Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Viên Đá Có Một Không Hai

Tiểu thuyết gốc · 2932 chữ

Toàn bộ thân Thể Hạ Phàm sau khi đột phá thành công, cảm giác tràn đầy sức mạnh. Mất một lúc làm quen cảnh giới mới, hắn tập chung vào bên trong biển tinh thần ở sâu trong não, dùng ý nghĩ cảm nhận thần hồn của mình, mặc dù thần hồn đã hiện lên bóng mờ nhưng hắn chưa biết được đây là loại thần hồn gì.

Nghe đồn con người có ba hồn bảy vía, một là Dương hồn, hai là Âm hồn, ba là thời gian hồn, mà bảy vía thì tồn tại ở bên trong cơ thể tùy cơ địa mỗi người mà tồn tại ở nơi khác nhau. Một khi con người mất đi Dương hồn thì sẽ biến thành 'thi' người mất hết sức sống, đi lại một cách vô ý thức nhằm tìm lại Dương hồn, mà nếu mất đi Âm hồn thì sẽ biến thành khù khờ, chỉ biết kêu ú a, ú ớ nhằm tìm về Âm hồn, nếu mất Thời gian hồn thì thân thể sẽ tan biết khỏi thế gian vĩnh viễn.

Lúc này toàn bộ biển tinh thần, lấy bóng mờ thần hồn làm trung tâm xuất hiện một vòng xoáy hấp thu tinh thần lực, mỗi khi tinh thần lực ít đi một chút thì thần hồn sẽ rõ ràng hơn một chút, khi mà thần hồn Hạ Phàm đã trắng sáng như mặt trời thì khối đá thần bí kia lại tuôn ra tinh thần lực bổ xung.

Theo tinh thần lực tràn ra, thần hồn Hạ Phàm chỉ tuôn ra một ý niệm đó là hấp thụ thật nhiều tinh thần lực, cũng không biết qua bao lâu đến khi thần hồn hắn từ màu vàng kim, dần biến thành màu đỏ đậm rực lửa mới dừng lại.

“Thật nóng.” Đây là cảm giác của hắn. Sau khi ngưng tụ thành công thần hồn, thì ý niệm cùng với thần hồn hợp nhất, biết đây là dương hồn liền hiểu được sao lại có cảm giác nóng, bởi vì dương hồn đại diện cho chí dương chí cương, hơn nữa còn là cực phẩm thần hồn xưa nay hiếm gặp, phải người có cơ duyên lớn mới tu ra được.

Chỉ thấy một hồi trời đất quay cuồng, cũng không biết bị cái gì hút vào Hạ Phàm phát hiện mình bản thân chính là Dương hồn trên thân tỏa ra khí tức rất nóng, xung quanh đây chính là một màu đen, tinh thần lực hóa thành trạng thái lỏng như mưa phùn tràn vào dương hồn khiến dương hồn càng mạnh hơn, do có dương hồn chiếu sáng mới may mắn thấy được một góc, “Nơi mình đặt chân lại là một khối đá siêu to, bên cạnh là vô số khối đá nhỏ khác bay xung quanh, y hệt như một tiểu vũ trụ chỉ là nơi này hắn không cảm nhận được sự sống khác ngoài chính mình.

Đang lúc thẫn thờ Hạ Phàm nghe được một thanh âm rất non nớt.

“Chào Ngươi !! ta là hạt giống vũ trụ, chính là viên đá trong biển tinh thần của ngươi, hiện nay thần hồn ngươi đang trong viên đá này, ta cần ngươi giúp ta hấp thu các vũ trụ khác thế nên ngươi cần phải mau chóng mạnh lên.”

Hạ Phàm cũng biết đây là ý gì, chỉ là nhìn xung quanh cũng không thấy ai nên hỏi ngược lại : “Sao ta không thấy ngươi? Vậy tại sao chọn lại là ta?”

