Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lên đường đi gặp tổ tiên

Tiểu thuyết gốc · 1911 chữ

Trần Phong được lão dẫn đến một bờ sông, con sông dường như trải dài bất tận, lúc này hắn hướng về Hầu lão hỏi

- Hầu Lão, ông đưa tôi đến đây làm gì ?

- ngươi biết tại sao con người luôn thua kém yêu thú về sức mạnh không ?

- tại vì các người sinh ra đã có sức mạnh hơn cả con người, còn con người phải tu luyện từ con số không.

- sai rồi.

- sao lại sai?

- thật sự thì sức mạnh của con người còn cao hơn cả yêu thú, trí óc cũng vậy, chỉ là các ngươi không dùng nó đúng cách.

- vậy làm sao mới đúng ?

- đối diện với con người yêu thú luôn có ý liều mạng, chúng sẽ lao vào tấn công con người không theo một quy tắc nào cả, đó là sự bất ngờ.

-….

- khi chiến đấu, bọn chúng mặc kệ mọi vết thương, không cần biết ngươi là cấp gì, sử dụng thần bảo hay phế bảo, chỉ tập trung vào mục đích Giết Người đây gọi là gạt bõ những thứ không cần thiết

-…..

-dẫu biết lại gần các ngươi nó sẽ bị thương nhưng vẫn tiến đến, ngươi chém nó 1 nhát nó cắn ngươi một cái, đây gọi là chịu đòn để ra chiêu ai mạnh thì thắng

-..

- còn con người các ngươi, đứng trước yêu thú lại xem nó là cấp mấy, nên lấy gì đánh nó, làm sao để chạy thoát, vâng vâng rất nhiều thứ suy nghĩ, thử nghĩ xem, một kẽ kiên cường không sợ chết, một kẻ gan bé chỉ lo nghĩ không lo làm cả hai chiến đấu ai sẽ thắng

Nghe những lời lão nói hắn thấy quả thật rất đúng, đứng trước kẻ địch mà rung sợ chính là tối kị, con người từ sưa trong đầu đã có cái suy nghĩ là yêu thú mạnh hơn con người, từ đó nó tạo ra một áp lực cho những ai chiến đấu với yêu thú

- tôi hiểu, vậy thì sao chứ

- ta muốn ngươi phải gạt bõ cái ý nghĩ ngu xuẩn đó ra khỏi đầu khi chiến đấu.

- ông yên tâm, ta sẽ không có ý nghĩ đó đâu, không bao giờ ta sợ hãy dù yêu thú đó có mạnh cở nào cũng vậy.

- ngươi hiểu sai ý ta rồi

- không phải vậy à

- ý của ta là khi trước mặt kẻ thù, không những không sợ hãy mà ngươi phải như một yêu thú, tập trung tinh thần, quên đi mọi thứ kể cả đau đớn, chỉ cần nhớ là phải tiêu diện kẻ địch, giống như lần ngươi đánh với mãng xà vậy.

Lão nhắc đến đó làm hắn thấy rung, lần đó quả thật hắn chỉ có một suy nghĩ liều mạng với nó, kết quả xém chút thành phế nhân.

- ta nhớ, mà ông yên tâm, với thực lực hiện giờ cho dù thế nào đi nữa ta cũng sẽ thắng.

- ngươi nghĩ bản thân đã đủ mạnh rồi à.

- tức nhiên.

Lúc này Hầu lão chợt nhìn hắn thật lâu, cứ như đang đánh giá một chuyện gì đó.

- ngươi lại đây, ta có cái này cho cho ngươi

Trần Phong ngây thơ vừa lại gần thì ngay lúc đó lão liền vận linh lực, trên tay hiện lên một quả cầu, với tốc độ phải gọi là ánh sáng lão đánh thẳng vào giữa ngực hắn.

Trần Phong lúc này cảm nhận được một luồn linh khí đang đi vào cơ thể, nó phân tán khắp người rồi biến mất, hắn không có một cảm giác đau hay gì cả nên thắc mắc hỏi

- ông vừa làm gì vậy ?

