Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sân đấu giữa bà nuôi và bà nuôi thứ hai

Phiên bản Dịch · 2675 chữ

Dịch: Hương

Biên: Cửu Long Ngọc Linh

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: Truyenyy.com

Đưa Văn Bảo vào nhà cũng không tốn mấy sức lực.

Sau một lần thoát chết bên bờ sông, Văn Bảo đã không còn bất cứ hy vọng nào đối với Thăng Tiên Chi Lộ nữa, giờ chỉ cần có thể sống đến cuối cùng, hắn cũng đã cám ơn trời đất rồi.

Cho nên, khi Vương Lục nói với hắn:

- Có muốn hợp tác với ta, vượt qua Đào Nguyên Thôn không?

Văn Bảo đồng ý không chút do dự.

Một là hắn thật lòng không có lựa chọn, kết quả một mình lên tiên lộ, chiếc quần ướt sũng trên người đã đủ chứng minh. Thứ hai… Nếu thật sự có cơ hội vượt qua cửa này thì sao? Tận sâu trong lòng, hy vọng của Văn Bảo với tiên đạo vẫn chưa tắt hẳn.

Chỉ có một chuyện khiến người khó hiểu, thiên chi kiêu tử như Vương Lục, cần gì phải hợp tác với mình? Trừ một thân mỡ ra, bản thân còn ưu thế gì sao?

- Ha ha, thịt dày chính là ưu thế, mập mạp thì khó mà chơi hỏng.

- Hả?

Văn Bảo hoảng sợ.

- Không phải sợ, ít nhất ở ải này, người thiết kế không hề muốn lấy mạng ai cả, thiết kế của thôn không phải để chúng ta đọ sức. Linh Kiếm Phái đang kiểm tra một mục còn quan trọng hơn cả tố chất.

Văn Bảo hơi nghi hoặc:

- Quan trọng hơn cả tố chất?

Vấn đề này, Hải Vân Phàm vẫn luôn suy nghĩ. Hiện giờ các đại môn phái tuyển đệ tử, cán cân yêu cầu không đâu không là tư chất, tính tình, ngộ tính, cơ duyên… Ngoài ra, còn cần gì nữa?

Mà lúc này Vương Lục đã bắt đầu sắp xếp nhiệm vụ cho Văn Bảo:

- Béo, có chuyện ta muốn nhờ ngươi.

- Hả?

Văn Bảo kinh ngạc:

- Muốn ta làm gì?

- Trước tiên bắt chuyện với mọi người trong thôn, cách cụ thể hả, có thể hỏi họ cần giúp gì không, nhớ thân thiết, thành khẩn một chút… Cuối cùng báo lại tình hình thu hoạch cho ta, đơn giản chứ?

※※※

Sau khi sai Văn Bảo đi, Vương Lục chiêu đãi Hải Vân Phàm bữa cơm trưa, hai người tùy ý tán gẫu, bình tĩnh nhàn hạ.

Qua một bữa cơm, Hải Vân Phàm đã có lĩnh ngộ:

- Điểm mấu chốt là người, quả thật, tài lữ pháp địa, quan hệ giao tiếp xếp thứ hai, chỉ là trước kia chưa từng có môn phái nào bố trí kiểm tra thế này.

Vương Lục hơi kinh ngạc:

- Trước kia chưa từng?

- Ít nhất theo ta biết, không môn phái nào coi trọng điểm này, Tiên Đạo Chi Lộ cuối cùng cũng là một con đường cô độc, quá quyến luyến kết giao sẽ cản trở bước đường tu hành… Hình như đa số môn phái đều nói như vậy.

Vương Lục xì mũi coi thường:

- Vậy không phải là vô nghĩa sao, Tu Tiên Giới cũng không phải nơi lũ tâm thần đó có thể lăn lộn, cho dù sức mạnh cá nhân quyết định tất cả, nhưng trước khi ngươi tu luyện cho đến mức quyết định tất cả, không thể xa rời giao tiếp. Trừ phi là thiên la thượng tiên trong truyền thuyết hạ giới, nếu không thế giới này không tồn tại kẻ vô địch. Lại nói Tiểu Hải ngươi không định ra ngoài thử vận may với Văn Bảo sao? Chưa biết chừng có thể nhận được nhiệm vụ cấp giáp đấy.

- Ha ha, bỏ đi, Vương huynh không phải vẫn chưa kết thúc sao… Chắc hẳn có lý do gì rồi?

Vương Lục nói:

- Đó là đương nhiên, chưa đủ tài liệu thí nghiệm, ta không nắm chắc con đường phá giải hoàn mỹ, cho nên ta mới khuyên ngươi có muốn ra trận thử lửa giúp ta không? Đợi ta nắm được cách phá giải hoàn mỹ sẽ nhớ cảm tạ ngươi.