Im lặng một lúc âm thanh non nớt kia mới lên tiếng, nói : ”Ta cũng không biết tại sao chọn ngươi chỉ là theo bản năng cảm giác ngươi rất thân thiết, đợt khi ta ngủ mấy giấc sau tỉnh dậy có lẽ sẽ ngưng tụ ra hình dáng đi, dù sao theo trong ký ức cha mẹ ta giống như ngủ mấy trăm giấc thì sinh ra ta, ta chính mình cũng không rõ nữa.”

“Ngủ mấy giấc liền ngưng tụ thân thể.” chính Hạ Phàm cho dù học rất nhiều sách cũng cảm giác vô lý quá mức không nhịn được hỏi : “Vậy cụ thể là bao nhiêu?”

“Giống như... loài các ngươi gọi đó là Viễn Cổ là một giấc, Thái Cổ là hai giấc, Thượng Cổ là ba giấc, có lẽ hai lần nữa ta sẽ ngưng tụ ra thân thể, ta cũng không biết nữa.” Thanh âm non nớt trả lời.

Khẽ nuốt một ngụm nước miếng Hạ Phàm giống như bị định thân, suy nghĩ hồi lâu cũng cảm giác não mình vốn thông minh cũng có chút không đủ dùng.

“Đây là khái niệm gì, mỗi một thời đại là một giấc ngủ mà thôi.” Vậy ta tính là thứ gì? không lẽ chính là cát bụi, có lẽ cũng không bằng Hạ Phàm nghĩ thầm.

“Vậy ngươi có biết các loại võ kỹ, đan phương hay công pháp gì cấp cao nhất hay không?” Hạ Phàm nhạy bén tiếp cận chủ đề chính hỏi.

Chính thanh âm non nớt kia cũng ấp úng một lúc mới nói : “Ta không rõ... giống như mỗi giấc ngủ ta đều nghe mấy tên mạnh nhất loài các ngươi luyện mấy chiêu bắn pháo hoa, hay luyện cơ tay nâng viên bi, luyện viên bi thành đan dược, còn xếp viên bi thành hình tròn tự xoay rất đẹp mắt.”

Suýt chút nữa chính Hạ Phàm liền ngất đi, “đây chính là thần thông, luyện thể thuật, luyện đan thuật, trận pháp các loại a.”

Trong bụng nở hoa, hai tay thần hồn liên tục ma sát nói : “Nhanh dạy ta, ta muốn học tất cả, như vậy ta sẽ dẫn ngươi đi hấp thu các vũ trụ khác.”

“Dạng này a, ta cũng không rõ miêu tả ra sao tự ngươi xem tốt lắm.” Không biết giải thích ra sao, thanh âm non nớt biến ra mấy chùm sáng khác nhau.

Hạ Phàm liếc qua liền biết phải dùng thần hồn đi tự tìm hiểu, khi thần hồn xâm nhập vào chùm sáng kia thì từng dãy kí tự hiện ra cùng một số hình ảnh nhân vật thi triển ra loại võ kỹ đó. Một lúc sau hắn biết đây chính là kho báu, chỉ cần có những bách khoa toàn thư này cùng tài nguyên tu luyện việc báo thù chỉ là sớm hay muộn.

“Nhanh mạnh lên đưa ta đi ăn bọn vũ trụ khác, ta còn phải về gặp cha mẹ ta đây họ chắc rất nhớ ta đi.” Giọng thanh âm non nớt bỗng buồn đi.

“Vậy sao ngươi tới đây?”

“Bởi vì ta ham chơi gặp bọn nhóc khác liền nổi hứng đua xem ai chạy nhanh nhất, nếu người thua sẽ bị cắt thịt chia cho những người khác, kết quả là đi quá xa cả đám quên đường về.”

“Vậy lúc ngươi chạy đi, ngươi dùng thân pháp gì? Ý ta là truyền cho ta lúc ngươi chạy vận dụng ký tự đó.”