- đập vỡ nó

Không trả lời hắn mà lão chỉ về một tảng đá to ra lệnh, hắn cũng không phiền mà đi lại, đối với hắn hiện tại thì đập nát một tảng đá không hề khó, hắn thẩm chí không dùng linh lực, nhưng sự thật lại quá bất ngờ, Trần Phong lúc này dù có dùng sức thế nào cũng không thể làm vở được tảng đá, có chăng chỉ vài vết nứt mà thôi,

- chuyện gì xãy ra vậy, khi nãy ông đã làm gì

- ta chỉ tạo một phong ấn linh lực áp chế sức mạnh của Dị Cốt trong cơ thể ngươi.

- tại sao, không phải ông đang cần ta mạnh hơn sao ?

- ta đang lo cho ngươi thôi

- lo cho ta ?

- nếu đem ngươi so với Ma Tộc thì hiện giờ ngươi đúng là không có khả năng đe dọa chúng, nhưng với nguồn lực của dị cốt, ngươi trong tương lai lại là mối de dọa lớn buộc chúng phải tiêu diệt ngươi, hiện tại ma tộc vẫn chưa xuất hiện nhưng vẫn phải cẩn thận thì hơn

- ông áp chế tôi là vì muốn tôi trong mắt chúng là kẻ yếu đuối, để đến lúc đó bất ngờ tấn công sao

- đúng, và không những trong mắt chúng, mà trước toàn thiên hạ, ngươi chỉ là một kẻ tầm thường.

- ta hiểu rồi.

- ta đã áp chế tám thành lực của dị cốt, mỗi năm áp chế sẽ giảm đi một thành, trong tám năm sẽ hoàn toàn mở, nên nhớ, sức mạnh của dị cốt tăng theo tu vi của ngươi, cho nên nêu ngươi tiến bộ thì dù chỉ 3 thành lực vẫn rất mạnh

- yên tâm, ta sẽ rất mạnh thôi

- bây giờ quay về, đêm nay kêu đám nhóc kia và cả ngươi đến Ma Cốc gặp ta

- chuyện gì vậy ? sao lại đi vào ban đêm

Không trả lời hắn lão nhúng người nhảy lên những cành cây, bám cây này nhảy cây kia đi mất, Trần Phong cũng đành quay về.

Đêm hôm đó cả năm người, à không là một người bốn thú đi đến Ma cốc, vừa đến trước cửaa thì nhận được tiếng của Hầu Lão cả bọn tiến vào, vẫn cái khung cảnh này một giường và một hồ nước phát sáng

- Hầu Lão gọi chúng con đến có chuyện gì ạ ? –Thái Sơn lên tiếng

- ta sẽ mở bí cảnh đưa Lăng Phong vào gặp tổ tiên, cần các ngươi hỗ trợ

- tôi đi gặp tổ tiên của ông

- là tổ tiên của loài yêu thú, tứ linh Long, Lân, Quy, Phụng

Là tứ linh, hắn từng nghe nói về bốn con vật này, nó là cấp cao nhất của yêu thú, cũng giống như loài người trong trận giao chiến khi sưa đến nay đã vĩnh viễn mất đi cấp bật Vô Thượng tu vi, yêu thú cũng mất đi cấp bật Linh thú hóa, tương truyền linh thú có thể tự do chuyển đổi giữa hình người và hình thú, mỗi dạng có một sức mạnh riêng, năm xưa chỉ có bốn linh thú mà dường như phải huy động toàn bộ Huyền Thần với Vô Thượng cũng chỉ có thể khống chế chúng trong một bí cảnh mà thôi

- làm gì chứ, bọn họ bị con người phong ấn mấy vạn năm, bây giờ tôi vào đó có sống sót trở ra được không

Lúc này lão mới lấy ra một viên đá rồi lên tiếng

- đây là đá truyền tin, chỉ cần họ đọc được sẽ không giết ngươi.

- trong đây viết gì mà có thể khiến họ không giết tôi ?

- ngươi không cần biết.

