Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cây Thế Giới

Tiểu thuyết gốc · 2019 chữ

Rừng Bluebur nằm phía Tây đại lục Kludoth. Đây là nơi hoang sơ và nguyên thủy nhất thế giới. Trải dài suốt 2 triệu dặm, bao trùm một phần năm đại lục, suốt hàng nghìn năm qua chưa có bất kỳ ai có thể đặt chân đến trung tâm khu rừng. Ở nơi đó có một cây đại thụ khổng lồ cắm rễ, to đến mức khó có thể tưởng tượng được. Thân cây như một cột trụ dựng thẳng kết nối trời đất, vượt qua chín tầng trời mà đâm vào hư không, mỗi tán cây là một phiến lục địa lơ lửng, nằm ẩn hiện sau những đám mây. Thậm chí từ những khe rãnh trên thân cây người ta cũng có thể nhìn thấy thác chảy thành dòng.

...

"Thứ đó rốt cuộc là gì vậy ông?"

Trên một sườn núi nhỏ nằm ẩn mình bên trong cánh rừng bạt ngàn, một cô bé tầm 7-8 tuổi một tay nắm lấy vạt áo của ông lão đi trước, tay còn lại chỉ về phía thân cây khổng lồ mà hỏi. Hơn bảy năm sống bên dưới những táng cây, đây là lần đầu cô bé được dẫn đến một nơi cao như vậy.

"Đó là Cây Thế Giới, trái tim của khu rừng này. Cháu có cảm nhận được chứ?"

Cô bé nhắm mắt, xoay người về hướng cây đại thụ che trời kia, hai tay đan vào nhau rồi đặt lên ngực.

Từng luồng năng lượng màu lục trôi nổi trong không khí, nó như cơn gió nhẹ lướt qua khuôn mặt của cô bé, chậm rãi mà di chuyển về phía thân cây khổng lồ kia.

"Năng lượng của khu rừng! Nó đang vận chuyển... tất cả các thân cây ở đây đều kết nối tới nó!" Cô bé chợt thốt lên như vừa phát hiện ra một chuyện rất thú vị.

"Không tệ, trước mắt cháu chỉ cần cố gắng cảm nhận năng lượng của thiên nhiên là được, đó là một trong những thứ cốt lõi của nghề Kiểm Lâm." - Ông lão xoa đầu cô bé, trong lòng không khỏi kinh ngạc, chỉ mới 7 tuổi mà đã có thể thức tỉnh nghề nghiệp, lại còn là Kiểm Lâm cấp 4, thành tựu tương lai không thể lường trước được, chỉ tiếc là họ phải mắc kẹt trong khu rừng này cả đời.

"Đi thôi cháu yêu, chúng ta phải về trước khi trời tối."

"Cháu có thể học bắn cung không ông? Trong sách nói đó là kỹ năng đầu tiên của Kiểm Lâm sau khi thức tỉnh." - cô bé chạy lon ton theo ông lão, trong lòng không khỏi thắc mắc. Ông đã chỉ dạy cô rất nhiều về nghề Kiểm Lâm, nhưng tất cả đều không giống những gì mà cô biết.

"Cháu thức tỉnh quá sớm, thể chất không thể đuổi kịp với năng lực, nếu cố gắng tập luyện bắn cung hay leo trèo sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của cháu."

"Vậy nếu đủ tuổi cháu có thể tập bắn cung chứ?" - Cô bé vẫn không từ bỏ mà đáp lại.

"Được, nhưng ông có một định hướng khác cho cháu. Kiểm Lâm không phải là một nghề nghiệp tốt, ít nhất là đối với một đứa con gái như cháu."

"Nhưng dù gì cũng đã lỡ rồi đâu có thay đổi được, cháu vẫn thích nghề Kiểm Lâm."

Ông lão nhẹ nhàng nhảy xuống một tảng đá cao, không nhìn lại mà đáp lời cô bé:

"Không sao cả, chỉ cần cháu đạt thông thạo cấp 10 nghề Kiểm Lâm trước 18 tuổi, khi đó cháu có thể thức tỉnh lần hai để nhận được thêm một nghề nghiệp cấp cao hơn."

"Làm sao cháu có thể, ông mạnh như vậy mà chỉ mới cấp 8 thôi mà."

"Haha, cháu không thể nói như vậy được. Nghề nghiệp cấp Sử Thi rất khó thăng cấp nếu so sánh với các nghề Phổ Thông. Bản thân thiên phú của cháu đã là một kỳ tích, nghề Kiểm Lâm thực sự không xứng đáng với cháu."

