Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu Phục

Tiểu thuyết gốc · 2110 chữ

Đám cổ tự trên cửa động lần lượt tản đi. Adelric quơ tay thổi bay sạch đống đất đá che lấp cửa hang. Adam muốn vượt lên trước để chạy ra thì bị ông cản lại, ra dấu im lặng. Cậu bé bất mãn lùi lại:

"Tôi cũng cảm nhận được tụi quái vật bên ngoài mà, những thứ đó đâu phải là đối thủ của ông"

"Cẩn thận vẫn tốt hơn!" - Ông lão đáp, sau đó dùng ma lực quét một lượt toàn bộ bán kính hơn chục nghìn mét xung quanh. Hình ảnh từng con từng con Ma Thú một hiện rõ lên trong đầu của ông ấy, một tuyến đường an toàn cũng theo đó mà dần thành hình.

"Cháu nghĩ chúng ta nên đi đường nào?" - Alderic bất chợt hỏi Regina, cô bé cũng đã quá quen với những câu hỏi khảo nghiệm năng lực dạng này của ông mình, Regina bình tĩnh đáp:

"Chúng ta nên đi theo men theo khu vực đường tròn số 8, múi thứ 3. Nơi đó có mật độ Ma Thú thưa nhất, lại còn gần tổ của Giun Cây, có thể dễ dàng ấn nấp khi cần thiết."

"Là ở đâu?" - Adam nghe vậy cũng tò mò mà hỏi lại, mặc dù có nói ra thì cậu ta cũng chẳng biết nó là chỗ nào.

Nơi rừng rậm rộng lớn này vốn dĩ không hề có quy ước về tọa độ. Hai ông cháu họ cùng những người đến đây trước đó đã thiết lập nên một mạng lưới định vị trong rừng. Lấy cây Thế Giới làm tâm, chia khu rừng thành 12 phần dựa trên 12 múi giờ, sau đó đặt ra các đường tròn đồng tâm để chia những khu vực đó thành các cung tròn. Tất nhiên cách quy ước này chỉ mang tính tương đối, bởi vì càng xa cây Thế Giới, những cung tròn càng trở nên rộng hơn, khả năng xác định vị trí ở các nơi đó cũng khó khăn hơn.

"Cứ đi theo là được."

Cả ba tiến vào rừng sâu, hướng về phía ngọn núi gần nhất. Việc xác định tọa độ trong khu rừng này cũng không đơn giản, ít nhất 80% diện tích của nó đều bị che phủ bởi những táng cây đại thụ khổng lồ, muốn nhìn thấy bầu trời cũng khó chứ chưa nói đến việc có thể nhìn thấy cây Thế Giới. Một đỉnh núi là nơi lý tưởng để quan sát bao quát khu rừng cũng như định vị được các múi tọa độ.

Trên đường đi, Adam cũng hỏi không ít chuyện về thế giới này. Tốc độ tiếp thu thông tin của cậu ta nhanh đến mức kinh ngạc, nó còn chẳng thể gọi là tiếp thu nữa, giống như nhớ lại thì đúng hơn. Alderic là một cái thư viện sống, theo cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen, ông ta gần như trả lời được tất cả các câu hỏi của Adam, đôi lúc còn rút ra một vài quyển sách từ đâu đó ném cho cậu. Khi bị hỏi ngược về thân phận, Adam chỉ úp mở về việc cậu được tái sinh từ thế giới khác, Alderic cũng không hỏi nhiều, Regina thì cũng mờ mịt chỗ hiểu chỗ không. Về phần năng lực và nghề nghiệp của mình, cậu vẫn chưa có ý định thử xem đó là gì, dự định trước mắt sẽ tìm một nơi an toàn rồi mới tính đến việc đó.

Đoạn đường khá yên ắng, có lẽ Alderic đã dùng thủ thuật gì đó. Ba người họ đi đến đỉnh núi thì đã là lúc mặt trời đi lên thiên đỉnh, đây là lúc mà cả đại lục được chiếu rọi bởi ánh sáng của mặt trời. Thiên đỉnh ở thế giới là một điểm cố định, nó mặt ở vị trí cao nhất trên quỹ đạo của mặt trời, ngay chính giữa trung tâm đại lục. Nếu nói cây Thế Giới là một cột mốc định vị của rừng Bluebur thì thiên đỉnh chính là chiếc la bàn của toàn bộ thế giới.

Regina nheo mắt nhìn về phía ánh mặt trời chói chang, bên trái bọn họ là bóng hình khổng lồ của cây Thế Giới. Tự lẩm bẩm:

"Mặt trời đang ở hướng 2 giờ, cây Thế Giới thì ở hướng 11 giờ. Khoảng cách từ giữa rừng Blurbur tới hình chiếu vuông góc của thiên đỉnh là 3.300 dặm. Vậy thì..."