“Ân !! Giống như vũ trụ này gọi nó là Tiểu Vũ Quyết.” “Chữ Tiểu nghĩa là bọn ta, chữ Vũ chính là vũ trụ, Quyết là miệng thổi ra đi, Đúng chính là nó !!!.” Cũng cho ngươi nốt.

Một chùm sáng nữa hiện ra bên cạnh thần hồn Hạ Phàm. Bây giờ hắn chỉ ghi nhớ lại những khẩu quyết này đợt sau khi có thời gian mới chậm rãi tu luyện.

“Đúng rồi! mặc dù ta có rất nhiều tinh thần lực nhưng cũng cần ăn để bổ sung, ta chủ yếu ăn những chỗ chứa lượng lớn linh khí cho nên mỗi năm phải tìm cho ta một mỏ có thật nhiều linh khí, hoặc lõi viên bi đồ ăn giống vậy.” Giọng thanh âm non nớt giống như đói rất lâu lên tiếng đòi hỏi.

“Yên tâm đi đảm bảo ngươi ăn thoải mái, chỉ sợ ngươi chê thức ăn ít mà thôi.” Mắt Hạ Phàm đột nhiên nhảy một cái liền hỏi : “Vậy lúc trước đồ ăn ngươi là cái gì?”

“Ký ức hơi mơ hồ, ăn toàn là xác mấy tên vũ trụ khác, hoặc bản nguyên pháp tắc giống như vậy.”

Theo như lời Viên Đá Nhỏ nói, nếu như nó phát triển đến trưởng thành thì bên trong sẽ diễn hóa ra một thế giới mới.

Sau khi hỏi xong một số vấn đề Dương hồn trở lại thân thể, mà Viên Đá Nhỏ không có người nói chuyện cùng nên đã thiếp đi.

Đi ra khỏi động phủ, cách đó không xa một dòng suối tắm rửa một phen Hạ Phàm cảm giác thân thể tràn đầy sức mạnh. Vốn muốn đi săn Ngũ Độc Xà, nhưng nghĩ lại mình đã không có linh thạch bố trí trận pháp, như vậy nếu bố trí đi ra trận pháp cũng chỉ là hàng chất lượng kém uy lực không đủ một nửa, mà loài rắn vốn dùng cảm ứng nhiệt thay mắt, cho dù bố chí huyễn trận cũng tốn công vô ích, vậy nên hắn định quay lại động phủ nghiên cứu võ kỹ vừa học được từ Viên Đá Nhỏ, chỉ là lại nghe tiếng chiến đấu vang lên cách đó không xa.

“Ầm ầm.”

Hạ Phàm xuyên nhìn qua một khe lá phát hiện một đám võ giả bốn người mặc toàn bộ đồ đen, trên mặt mang một chiếc mặt nạ sói đang vây công một thiếu nữ. Thiếu nữ ước chừng hai mươi tuổi, mặc áo bào rộng rãi màu trắng, nhưng cũng không che đi được dáng người xinh đẹp tuyệt trần, khuôn mặt đẹp đến kinh tâm động phách, thiếu nữ cầm một thanh kiếm đang không ngừng ngăn cản thế công của năm võ giả áo đen. Theo Hạ Phàm gặp qua vô số mỹ nữ mà so ra, vậy thiếu nữ này vô luận dáng người hay khuôn mặt đều vượt xa những người khác rất nhiều.

Hắn dùng thần hồn cảm ứng mới biết những người kia đều là cường giả Phân Thần cảnh. Hạ Phàm không dám nán lại quá lâu, bởi vì bọn người kia cảnh giới quá cao lúc nào cũng có thể phát hiện ra hắn.

Hắn ẩn núp khí tức chân lùi bước, dùng tốc độ nhanh nhất theo hướng tây cách xa nơi này.

Nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy, liền động lòng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, như vậy ngươi cần có thực lực mới được, nhưng cũng không đảm bảo nàng kia là người tốt, ở thế giới này rồng rắn lẫn lộn, thật giả khó phân. Không cẩn thận đem mạng nhỏ góp đi vào, vậy thì xong đời.

