Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liêm Sỉ

Tiểu thuyết gốc · 1103 chữ

Tiếng nói quen thuộc vang lên sau lưng Bối Bối. Một chàng sinh viên cao độ mét tám, gương mặt ôn hoà, nụ cười tỏa nắng, đôi mắt hẹp dài. Bạch Mã Hoàng Tử khoa thiết kế - Lại Trí Nhất.

Tất cả ánh mắt đều dồn về phía anh kể cả Minh Thành. Anh nói vừa đủ để mọi người xung quanh nghe thấy:

"Tớ thực sự nghi ngờ cậu tới đây ngắm trai hay đi học đó Tiểu Bảo Bối."

Một câu nói khiến mọi người ngầm hiểu cũng như muốn dập tắt ý cười chế nhạo đi. Bối Bối chỉ cười trừ lấy lệ.

Lúc trên đường về, Bối Bối vừa đánh vừa đá Trí Nhất:

"Tên khốn nhà cậu. Ai là Tiểu Bảo Bối chứ hả?"

Trí Nhất cười sảng khoái:

"Không phải mẹ vợ vẫn hay gọi cậu thế sao?"

Bối Bối bị chọc cho tức điên:

"Mẹ vợ gì mà mẹ vợ. Bây giờ cả khoa đều biết rồi đó."

Trí Nhất búng nhẹ trán cô:

"Này bà cô nhỏ, tớ đã giúp cậu giải vây còn gì. Không thèm cảm ơn lấy một câu."

Bối Bối xoa xoa cái trán:

"Ai cho cậu búng trán tớ hả."

"Là Lại Trí Nhất đó. Haha..."

"Cậu..."

Bối Bối tức tối đuổi đánh anh. Chợt hai người dừng lại. Mọi không gian thời gian như ngừng vài giây. Đỗ Minh Thành đang đứng cách họ vẻn vẹn 5 bước chân. Nên tới gần chào hỏi một câu hay lại lướt qua nhau? Anh vẫn lạnh lùng cao ngạo như vậy. Dường như là không hề quen biết.

"Đã lâu không gặp."

Anh ấy nói đã lâu không gặp? Anh ấy còn nhớ mình sao? Nhưng không phải. Anh ấy đang bắt tay với Trí Nhất.

Lại Trí Nhất cười rất ư là tự nhiên, dơ tay ra:

"Anh Đỗ, đã lâu không gặp."

Đúng vậy, bọn họ quen nhau từ trước khi cô biết anh. Năm đó mới vào trường, cặp đôi oan gia nổi tiếng của trường trung học không những chung khoa còn chung cả lớp, mỗi lần gặp nhau là gây lộn tới đó. Nhất - Bối song kiếm hợp bích khiến cả lớp cười không ngớt.

Một lần cô nhỡ may mượn xe hắn, xô phải bồn cây mà đứt phanh. Trí Nhất tức không nói lên lời, bắt cô dùng xe của cô lai mình tới buổi gặp mặt gì đó. Trong cái rủi cũng có cái may, một người mê ngôn tình với trai đẹp như Bối Bối khi nhìn thấy Đỗ Minh Thành thì mắt chuyển từ muốn giết tên Trí Nhất thành muốn ăn sạch người. Cô kéo Trí Nhất ra một góc và bắt đầu tra hỏi:

"Ê Lão Đầu, anh chàng kia là ai thế?"

Hắn nhìn theo tay cô chỉ:

"Người đó á? Muốn biết không?"

Cô gật đầu liên tục:

"Có"

Hắc cười khoái trá:

"Vậy tôi sẽ không nói."

Bối Bối ngứa tay lắm rồi, chỉ muốn lập tức chém chết cái tên điên này đi.

"Tên khốn."

"Quá khen"

Bối Bối gặn hỏi mãi mà không được, cuối cùng tự chai mặt đi tìm anh. Cô nấn ná nhân lúc quanh anh không có ai.

"Xin chào anh đẹp trai!"