Cô bé bấm bấm đốt ngón tay một hồi lâu, cuối cùng cho ra một đáp án:

"Chúng ta chắc đang nằm ở đâu đó trong múi giờ thứ 4, đường tròn số 5 của rừng Bluebur."

"Cô thực sự dùng cách đó để tính?" - Adam cười hỏi lại với giọng điệu mỉa mai.

"Chả lẽ cậu có cách nào khác?" - Cô bé bất mãn phản bác.

"Nhìn đi..."

Adam chỉ sau lưng cây thế giới, phần không bị chiếu rọi bởi ánh mặt trời, nơi đó có một chiếc bóng khổng lồ đổ xuống mặt đất, tựa như một dải lụa đen kéo thẳng về phía xa khuất tầm mắt. Phần ngọn của bóng cây lọt thỏm vòng mảng đại dương hư ảo. Regina ngờ ngợ hiểu nhưng vẫn cố gỡ lại chút mặt mũi:

"Dù sao thì cách đó cũng cần tới ánh sáng của mặt trời, hơn nữa cũng không thể tính được vị trí của đường tròn"

"43 dặm."

"Hả?"

"Ông ấy vẫn chưa chỉ cho cô sao? Ma lực có thể dùng đế tính khoảng cách."

Ông Alderic vừa đi vừa nghe 2 đứa trẻ nói chuyện một hồi thì chợt thấy nhắc đến mình. Bất giác cũng quay lại nhìn một cái.

"À, cái này không trách ta được. Ma lực dò xét dựa trên cấp độ, con bé nếu sử dụng cũng chỉ có thể quét trong phạm vi 5 dặm thôi."

"Ồ, hóa ra là vậy. Thật xin lỗi, vậy thì cô có thể dùng cách của mình."

Adam vẫn nói với thái độ chế giễu làm Regina tức đỏ mặt, không cách nào đáp trả nên chỉ đành mắng một câu "Đồ xấu tính!" rồi đi đến bên cạnh ông mình.

"Mà này, chúng ta sẽ đi đâu?" - Ba người đi được một lúc thì Adam lại hỏi.

"Múi giờ thứ 8, đường tròn số 34. Nơi đó chúng tôi có dựng lên một khu vực an toàn. Có khá nhiều người sống ở đó?"

"Hử? Chẳng phải lúc nãy hai người nói đi đến múi giờ thứ 3 sao?"

"Chúng ta vẫn sẽ đi qua hang Giun Cây ở múi giờ thứ 3"

"Vậy là nơi đó hẳn phải có một cổng dịch chuyển hay thứ gì đại loại như vậy đúng không?"

"Sao cái gì cậu cũng biết vậy?" - Regina chen vô nói một câu.

Adam nhún vai đáp:

"Thế cô có thể đưa ra khả năng nào khác không?"

Regina định cãi lại thì Adelric cắt ngang:

"Nơi đó quả thật có một di tích cổ, ở sâu trong đó có một tế đàn dịch chuyển có thể khởi động bằng ma thạch."

"Thú vị nhỉ, dọc đường đi từ nãy đến giờ tôi không thấy dấu vết của một nền văn minh nào cả? Nơi đây cũng không giống một nơi con người có thể cắm dùi, vậy chúng đến từ đâu?"

"Giống cậu!" - Adelric liếc nhìn Adam một cái rồi nói tiếp.

"Rừng Bluebur này không hề hoang sơ như vẻ ngoài của nó. Tôi cũng chỉ biết được kể từ khi đặt chân đến đây. Khắp nơi trong khu rừng rải rác vô số tàn tích, di chỉ cổ xưa, thậm chỉ cả những vùng dị không gian, tiểu thế giới và bí cảnh nữa. Tất nhiên chúng không phải đã ở đây từ trước. Đều là bị cây Thế Giới kéo về đây. Chúng tôi từng chứng kiến được cảnh cành của cây Thế Giới hạ xuống, kéo xuống một Trạm Không Gian khổng lồ, dìm nó xuống bên dưới những tán cây của khu rừng. Và có vẻ như năng lượng từ thứ đó đều bị khu rừng và những sinh vật bên trong nó hấp thụ."

"Này này, ông nói cứ như thể tôi được kéo đến đây chỉ để tẩm bổ cho khu rừng à?"

"Chính xác luôn!" - Regina nghe thế khoái chí.

"Tôi cũng nghĩ vậy, Năng lượng từ quả trứng nở ra cậu thậm chí có thể nuôi dưỡng cho cả đại lục này chứ đừng nói chỉ mỗi rừng Bluebur. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một đồ vật cấp Cổ Đại."