“Lào rào.”

Nhưng mới đi được ba nghìn mét, lại phát hiện mình bị thiếu nữ kia dùng tốc độ rất nhanh đuổi theo, vội vàng nói : “Đợi chút, giúp ta ngăn lại một tên sát thủ, xong chuyện này tất có hậu báo.”

Mặt Hạ Phàm đen lại, có chút tức giận cũng không dám dừng lại nửa bước, vừa đi vừa nói : “Đều là Phân Thần cảnh mà ta chỉ vừa đột phá Minh Thiên cảnh không lâu, ngươi bảo ta đi chịu chết sao?”

“Trong ba mươi hơi thở ta sẽ giết ba tên kia xong sẽ tới giúp ngươi, yên tâm đi ta là người của Hồng Thiên Tông rất trọng chữ tín sẽ không gạt ngươi.” Thiếu nữ bay song song với Hạ Phàm dùng giọng rất ngọt nói ra.

Vốn Hạ Phàm định vận chuyển trận pháp gắn ở giày tăng tốc độ bỏ trốn, nhưng nghe vậy liền thay đổi ý định, mắt nhìn bốn tên như diêm vương đòi mạng đuổi phía sau thầm nghĩ, “Nếu ngăn lại cũng không có nghĩa là phải cùng tên kia đánh nhau lên, mà mình có thể chạy không cùng hắn so chiêu, Phân Thần cảnh chủ yếu mạnh hơn về độ nhiều của linh khí ở đan điền, cùng với dùng linh hồn tạo ra một phân thân, lúc trước nhìn đám người áo đen liền biết toàn dùng đan dược bồi dưỡng đi ra, cảnh giới ở vào Phân Thần cảnh sơ kỳ khả năng tu luyện ra phân thân cực thấp, hơn nữa là người cùng tông môn có thể thử một lần.”

Nhìn thiếu nữ xinh đẹp như tiên nữ bên cạnh Hạ Phàm đồng ý nói : “Hi vọng đúng như lời ngươi nói, nếu để ta phát hiện ngươi không tới giúp ta mà khác bỏ trốn, vậy ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi.”

Nghe vậy thiêu nữ kia liền vui vẻ khẳng định, nói : “Cố gắng ngăn cản ta rất nhanh sẽ tới giúp ngươi.”

Tới một bãi đất trống không xa hai người đáp xuống, Hạ Phàm rút một khúc gậy sắt dài ba mét ra tạo thế phòng thủ nhìn bốn tên sát thủ đang lao tới.

“Hắc Hắc! Thế nào tiểu tử ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Chỉ sợ chưa cứu được cũng đem mạng góp đi vào đi.” Nhóm bốn người kia đi lên một tên, vuốt ve thanh đao trên tay, có lẽ là đội trưởng mang giọng khàn đặc cười quái dị nói.

Một tên khác mắt không ngừng đảo qua thân thể thiếu nữ liếm môi, nói : “Không phải thiếu gia ưng ý Ánh Nguyệt Tiên Tử ngươi, đại gia ta thật muốn chà đạp một phen.”

“Dựa vào các ngươi sao? Bớt phí lời, hôm nay chỉ sợ tổ chức Sói Đen các ngươi lại mất thêm bốn người dưới kiếm của ta.” Nhìn thấy ánh mắt đó Ánh Nguyệt Tiên Tử cảm giác toàn thân khó chịu cao giọng quát.

Mà Hạ Phàm thì liếc mắt quan sát địa hình xung quanh một lần, phát hiện bãi đất trống này thật sự không có cái gì để lợi dụng.

Ngay lúc này bốn tên sát thủ phân ra hai người một tổ chia ra lao tới tấn công Hạ Phàm cùng Ánh Nguyệt Tiên Tử.