Nói rồi lão quay về phía hồ nước phất tay, xung qua hồ nước đột nhiên biến động, hồ nước bây giờ đã biến thành một hố không gian

- Thái Sơn, Hắc Miêu, Thiết Lang, các ngươi cùng ta chia ra Đông, Tây, Nam, Bắc mỗi người một hướng, thai phiên nhau cách nữa canh giờ truyền linh lực vào một lần, cổng linh cảnh này mỗi lần mở cách nhau một trăm năm, chúng ta phải thay phiên truyền linh lực để duy trì nó, còn Tiểu Bạch Thủ Hộ cho bọn ta

- con thủ hộ sao ? – tiểu Bạch hỏi

- con nghĩ có ai vào được đây sao? ta chỉ phòng hờ thôi

Lúc này lão lại quay qua thái sơn nói

- ngươi còn giữ linh quả chứ

- dạ còn

Dứt lời trên tay Thái Sơn xuất hiện một loại trái cây lạ, không biết là gì nhưng Trần Phong rất nhanh nhận ra, đó là thứ mà Tiểu Bạch cùng với Mãng Xà chiến đấu sống chết để giành lấy, bất ngờ hơn nữa là hệ thống vừa cho hắn một thông tin rất kinh khủng, phàm nhân loại dưới Vương Hào tu vi ăn vào sẽ được nhân đôi tu vi còn yêu thú cấp bảy tám ăn vào thì thuận lợi mà hóa hình, nghe mà kinh hãy, thảo nào mà xung quanh nó toàn linh khí, đã vậy mất mấy nghìn vạn năm, và tùy cơ địa mới sinh ra một quả, đúng là đồ tốt

Lúc này Lão hầu nhận lấy Linh Quả hay tay liên tục truyền Linh khí, Linh Quả trong tay lão như tan chảy, chỉ vài phút sao đã hóa thành một viên đan

- uống vào

Đưa viên đan cho Trần Phong lão nói

- ta không uống, cái này của tiểu bạch chiến đấu giành lấy, ta không nhận

- có một trái rừng vô dụng thôi, ai uống không được, lúc này ngươi lại cần hơn, tiểu bạch có thể kiếm trái khác –lão lên tiếng dụ dỗ

- trái rừng vô dụng lại có thể khiến con người nhân đôi tu vi, yêu thú tiến đến hóa hình, nếu ở đâu cũng có trái vô dụng này thì ta không cần đi đánh Ma Tộc nữa rồi

Bất ngờ vì Trần Phong biết công dụng của Linh Quả lão đang không biết nói gì thì tiểu bạch lên tiếng

- ta có thể từ từ tu luyện, ca mới là cần nó để củng cố tu vi, hay mau uống đi

- được ta uống

Lúc này hắn nhận lấy viên đan từ tay lão, lão Hầu còn đang bất ngờ, không ngờ tên này lại nghe lời Tiểu Bạch như vậy, đột nhiên tuấn khang lên tiếng

- hay ta cho muội nữa viên nha

Thuốc quý phài dùng cho hết, tức nhiên có tiết nuối bao nhiêu thì tiểu bạch cũng không nhận, muốn hắn hoàn toàn phục dụng

- ta không….

Tiểu Bạch vừa mở miệng định từ chối thì Trần Phong đã nhanh tay ném viên thuốc vào miệng làm nàng vô thức mà nuốt trọn

- ca ngươi…..

- ta lỡ tay, muội nhã ra được không

Tiểu bạch rất tức, đây đâu phải nội đan, đâu phải muốn lấy là lấy, nhưng nàng cũng có một tí xao động, vì hắn không quan tâm giá trị viên thuốc lại đem cho nàng, vì sao chứ ?

Trần Phong đơn thuần thấy đây là của Tiểu Bạch liều mạng mới có, vã lại yêu thú tu luyện rất khó, còn hắn đã có hệ thống, nếu thích thì chỉ cần nói là hệ thống cung cấp, chủ yếu là không có Linh Tệ

Hầu lão nhìn thấy cũng không nói được gì, lúc này thì cả hồ nước đã hoàn toàn trở thành một cái lỗ đen, lão không nói trước mà nắm cổ Trần Phong ném vào, sau đó cùng với Thái Sơn, Hắc Miêu, Thiết Lang đi lại ngồi thủ hộ.

Bạn đang đọc Trạm Hệ Thống 01 sáng tác bởi Ngotannhat2002
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngotannhat2002
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.