Ông lão cười tự đắc nhưng trong lòng không khỏi tiếc nuối. Với thiên phú và huyết thống của con bé, việc thức tỉnh ra một nghề nghiệp cấp sử thi không hề khó, thậm chí là cả thần thoại. Chỉ tiếc là từ khi sinh ra, cô bé đã bị vây hãm trong khu rừng, bị nó ảnh hưởng mà thức tỉnh ra một nghề nghiệp không thể phổ thông hơn. Mặc dù vậy, thức tỉnh khi chỉ mới 4 tuổi vẫn là một chuyện không tưởng.

"Vậy nếu cháu thực sự làm được thì đó sẽ là nghề gì hả ông?" - Nghe ông lão nói vậy, cô bé cũng cảm thấy hơi tò mò.

"Ông không rõ, nó phụ thuộc rất nhiều vào cháu, ông không biết đó là Tiên Rừng hay Người Ươm Mầm, nhưng chắc chắn sẽ từ cấp Sử Thi trở lên."

"Nghe cũng thú vị ông nhỉ? Nhưng cháu vẫn có thể học bắn cung chứ?"

"Nếu cháu thức tỉnh lần 2, cả nghề Kiểm Lâm của cháu cũng sẽ được thăng cấp, lúc đó cháu sẽ tinh thông được cả hai nghề."

"Ồ hóa ra là vậy!"

"Cháu thích bắn cung đến vậy sao?"

...

Ông lão không nghe tiếng cô bé trả lời, trong lòng chợt nổi lên một cảm giác bất an, vội quay người lại tìm kiếm xung quanh. Cô bé vẫn còn đó, trên một mõm đá cách ông lão không xa, bất động nhìn về một phía.

"Ông ơi, ở đó có gì lạ lắm."

Ông lão lúc này cũng đã chú ý tới, nơi xa có một dao động năng lượng kì lạ, không phải năng lượng của khu rừng, cũng không phải năng lượng thuộc về thế giới này. Một thứ năng lượng tinh thuần đến mức khiến người ta không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của nó.

"Một thứ tốt." - Ông lão thầm nhủ một câu.

"Chúng ta phải đi ngay lập tức!"

Ông lão chưa nói hết câu, trong đầu vang lên một tiếng "tách", âm thanh nứt vỡ vô cùng nhỏ nhưng lại bằng cách nào đó mà truyền đi khắp cả khu rừng. Cùng lúc đó, ánh sáng hoàng kim mang theo năng lượng khủng khiếp bùng phát như núi lửa phun trào, che lấp bầu trời, quét qua từng tấc đất của rừng Bluebur. Trời đất trong thoáng chốc im lặng, bất cứ sinh vật sống nào trong khu rừng đều có thể cảm nhận được khí tức sinh mệnh nồng đậm xộc thẳng vào mũi, lan tỏa đi khắp cơ thể, kéo lực lượng của bản thân tăng vọt. Những thân cây già cõi không biết từ lúc nào cũng đã đâm chồi, đến cả cái cây khổng lồ ở trung tâm khu rừng cũng khẽ lay động, trút bỏ từng chiếc lá héo rũ. Cả khu rừng như được gột rửa bởi thứ năng lượng tinh thuần ấy.

Cô bé vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì đã bị ông lão cõng lên và chạy được hơn một dặm:

"Đó không phải hướng nhà chúng ta mà ông."

"Đêm nay không thể về nhà rồi, chúng ta cần tránh đi vài hôm."

Sâu bên trong Rừng Bluebur vốn không phải là nơi dành cho con người, ông cháu bọn họ đã bị vây ở đây hơn bảy năm nên biết rõ sự hung hiểm của khu rừng, đặc biệt là khi về đêm. Ban ngày, đám Ma Thú vì e sợ quyền uy của Thần Thú nên không dám lộ mặt, ban đêm là khoảng thời gian chúng bắt đầu đi săn mồi. Tuy nhiên hôm nay lại khác, thứ vật kỳ dị kia đang phát ra năng lượng đã khiến bọn Ma Thú có động tĩnh sớm hơn thường ngày. Bầu trời buổi chiều vốn quang đãng và yên ắng giờ đã xuất hiện từng đàn Quái Điểu ở phía xa, tất nhiên là đang vì thứ kia mà bay đến. Dưới mặt đất, đám Ma Thú cũng lấy tốc độ nhanh nhất có thể mà di chuyển về phía nguồn năng lượng.