Hải Vân Phàm tức khắc bị nghĩa khí của Vương Lục thuyết phục, nhưng mà hắn càng để ý tới cái Vương Lục gọi là cách phá giải hoàn mỹ - có hoàn mỹ, có ý nghĩa là cũng có không hoàn mỹ.

- Nói cách khác, trong Đào Nguyên Thôn, mỗi một lời nói hay cử chỉ đều phải cẩn thận, nếu không sẽ mắc sai lầm?

Vương Lục cười nói:

- Đúng thế, đây cũng phù hợp đặc điểm của tiên đạo, trên đường tu hành chỉ cần đi sai một bước là không thể quay lại, tính toán rất chân thật!

Khi hai người đang nói chuyện, Văn Bảo đã trở lại.

- Í, nhanh vậy?”

Hải Vân Phàm hởi sửng sốt, từ lúc Văn Bảo bị Vương Lục đá ra cửa đến giờ, mới hơn nửa canh giờ, lẽ nào xảy ra bất ngờ gì?

Bất ngờ lớn.

- Vương… Vương huynh!

Văn Bảo ở cửa hơi sửng sốt, ngượng ngùng gọi Vương Lục là Vương huynh.

- Sao vậy, gặp tình tiết vô cùng hấp dẫn sao?

- Ta… Ta vừa ra cửa không lâu, đã bị một bác gái ngăn lại, nói rằng ta rất giống với đứa cháu đã mất của bà, lải nhải một lúc, sau đó còn cho ta rất nhiều điểm tâm, còn mời ta buổi tối tới nhà bà làm khách… Ta không cầm được nhiều quá, cho nên đi về trước.

Văn Bảo vừa nói vừa lấy ra một cái tay nải thật lớn.

Cởi tay nải ra, điểm tâm chất như núi đầy cả bàn, hương thơm hỗn tạp xộc vào mũi.

Thư đồng đang dọn bàn ăn nhìn sang, thấy quen mắt:

- A, đây là điểm tâm độc môn của cửa hàng điểm tâm Lưu Đại Nương, vì làm rất cầu kỳ, ngày thường không bán, chỉ có người có quan hệ rất tốt mới được tặng một hai cái, đây…

Vương Lục thở dài:

- Vậy là bà ấy coi Văn Bảo là cháu ruột rồi, tên béo này thật có phúc, mới một lát đã tìm được nhiệm vụ cao cấp, nếu ta không nhớ lầm, Lưu Đại Nương đó lúc trẻ hình như có gì đó với trưởng thôn.

Tiểu thư đồng hoảng sợ:

- Thiếu gia đừng nói bậy! Lưu Đại Nương là người đứng đắn.

- Người đứng đắn thì không thể lạc lối? Đây là đạo lý nhà ai? Ngươi phát ngôn xâm phạm nhân quyền nhiều thế.

- Hả?

- Bữa tiệc tối qua ngươi không chú ý hay sao? Trưởng thôn đại gia và Lưu Đại Nương mắt qua mày lại, kết quả bị lão bạn chọc ghẹo… Đây chính là chi tiết quan trọng.

Thư đồng trợn mắt há mồm, trong bữa tiệc chạy rượu còn không kịp, rượu gạo nhà nông uống vào đầu choáng mắt hoa, làm gì có sức mà nhìn mấy ông bà ngoại tình?

Vương Lục cười nói với Văn Bảo:

- Chúc mừng ngươi, đây quá nửa là nhiệm vụ cấp giáp, tình tiết chính đủ để ảnh hưởng cả Đào Nguyên Thôn, nếu có thể làm đến cuối…

Tuy không hiểu tình tiết chính cấp giáp cấp ất gì, nhưng nghe Vương Lục nói trịnh trọng như vậy, Văn Bảo vẫn sáng mắt lên:

- Nếu có thể làm đến cuối…

- Ngươi có thể có thêm bà nuôi có sở trường làm điểm tâm đó.

- …

- Cho nên, xin ngươi vì bà nuôi, nỗ lực đi tiếp cho ta!

Nói xong, Vương Lục giơ chân đá.

※※※

Tối hôm đó, có càng nhiều người ra khỏi Vân Ba Đồ, lẽ dĩ nhiên, qua hơn một ngày băn khoăn, đại đa số đều đã mệt lử. Song khác với lúc Vương Lục mới đến, các thôn dân đều nhiệt tình chiêu đãi, đối với những kẻ đến sau này, người Đào Nguyên Thôn lại lạnh nhạt hơn rất nhiều.