Theo tên đội trưởng kia thực lực của thiếu niên kia kém nhất, vậy dùng tốc độ nhanh nhất giết chết rất dễ dàng, sau đó có thể hợp công Ánh Nguyệt Tiên Tử cũng không muộn.

Nhìn thấy hai tên sát thủ lao tới Hạ Phàm tức nổ phổi, rõ ràng hai tên kia không vì cảnh giới mà coi thường muốn giết mình trước nhất, mới tấn công Ánh Nguyệt Tiên Tử kia. Biết mình không đấu lại, kích hoạt trận pháp trên giày bỏ chạy.

Ánh Nguyệt Tiên Tử thấy vậy cũng biết tình thế cấp bách, liền thi triển một chiêu kiếm quyết quyết cao thâm. Khiến bầu trời đang nắng lại động sấm sét rền vang đầy trời.

“Võng Tình Kiếm Quyết! Chiêu thứ nhất, Kiếm Trảm Thương Khung!”

Gặp Ánh Nguyệt Tiên Tử thi triển sát chiêu hai tên sát thủ một lách sang trái, một lách sang phải vung chéo kiếm hợp lực phòng ngự. Thế nhưng vẫn bị thế công của Ánh Nguyệt Tiên Tử không ngừng đánh cho bại lui, mỗi một lần lui là hiện ra một dấu chân bị lún xuống mặt đất sâu một ngón tay.

“Không hổ là thiên kiêu top tám trên Thánh bảng.” Hai tên sát thủ nói.

Ngăn lại được thành công, hai tên sát thủ lấy ra mỗi người một viên đan dược nuốt vào bụng, sau đó lấy ra một lọ thuốc màu đỏ rắc ra xung quanh.

Nhìn thấy lọ thuốc kia, Ánh Nguyệt Tiên Tử phong bế lại toàn thân không cho khí độc nhập thể. Cũng bởi vì lần trước hít chúng khí độc mới khiến nàng cảnh giới bị áp chế từ Phân Thần trung kỳ về Phân Thần sơ kỳ, nếu lần này bị dính độc nữa khả năng liền tụt xuống Minh Thiên Cảnh vậy thì nguy to.

“Võng Tình Kiếm Quyết! Chiêu thứ hai, Kiếm Động Cửu Thiên.”

Nhìn hai tên sát thủ đang tiến tới Ánh Nguyệt Tiên Tử thầm nghĩ, Chiêu kiếm này của ta chắc chắn sẽ đánh tan bọn họ thế thủ, như vậy chiêu tiếp theo sẽ lấy mạng được bọn họ, phải thật nhanh nếu không thiếu niên kia sẽ nguy hiểm.

Không nghỉ ngơi nàng liền hai tay bắt đầu niệm chú.

“Chiêu thứ ba, Kiếm Phá Thiên địa!” Lúc này một bóng kiếm từ giữa hư không nhô ra lao thẳng xuống hai tên sát thủ.

Thế công dồn dập hai tên sát thủ cũng khó lòng phòng bị, lúc trước bởi vì bốn người nên mới ép Ánh Nguyệt Tiên Tử bại lui bây giờ chỉ còn hai người lại khó lòng đấu lại thầm mắng.

“Giết một tên Minh Thiên Cảnh cần lâu như thế thời gian sao?” Tên đội trưởng mắt đỏ lên, miệng phun máu tức giận quát “Đúng là phế vật.”

Mắt thấy hai tên sát thủ bị thương, Ánh Nguyệt Tiên Tử biết cơ hội tới liền dùng thần hồn công kích đánh sang.

Đang đau khổ trèo chống hai tên sát thủ bỗng nhiên thấy đau nhói lên trong não, sau đó là không có sau đó. Nhìn hai tên sát thủ đã chết nàng ngay lập tức dùng kiếm chặt đứt đôi hai tên kia, sau đó nhanh chóng đuổi theo dấu vết mà thiếu niên kia lưu lại.

Bạn đang đọc Trận Luyện Thế Giới sáng tác bởi huan12345
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huan12345
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.