"Cấp Cổ Đại ư, tiếc thật, nếu không phải tại con Chim Ruồi kia thì có lẽ tôi có thể thức tỉnh ở cấp độ đó."

"Là con Thần Thú mang cậu đến chỗ chúng tôi?"

"Ừ đúng rồi, tí nữa quên mất, mau giao nó cho tôi"

"Không thể!" - Adelric trả lời một cách chắc nịch.

"Ông biết ông không thể thuần hóa nó mà, chưa kể sau này nó sẽ khai mở linh trí, trí tuệ không thua kém gì con người cả."

"Sau này ta sẽ thử."

"Ông nắm được bao nhiêu phần?"

"Hửm? Chuyện đó, có lẽ khi đột phá lần tiếp ta sẽ tìm cách."

"Không, không phải chuyện đó. Ý tôi là ngay lúc này, ông chắc mình có thể giữ được nó?"

Adam giơ cánh tay phải lên trước mặt, xoay xoay cổ tay như cố để cho Adelric nhìn thấy. Trên mu bàn tay, ấn ký [Nhà Ngục Vĩnh Hằng] đã mờ nhạt đi không ít, một vài nét bị xê dịch khỏi vị trí ban đầu. Tuy không hoàn toàn giải trừ được phong ấn nhưng quy tắc của nó cũng ít nhiều bị sửa đổi.

"Cậu!" - Adelric không khỏi bất ngờ với sự thích nghi và khả năng tăng tiến sức mạnh của thằng nhóc này, bọn họ cũng chỉ mới gặp nhau nửa buổi. Đối mặt với thằng nhóc sâu không lường được trước mắt. Adelric bản thân là một Sử Thi cấp 9 cũng không nắm chắc sẽ áp chế được cậu ta. Thằng nhóc Adam không phải là một đứa ngây thơ nhưng ít nhất nó là một đứa biết điều. Lùi một bước sẽ là một việc khôn ngoan. Ông suy nghĩ trong chốc lác rồi nói:

"Được thôi, tôi sẽ giao nó cho cậu. Với một điều kiện!"

"Là gì?

"Nhận ta làm ông nuôi. Từ giờ hãy đi theo ta."

Adam không cần nghĩ ngợi nhiều lập tức đáp:

"Vế đầu thì được, còn chuyện đi theo, tôi chỉ có thể hứa với ông là sẽ đi theo đến khi ra khỏi khu rừng này."

"Cũng tốt, giờ thì đổi cách xưng hô đi."

"Vâng, thưa ông yêu." - Adam gằn giọng cuối câu, thái độ có chút không cam lòng.

"Haha, một đứa bé vâng lời."

Regina đứng bên cạnh nghe cũng không biết nói gì, bỗng dưng trên trời rơi xuống một đứa em. Cô bé bĩu môi nhìn Adam:

"Sau này cậu phải gọi tôi là chị đấy."

"Không."

Regina: "..."

...

Quyển Bách Khoa Toàn Thư mở ra ngay trang mới nhất, năng lượng trong đó trào ra, đan xen vào nhau thành hư ảnh một con chim nhỏ. Sau vài lần vỗ cánh thì cũng đã thành hình. Nó ngơ ngác nhìn xung quanh, cơ thể lay động như muốn thực hiện một bước nhảy không gian. Bất chợt cơ thể nó dừng lại theo bản năng, ngước nhìn về phía một đứa trẻ tóc hoàng kim. Đôi cánh run rẩy không tự chủ được mà hạ xuống, cơ thể nó vẫn lơ lửng giữa không trung như đang đậu trên một bức tường vô hình.

"Chủ... chủ nhân..." - Con Chim Ruồi sợ hãi cất lên 2, 3 từ không hoàn chỉnh bằng Thú Ngữ.

Adam cũng không ngoài ý muốn, bản thể của cậu vốn là một con chim, không nói đến uy áp từ cấp bậc, chỉ xét mỗi huyết thống thôi cũng đã đủ để trấn áp tất cả những sinh vật trên bầu trời nơi đây. Cậu vươn tay về phía trước, con Chim Ruồi như hiểu ý bay đến đậu trên tay cậu ta. Thân hình nó tuy không lớn nhưng cũng không thể nằm gọn trong lòng bàn tay bé nhỏ của Adam. Cậu nhìn hai chiếc đuôi buông dài của nó trong đầu dường như nhớ tới cái gì đó rồi nói:

"Được rồi, sau này đi theo ta, tên của mày sẽ là Gramra."

Bạn đang đọc Trên Đôi Cánh Của Thế Giới sáng tác bởi yoha12

Truyện Trên Đôi Cánh Của Thế Giới tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yoha12
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.