Có đồ ăn không? Có. Có chỗ ở hay không? Cũng có. Nhưng bất cứ thứ gì cũng không miễn phí, càng thảm hơn là, hệ thống tiền tệ bên ngoài căn bản không sử dụng được ở đây?

- Đây là gì?

- Đây… Đây là kim nguyên bảo đó.

- Kim nguyên bảo…? Ăn được không?

- Cái này, nuốt vàng ngang với tự sát đó…

- Ngươi muốn dùng loại thuốc độc này mua màn thầu nhà ta? Nằm mơ đi!

- Ấy, cách lý giải của ngươi hình như có vấn đề…

Đối thoại như vậy chỗ nào cũng thấy, những thôn dân này không hề có cảm xúc gì với vàng bạc, điều này khiến rất nhiều thiếu gia tự phụ về tiền tài mất mặt. Chẳng qua rất nhanh đã có người tìm ra được loại tiền sử dụng ở nơi này.

Đó chính là lao động.

- Muốn ăn cơm? Đơn giản, giúp ta nhổ cỏ dại ở sân sau đi, sau đó đổ đầy nước vào chum ở cửa.”

Chỉ cần lao động đủ, là có thể được thôn dân báo đáp, bất kể là cơm rau nhà nông thơm ngon, hay là phòng ngủ đơn sơ ấm áp, đều có thể đổi bằng lao động, cũng chỉ có thể đổi bằng lao động.

Trên thực tế quy tắc này không chỉ dùng với các thiếu gia tham gia thí luyện, người của Đào Nguyên Thôn cũng như vậy, người trong thôn trừ lấy đồ đổi đồ, thì cũng dùng lao động để đổi thứ mình cần.

Đối với loại thôn trang nguyên thủy đến hệ thống tiền tệ còn không thể sinh ra này, các thiếu gia cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận thực tế, những con cháu vương công quý tộc này, lũ lượt nhấc cuốc, gánh đòn, nhiệt tình tham gia sản xuất nông nghiệp, như cách nói của Vương Lục, để đám con cháu quyền quý này tiếp thu giáo dục của bần nông và trung nông là rất cần thiết.

Trong tình hình này, đãi ngộ của đám Vương Lục quả thật khiến những người khác gai mắt. Đặc biệt khi phần lớn mọi người lăn lộn sinh tồn, Vương Lục đã chỉ huy bạn Văn Bảo mạnh mẽ bứt phá nhiệm vụ chính.

Đến sáng ngày thứ ba, Văn Bảo đã bái Lưu Đại Nương làm bà nội, theo lời Vương Lục nói, đây là dù có đẩy đổ cờ cũng đứng thẳng lên.

- Hì, mập tiến hành thuận lợi nhỉ, chẳng qua người khác đã chú ý tới động tác của hắn, rất nhanh sẽ có những kẻ bắt chước.

Vương Lục nằm ngửa trên ghế băng cạnh bàn ăn, thờ ơ nói:

- Chẳng qua vốn ta cũng không muốn giấu, ải Đào Nguyên Thôn này, người tham dự hành động càng nhiều càng tốt, tốt nhất là kích hoạt toàn bộ nhiệm vụ của mỗi thôn dân, ta mới có thể nắm rõ phương pháp phá giải hoàn mỹ.”

Hải Vân Phàm nói:

- Nhưng làm như vậy, chẳng khác nào nhường hết tiên cơ cho người khác. Ta không có khả năng thấu suốt như Vương huynh, nhưng theo lẽ thường suy đoán, nhiệm vụ huynh nói hẳn là có tính duy nhất, ví dụ Lưu Đại Nương không thể nhận đứa cháu nuôi thứ hai, tài nguyên chỗ bà ấy coi như bị Văn Bảo độc chiếm rồi. Nếu cách phá giải hoàn mỹ của Vương huynh cần sự trợ giúp của Lưu Đại Nương, huynh làm sao ra tay đây?”

- Hì, đó là vấn đề của ta, hay là, ngươi cũng muốn một lần phá giải hoàn mỹ?

Hải Vân Phàm lắc đầu phủ nhận:

- Ta chưa bao giờ theo đuổi hoàn mỹ, chỉ cần tìm được vị trí thích hợp của mình, là đủ để làm việc thuận lợi.

- Câu này ta thích, sau này lỡ có ngày bị người ta lật đổ thì lấy câu này ra mà trấn trường, thể hiện không thảm như vậy… Vậy để báo đáp, ta cũng không ngại nói thêm cho ngươi một ít, đoạn cao trào của Đào Nguyên Thôn này còn ở phía sau. Ngươi cho rằng bây giờ Văn Bảo tiến triển rất thuân lợi? Tối nay hắn chắc chắn sẽ khóc lóc trở về.

