu không hứng thú sao?” Dương Phong hỏi.

“Đương nhiên là hứng thú rồi, bây giờ tôi chỉ hận không thể rút kiếm xông vào!” Hạo Nhân cười đùa, lại nghiêm túc nói: “Nghe người kia có nói, muốn chuyển chức thành chức nghiệp Anh hùng cần điều kiện rất cao, không biết là điều kiện gì.”

Những người khác cũng rất quan tâm đến. Sau một trận ồn ào, người đừng gần té đàn màu trắng nhất khàn giọng rống lên.

“Healer Iris, điều kiện chuyển chức: Pháp thuật cơ bản lv10, bất kỳ phép trị liệu lv5; Saint Sword Grom, điều kiện chuyển chức: Kiếm thuật cơ bản lv10, Thuận phách trảm lv5; Healer Sara, điều kiện chuyển chức: Pháp thuật cơ bản lv10, Trị liệu thuật lv5; Shield Warrior Tass, điều kiện chuyển chức: Đỡ đòn cơ bản lv10, bất kỳ kỹ năng loại khiên lv5.”

Một hơi báo ra toàn bộ chức nghiệp, người này thở hết hơi, mấy trăm người trên sân cỏ nhất thời an tĩnh trong mấy giây, kế đó đã bộc phát ra tiếng ồn ào còn lớn hơn, đề tài mọi người lập tức đều tập trung lên 4 lớp Anh hùng này.

“Nói là bốn, nhưng thực ra chi có 3 chức nghiệp Anh hùng là Healer, Saint Sword và Shield Warrior thôi.” Dương Phong lớn tiếng nói, lấn áp cả tiếng ồn bên cạnh.

Lâm Oánh mím môi, tò mò hỏi: “Tại sao lại có tới hai Healer vậy, với Iris và Sara đều là tên mà.”

Hạo Nhân trầm tư phân tích: “Đúng vậy, Iris và Sara đều là tên các anh hùng. Tuy rằng đều là Healer, nhưng Iris và Sara lại có điều kiện chuyển chức khác nhau, người sau càng khắt khe hơn bởi vì chỉ định phải là Trị liệu thuật lv5.”

Dương Phong tiếc nuối than thở: “Đỡ đòn cơ bản của tôi đã đạt lv4 rồi, nhưng tiếc là tôi không có kỹ năng loại khiên, e là không giành được cơ hội chuyển chức chức nghiệp Anh hùng rồi.”

“Không cần phải gấp, nếu cùng một chức nghiệp mà lại có tên Anh hùng khác nhau thì đã nói lên rằng có nhiều hơn một tế đàn chuyển chức, tin rằng ở những địa điểm khác trong thành phố cũng sẽ xuất hiện thôi. Chức nghiệp Anh hùng ở mỗi tế đàn có lẽ là ngẫu nhiên, cho nên cho dù có bỏ lỡ ở đây cũng không đồng nghĩa với việc sẽ không bao giờ có cơ hội khác.”

Hạo Nhân ở bên an ủi, rồi đừng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người, xoay người rời khỏi sân cỏ.

“Cậu đi đâu thế?”

“Đi luyện cấp!”

Dương Phong định thần lại, có chút kinh ngạc: “Chẳng lẽ cậu phù hợp điều kiện chuyển chức chức nghiệp Anh hùng? Uầy, quên hỏi mất, kỹ năng cậu cấp bao nhiêu?”

Lâm Oánh lặng lẽ giật góc áo Dương Phong, mím môi nhìn bốn phía, bên cạnh đã có chục đôi tai dựng thẳng lên rồi, như vô tình như cố ý lắng nghe cuộc đối thoại.

Dương Phong tự biết mình nói lỡ, lúng túng cười to, lập tức khoác vai Hạo Nhân, cười khà khà: “Đi! Chúng ta cùng đi luyện cấp đi! Có tôi làm khiên thịt cho cậu, hiệu suất sẽ cao hơn rất nhiều đấy!”

Nói xong, Dương Phong còn trừng mắt cánh cáo hung tợn tới vài người muốn đi theo.

Từ sân cỏ đi về hướng đông là tới ký túc xá. Lúc tận thế giáng xuống đã qua hơn một giờ, số sinh viên có trong ký túc xá đều đã chạy hết rồi, số mà còn ở lại phỏng chừng cũng lành ít dữ nhiều.

Rời xa đám đông, Hạo Nhân chần chờ vài giây, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng chàng trai dũng mãnh lại hào sảng này, chậm rãi nói: “Tôi muốn kế thừa chức nghiệp Anh hùng là Saint Sword Grom. Thuận phách trảm tôi đã học rồi, chỉ cần tăng lên cấp độ tương ứng là được.”

Dương Phong hâm mộ than: “Bảo sao công kích cậu cao như vậy, xem ra Thuận phách trảm thật là kỹ năng ghê gớm.”

Hạo Nhân mỉm cười, cũng không hẳn vậy, nếu không nhờ hai bộ trang bị Thanh đồng, sát thương Thuận phách trảm cung cấp cũng chỉ có hạn thôi.

Bây giờ Kiếm thuật cơ bản đã là lv7, Thuận phách trảm cũng đã lv2. Lúc đầu số thông thạo mà hắn đã tích lũy được nhờ vào bộ trang bị đã chuyển hóa thành ưu thế không thể nghịch chuyển.

Hạo Nhân rất tự tin. Cho dù trong mấy trăm người kia cũng có người học được Thuận phách trảm, hắn vẫn tuyệt đối tin chắc sẽ là người đầu tiên hoàn thành yêu cầu chuyển chức Saint Sword.

“Không nói nhảm nữa! Mau đi luyện cấp nào, phải hoàn thành mục tiêu trước khi mặt trời lặn!” Dương Phong tràn đầy tinh thân chiến đấu, còn tích cực hơn cả Hạo Nhân nữa.

Hạo Nhân do dự chút, cười khổ: “Tuy nói ba người chúng ta tổ đội có hiệu suất đánh quái cao hơn, nhưng phân nửa điểm kinh nghiệm đều bị tôi lấy đi, đối với các cậu có phần không công bằng.”

Lâm Oánh vẻ mặt nghiêm túc nói: “Trước đó trên sườn núi, nếu không có cậu thì chúng tôi không thể sống được. Nếu không trả cậu phần ân tình này, chúng tôi sẽ không yên lòng đâu.”

Hạo Nhân cũng không khách khí, hắn quả thật cần hai người giúp, thay vào đó nói: “Lấy được trang bị và đồng tận thế, mọi người chia đều.”

Mục tiêu họ chọn để luyện cấp vẫn là Rắn biến dị trên sườn núi nhỏ. Rắn biến dị công cao đối mặt với lực phòng ngự của Dương Phong tác dụng rất hữu hạn.

Việc thăng cấp ban đầu diễn ra rất thuận lợi, ba người phối hợp càng ngày càng ăn ý, Dương Phong quả thật rất có tiềm năng làm khiên thịt, thương tổn từ ma pháp của Lâm Oánh thường thường, nhưng làm last hit thủ thì vẫn rất sắc sảo đấy, phối hợp với Thuận phách trảm của Hạo Nhân quả là vừa gặp là một con là chết một con

Bạn đang đọc Trò Chơi Khải Huyền của Ba Ký Gạo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nghialvmax
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.