"Đám Kền Kền Mù, chúng ta nên tránh xa các thân cây lớn ông ơi." - Cô bé thỏ thẻ vào tai ông mình khi nhìn thấy động tĩnh trên bầu trời phía xa.

"Cháu yên tâm, thứ kia đang hấp dẫn chúng đến chứ không chúng ta" - Ông lão chậm rãi đáp lời, thân hình vẫn không ngừng luồn lách qua những thân cây. Mặc dù nói như vậy, ông ấy vẫn giơ tay bắt vào hư không, lấy ra một quyển sách hư ảo ném lên không trung. Quyển sách bị ném đi nhanh chóng mở ra, liên tục lật qua lại các trang giấy, ma lực dưới dạng cổ tự tràn ra, bay khắp không gian xung quanh hai người bọn họ, hơn 20 cổ tự di chuyển theo quỹ đạo hình cầu tạo nên một vòng bảo vệ. Một vài con Ma thú không may va phải bị đánh văng ra xa, trên người hằn sâu một vết thương hình thù phức tạp và kỳ lạ, màn chắn cũng theo đó mà ít đi một cổ tự.

Éccccc!!

Tiếng kêu như muốn xé rách màn nhĩ vang vọng khắp khu rừng, cùng lúc đó, một tia sáng nóng bỏng quét ngang bầu trời, thắp sáng cả khu rừng. Tia sáng di chuyển qua lại giữa không trung, để lại những dãi quang phổ mờ ảo tựa như cực quang. Ở phương xa, từng đàn từng đàn quái điểu trong chợp mắt hóa thành tro bụi rơi xuống, đến cả xương cốt cũng không còn. Bầu trời lại trở về với vẻ yên tĩnh của ban ngày. Trên bầu trời chỉ còn lại duy nhất một con chim khổng lồ, đang ngạo nghễ lơ lửng giữa không trung, từng cú vỗ cánh phát ra uy áp khiến muôn thú run sợ. Bộ lông năm màu dưới ánh hoàng hôn tỏa ra hào quang rực rỡ không thua kém gì ánh sáng hoàng kim bên dưới.

"Phượng Hoàng Ngũ Sắc..." - Ông lão cùng cô bé ngước nhìn lên bầu trời, thầm than 1 tiếng. Suốt đoạn đường di chuyển, họ đã gặp không ít quái thú, hầu hết chúng đều đang thi nhau chạy về phía nguồn năng lượng kia. Vua của Bầu Trời đã xuất hiện, chắc chắn không lâu nữa đám Thần Thú khác cũng sẽ đến. Họ nhận ra mình không còn nhiều thời gian.

"Bên kia có một hang động, hay là chúng ta vào đó đi ông." - cô bé vô cùng hiểu chuyện, từ nãy đến giờ mặc dù ông cô không nói nhiều, nhưng cô biết hai người đang ở trong tình huống nào. Dọc đường đi cô bé đã dùng năng lực của mình dò xét xung quanh, tìm kiếm một nơi an toàn để trú ẩn.

Ông lão nhìn về phía khe sâu cạnh một thác nước, dùng ma lực trong thoáng chốc quét qua một vòng rồi đáp: "Được rồi"

Hai người nhảy vào bên trong, đám cổ tự cũng tự bay ra lấp kín cửa hang. Ông lão nhìn đứa bé gái bên cạnh, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt cô bé. Ông xoa đầu cô bé an ủi:

"Không sao đâu cháu yêu, chỉ là báu vật xuất thế, đám Ma Thú có lẽ sẽ đánh nhau vài hôm để tranh giành nó, chỉ cần chúng ta không nhúng tay vào là được."

"Dạ, cháu biết, nhưng mà trước nay cháu chưa từng thấy một thứ gây kinh động lớn đến thế." - Cô bé đáp, trong lòng cũng không giấu nổi sự tò mò về vật đó.

Ông lão khẽ vuốt mái tóc cô bé, ánh mắt cũng bắt đầu trầm xuống mà nói:

"Có lẽ là Cổ Bảo..."

...

Ầm.

Lại một tiếng nổ kinh thiên động địa, khu rừng đêm nay tuyệt đối sẽ không yên tĩnh.

Bạn đang đọc Trên Đôi Cánh Của Thế Giới sáng tác bởi yoha12
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yoha12
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.