Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạnh phúc của một nhà ba người.

Phiên bản Dịch · 974 chữ

Nếu Thanh Nhã thật sự có tâm tư hoặc suy nghĩ gì với Dạ Đình Sâm thì cô sớm đã có lòng ghen tị với Kha Nhã rồi. Đáng tiếc là cô chỉ quan tâm đến việc là khi nào mình được rời đi và làm thế nào để thoát khỏi tên ác ma Dạ Đình Sâm thôi.

Thanh Nhược cười nhẹ, chéo hai chân lại, "Không tiện lắm."

Cô còn nhớ rõ lúc cô ta tới khiêu khích có bảo Dạ Đình Sâm là người đàn ông của cô ta. Nếu thật sự hai người đó có quan hệ thân mật thì cô chọc giận cô ta sẽ khiến cho y tức giận nhỉ?

Thanh Nhược hơi động lòng, trên mặt lại càng thêm tự phụ.

Bởi vì có một gia đình xuất sắc nên Kha Nhã chưa có ai khiến cho cô xấu hổ như vậy, từ chỗ sâu nhất trong mắt ả chợt xẹt qua một tia sáng.

Không đợi cô ta lên tiếng, đã nghe thấy giọng nói trầm của người đàn ông, "Cô Kha, mời cô về cho, tôi còn có việc, không tiện tiếp đãi."

Kha Nhã quay đầu lại, trên khuôn mặt mang theo vẻ mặt không tưởng tượng được.

Đây là lần đầu tiên Dạ Đình Sâm từ chối mình, kể cả khi mình từng làm bạn nữ của y. Chỉ bởi vì người phụ nữ này ư? Mắt của y rõ ràng vẫn luôn nhìn cô ấy.

Kha Nhã cắn răng, nở ra một nụ cười không mấy đẹp, "Vậy em đi trước đây, không quấy rầy Dạ tổng nữa."

Cô mang theo tức giận quanh thân mà rời đi. Khi đi ngang qua người Thanh Nhược, cô ta liền nhìn gắt gao vào đối phương.

Thanh Nhược bị cô ta nhìn đến nhíu mày lại.

Chờ khi người phụ nữ đó đi ra khỏi cửa, Thanh Nhược mới hừ lạnh một tiếng, khoanh tay lại, "Rốt cuộc anh đưa tôi tới công ty để làm gì?"

Dạ Đình Sâm buông cây bút xuống rồi đứng dậy, "Ngồi ở đây, đừng cử động."

Y nói cô đừng động cô lại muốn đứng lên đi tới trước mặt y, "Anh đây là bắt cóc! Cầm tù! Phạm pháp."

Dạ Đình Sâm vòng qua và không thèm để ý tới cô.

Y cầm theo tập tài liệu bước ra khỏi cửa, khi đi tới cửa dùng giọng nhàn nhạt nói, "Anh đi họp, em tốt nhất đừng rời khỏi đây."

Giọng nói không tình cảm mang theo sự đe dọa, Thanh Nhược hơi há miệng, quay đầu nhìn bóng dáng khuất dần sau cánh cửa.

Này là tính sao đây? Rốt cuộc cô còn bị khống chế tới khi nào!

Thanh Nhược tức giận quay lại ngồi xuống ghế sô pha, sau đó lại nghĩ không thông, rồi đứng dậy đi vòng quanh văn phòng. Cô giống như con chim khao khát được tự do, ghé vào bên cửa sổ nhìn thế giới bên ngoài một cách đáng thương.

Thẳng cho tới khi cô ăn không ngồi rồi mơ màng sắp buồn ngủ thì cửa sổ văn phòng lại bị mở, vang lên tiếng "lách cách".

Thanh Nhược không muốn nhìn thấy Dạ Đình Sâm nên không ngẩng đầu lên, tay vịn trên ghế sô pha.

"Ma mi!" Giọng nói trong trẻo của bé gái từ xa truyền tới, bé chạy nhanh tới tạo nên tiếng "cộp cộp cộp" ở dưới chân.

Thanh Nhược ngạc nhiên, liền quay đầu sang, "Vận nhi?"

Cảnh Vận bổ nhào vào lòng ngực của cô, trên mặt lại đầy nước mắt, "Ma mi, con rất là nhớ mẹ."

Chỉ mới qua một đêm không gặp, cô bé con giống như đã chịu đả kích lớn, nhìn mặt vô cùng tủi thân.

"Xin lỗi con, Vận nhi." Thanh Nhược đau lòng ôm lấy người bé.

"Sáng nay cô bé không chịu ăn cơm." Nghiêm Thanh Minh đứng ở một bên, đôi tay cắm vào túi quần, trên mặt nở một nụ cười.

Thanh Nhược ngẩng đầu nhìn lên thấy con người quen thuộc đó đã đi tới rồi.

"Cảm ơn anh." Thanh Nhược nhíu mày vì không biết nên diễn tả cảm kích của mình như thế nào.

"Việc nhỏ thôi." Nghiêm Thanh Minh tới bên cạnh ngồi xuống sô pha.

Thanh Nhược ngẩng đầu lên vô tình nhìn qua đôi mắt đào hoa của hắn, cũng không biết nên nói gì.

Dạ Đình Sâm tiến vào nhìn thấy cảnh hạnh phúc của một nhà ba người.

Hai người ngồi ở bên nhau giống như một đôi vợ chồng, cho dù đứa bé tóc là màu vàng cũng không có vẻ gì là không hợp.

Mặt y rét lạnh lại, bước tới trước mặt Nghiêm Thanh Minh, "Ai cho phép anh tới đây?"

Cảm xúc nghi ngờ và lạnh lùng của y thể hiện quá rõ, cũng không màng tới bên kia có phải là đối tác làm ăn của mình.

Nghiêm Thanh Minh không để ý, dựa nhẹ vào sô pha, "Tôi muốn đến liền đến thôi."

Con bé không có mẹ ở cạnh nên ăn không ngon, khiến cho một người lớn như hắn cũng phải đau lòng.

Bộ dáng của hắn thật lười biếng giống coi như đây là địa bàn của mình vậy, không thèm để mắt tới người đang tức giận kia.

Thanh Nhược nhịn không được phản bác lại một câu, "Anh cảm thấy cầm tù tôi được liền ghê gớm lắm à?"

Dạ Đình Sâm đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm cô, đôi mắt đen đã xoáy sâu không thấy đáy.

Bé Cảnh Vận bị khí thế đáng sợ của y dọa tới mức khiến cả người run lên và nhanh chóng rút vào lòng Thanh Nhược

-----

Editor: Alissa

Cập nhật 28.3.2021 tại dembuonvn

Bạn đang đọc Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế! của Trì Bắc Ấm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Đôraêmon
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.