※※※

- Hu hu! Vương Lục đại nhân giúp ta với!

Tối hôm đó, tiếng khóc của Văn Bảo khiến người ta ngủ không yên.

- Mẹ nó, ngươi khóc cái lông gì!

Tuy đã đoán trước được chuyện này, nhưng nửa đêm bị người ta gọi, à bị gọi dậy từ trên giường, sao có thể không cáu giận.

Văn Bảo không quan tâm, cứ thế khóc.

- Vương Lục đại nhân, ta gặp phiền phức rồi, Lưu Đại Nương bà ấy…

Vương Lục gào lên ngắt lời Văn Bảo:

- Câm miệng, ngươi đừng nói nữa, ta đi tìm cây gậy về chỉnh ngươi rồi nói!

- Hả?

Văn Bảo kinh hãi, hơn nữa thấy Văn Lục thật sự ra sau cửa tìm then cửa chuẩn bị động tay động chân, vội lau nước mắt nước mũi nói một hơi:

- Lưu Đại Nương và bạn của trưởng thôn đánh nhau, bạn của trưởng thôn không đánh lại Lưu Đại Nương, thì tìm ta trút giận, nói muốn trưởng thôn đuổi ta đi… Vương Lục đại nhân, cứu ta với!

- Cứu em ngươi, ngươi cút đi! Vấn đề này không giải quyết được, cần ngươi làm gì?

- Nhưng… Nhưng đó là bạn của trưởng thôn!

Có lẽ ở Như Gia Khách Điếm bị bà chủ đá quá tàn nhẫn, trong lòng Văn Bảo sớm đã sinh lòng sợ hãi, tuy Đào Nguyên Thôn là thôn trang nhỏ, ở Thương Lan Quốc nhiều đếm không xuể, Văn Bảo cau mày một cái cũng khiến thôn đó cửa nát nhà tan, nhưng trên Thăng Tiên Lộ, Văn Bảo gặp đủ bất lợi đã sớm coi mình là loại tép riu rồi.

- Cái thứ không biết cố gắng nhà ngươi, bạn trưởng thôn thì sao? Ngay bạn của ông già nhà mình còn không quản nổi thì không bằng đứa trẻ con, ngươi chẳng lẽ lại sợ một đứa bé?

- Không phải như vậy…

- Chính là như vậy! Ngươi cho là nhiệm vụ ở Đào Nguyên Thôn đơn giản như thế? Nhận một bà nuôi, mỗi ngày ăn điểm tâm đến mập ra là có thể qua cửa? Ngươi nghĩ người thiết kế quá tốt rồi! Cho ngươi biết, số ngươi tốt nên khi tiến hành nhiệm vụ đến trình độ khá rồi mới gặp phải chuyện khó khăn này, thư đồng không nên thân nhà ta hai hôm trước đã bắt đầu đấu pháp với lũ nhãi ranh cùng tuổi ở trong thôn rồi.

Văn Bảo nghe mà sửng sốt.

- Hả?

- Hả cái trứng! Ta đã từng nói, thứ Đào Nguyên Thôn kiểm tra là chỉ số tình cảm, mà biện pháp đánh giá chỉ số tình cảm hữu hiệu nhất, không phải nhìn một người có thể lấy lòng bao nhiêu người, mà là làm thế nào để đối phó với những người ghét mình. Tới đây ta bổ sung thêm một câu, theo suy đoán cá nhân, người bố trí Đào Nguyên Thôn này có lẽ không phải là người được hoan nghênh ở Linh Kiếm Phái.

Vương Lục vừa nói xong, chợt sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Tựa như là ảo gác, nhưng thế nào cảm thấy đám mây phía trên hình như có rất nhiều người lớn tiếng khen hay.

- Nói rất hay!

- Chúng ta mong chờ thiên kiếp của nàng đã lâu rồi.

Lắc đầu, rũ ảo giác ra khỏi đầu, Vương Lục lại nói: “Ngươi đi con đường của Lưu Đại Nương, thử thách lớn nhất là bạn của trưởng thôn, giải quyết được vấn đề này, nhiệm vụ chính cơ bản coi như hoàn thành, có thể tiến hành tình tiết tiếp theo. Cho nên, ngươi lau sạch nước mắt nước mũi, nhân lúc còn sớm cút đi!

Nói xong, Vương Lục lại nhấc chân đá.

Bạn đang đọc Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn (Dịch) của Quốc Vương Bệ Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yangdao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 127

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.