Anh không nói gì cũng chẳng thèm để ý tới cô. Bối Bối không chịu buông tha,mặt dày hỏi:

"Anh tên gì vậy?"

Vẫn im lặng.

"Ừm làm quen đôi lúc cũng không cần biết tên. Ok, điểm này giống em. "

Im lặng.

Anh đẹp trai, anh nói một câu đi chứ. Nhìn em như con tự kỉ, tự biên tự diễn vậy T_T

"Anh đẹp trai, em gọi anh là anh đẹp trai nhé! Cái trên này cũng hay ha."

Anh quay người bỏ đi luôn, mặc kệ cô nói gì. Bối Bối quyết tâm cất liêm sỉ vào túi, lẽo đẽo chạy theo anh:

"Anh đẹp trai, cho em xin cái tên thôi mà. Anh có cần keo kẹt thế không? Bộ tên anh xấu lắm à?"

Cô bất chấp tất cả mọi ánh mắt cười nhạo của mọi người, theo sau lảm nhảm:

"Này anh đẹp trai, dù tên anh xấu cũng không sao cả. Tên xâu nhưng bù lại có mặt đẹp là được."

Anh đi đâu, cô bám tới đó. Cuối cùng anh cũng phát tiết lườm cô:

"Sao cô phiền phức vậy."

Cô thở phào:

"Phù, may quá anh không bị câm."

Anh tiếp tục xoay người bỏ đi

"Này anh đẹp trai, cho em xin cái tên đi."

Anh bực bội dừng lại:

"Cô có còn liêm sỉ không vậy."

Liêm sỉ? Vậy mà cũng hỏi. Cô ngoắc ngoắc tay:

"Ôi anh hỏi thừa quá. Con gái thời này mang theo liêm sỉ ra đường làm gì cơ chứ. Ủ nhà làm mắm thôi."

Anh thực sự hết cách:

"Đỗ Minh Thành."

Cô vừa đi cạnh anh vừa lẩm bẩm:

"Đỗ Minh Thành, tên cũng hay mà. Đỗ Minh Thành, Đỗ Minh Thành, Đỗ Minh Thành, Đỗ..."

"Đừng gọi tên tôi nữa."

Bối Bối gãi gãi đầu:

"Em não cá vàng lắm. Phải nói nhiều nếu không sẽ quên."

"Tên cũng biết rồi sao còn theo tôi làm gì?"

Cô cười ngọt ngào:

"Không có gì. Anh Minh Thành, cho em xin luôn số điện thoại đi."

Anh không thèm nhìn cô nữa, một mạch đi thẳng về kí túc xá nam.Thấy cô không đi theo vào trong, anh đắc ý nói:

"Sao? Không dám vào nữa chứ gì."

Cô suy nghĩ một lúc rồi nhìn anh vô tội:

"Hoá ra anh muốn mời em vào phòng anh chơi."

Minh Thành: "...=_=..."

Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô gái mặt dày như vậy, chỉ biết lúng túng đi như bay vào trong kí túc. Còn với Bối Bối, chỉ cần biết tên là cô sẽ tìm được tất cả. Huống hồ gì anh chính là nam thần khoa thiết kế năm cuối kia chứ. Đợi mấy ngày sau cô mới biết tên Lão Đầu vô nhân tính kia lại là anh em thân thiết với nam thần. Cô muốn vác theo con dao chặt thịt đi chém đầu đồ khốn họ Lại.

Quay trở lại thực tại, chính vì là anh em tốt, vừa gặp nhau đã bỏ rơi cô mà đi. Cô rất hiếu kì nha! Liệu có khi nào... bọn họ yêu nhau không? Chứ rồi ai là thụ, ai là công? Ấy chết, Lão Đầu mà biết thì cô bị ngũ mã phanh thây, lăng trì tới die mất. >__

Bạn đang đọc Tổng tài tư bản: Duyên Trời Định sáng tác bởi Mojata278

Truyện Tổng tài tư bản: Duyên Trời Định tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mojata278
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.