Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn ngủ chung với anh hai à

Phiên bản Dịch · 2296 chữ

Sau khi ăn mì xong, Lưu Tiểu Niên định rửa chén, lại bị Cố Khải ngăn cản, "Ngày mai sẽ có dì tới dọn dẹp."

Sao có thể để vợ mình làm mấy công việc tay chân này!

"Không sao đâu mà." Lưu Tiểu Niên xắn tay áo lên, "Tôi làm tí là xong ngay."

"Em đừng rửa." Cố tổng hướng về phía lầu trên mà hét, "Cố Hi!"

Em trai mặc áo ngủ rộng thùng thình tung bay phất phới, như tiên nữ thanh thoát lao băng băng xuống, "Sao ạ?"

"Rửa chén." Cố tổng rất khí phách mà ra lệnh.

Đôi mắt nhỏ của em trai tức khắc ánh lên nét ấm ức không gì sánh bằng, sao lúc ăn không thấy đả động gì tới người ta, rửa chén thì nhớ tới ngay!

"Để tôi rửa cho." Lưu Tiểu Niên thấy rất xấu hổ.

"Không có gì đâu." Cố Khải ôm vai em trai, "Từ nhỏ Tiểu Hi đã rất thích làm việc nhà, không cho nó rửa nó lại dỗi đấy."

Trong lòng Cố Hi chực trào giọt nước mắt chảy ra từ tim, đậu đậu ghét chết đi được, ai lại có thể loại sở thích biến thái đó!

"Mau rửa đi, lần này không ai giành với em." Cố Khải dùng ánh mắt 'hiền từ' nhìn em trai ― mau lăn đi rửa chén cho anh mày!

Vì vậy Cố Hi buộc phải bấm bụng cười như nở hoa nhìn Lưu Tiểu Niên, "Tui thật sự rất thích rửa chén, một ngày mà không được rửa chén là có cảm giác như sống không bằng chết."

...

Lưu Tiểu Niên âm thầm đưa ra kết luận đây là ham mê lập dị của các nhà nghệ thuật.

"Chúng ta đi ngủ." Cố Khải kéo Lưu Tiểu Niên đi lên lầu.

Cố Hi vừa rửa chén vừa rủa xả! Ngủ cái mọe anh! Ngủ cái mọe anh! Ngủ cái mọe anh! Ngủ cái mọe anh!

"Nghe nói tối nay sẽ có mưa to." Cố Khải đứng ngoài cửa phòng, giọng nói rất đỗi dịu dàng.

"Ờ." Lưu Tiểu Niên vẫn như trước mà phụ sự mong đợi của mọi người, không thấu hiểu thâm ý ẩn sau những lời này!

Cố tổng tiếp tục nói xa nói gần, "Sẽ có sấm sét!"

"Tôi sẽ nhớ đóng cửa sổ." Lưu Tiểu Niên tiếp tục bài ngơ.

Cố tổng nuốt máu trong im lặng, em đóng cửa sổ làm chi, liên quan cái qué gì đến cửa sổ, bên cạnh có người không phải có cảm giác an toàn hơn sao?

"Ngủ ngon." Lưu Tiểu Niên quơ quơ tay với anh.

Cố tổng giống như tượng người suy tư đứng chình ình ở cửa không chịu nhúc nhích, đầu óc đang quay vòng vòng để tìm nhanh một lý do.

"Còn có chuyện gì à?" Lưu Tiểu Niên thăm dò.

"Em không sợ sấm sét?" trong mắt Cố Khải giăng đầy sự tha thiết mong chờ.

"Không sợ." Lưu Tiểu Niên trả lời.

Phắc sao lại có thể không sợ chứ! Không khoa học! Cố tổng sốt ruột rồi.

"Anh... sợ sấm sét?" Lưu Tiểu Niên đưa ra suy đoán dựa vào biểu hiện của anh.

Má nó ông mà sợ sấm sét?! Tổng giám đốc Cố rít lên trong lòng! Tiếp đó bày ra nét mặt e ấp như cô vợ nhỏ, "Ừ, anh sợ."

Để có thể leo lên giường vợ! Mất mặt tí cũng không thành vấn đề! Đại trượng phu phải không câu nệ tiểu tiết!

"Anh đợi chút!" Lưu Tiểu Niên chạy vào trong phòng, ngồi xổm xuống đất lục lọi vali của cậu, để lộ một phần eo trơn trơn trắng trắng, dẫn đến Cố tổng điên cuồng nuốt nước miếng.

"Cho anh cái này nè." Lưu Tiểu Niên lôi ra một cái túi gút mini, quay lại nhét vào tay Cố Khải.

"Cái gì đây?" Cố Khải chẳng hiểu gì hết.

"Chuyên dụng của lục quân Mỹ, nút tai chống tạp âm 3M!" Lưu Tiểu Niên rất chân thành tiếp tục, "Lúc nhét vào tai thì dù âm thanh có lớn cỡ nào, anh cũng không nghe thấy!"

Cố Khải bay phất phơ theo gió nhìn nút tai, vì sao câu chuyện luôn tiến triển khác với dự đoán của mình?

"Ngủ ngon nha." Lưu Tiểu Niên ngáp dài, cho rơi Cố tổng đẹp trai lail láng ngoài cửa!

"Há há!" Cố Hi đứng ở cầu thang với vẻ hả hê lắm.

Cố Khải không nói hai lời, xông lại hành hung thằng em nhà mình một trận.

...

Cố Hi khóc cãi lại, "Em chưa nói gì hết mà."

"Đánh cái tội mày không nói gì hết!" Cố Khải rất khí phách đứng lên khỏi người thằng em, cảm giác tâm trạng thư thái hơn hẳn.

Không sai, em trai chính là hữu dụng thế đấy!

Thế là Cố tổng thỏa mãn đi ngủ!

Quả nhiên nửa đêm trời mưa to, sấm sét ầm ầm tiếng trước nối tiếng sau. Cố Khải nằm trên giường trằn trọc dục hỏa đốt người, chờ đợi Lưu Tiểu Niên sẽ bị tiếng sấm đánh thức vào giây kế tiếp, sau đó mặc áo ngủ con thỏ đáng yêu, lộ ra vùng cổ cùng xương quai xanh, đứng ở cửa dùng bộ dáng tội nghiệp nói, Cố tổng, em sợ, anh ôm em ngủ có được không?

Phắc cái giả thiết này thiệt tuyệt làm sao! Cố Khải hưng phấn ôm gối, lăn một vòng trên giường!! Rồi lại tiếp tục ảo tưởng sau khi lên giường, vợ chủ động cởi nút áo, thủ thỉ, tổng giám đốc Cố à, em không thể cởi đồ được, vì trên quần nhỏ của người ta có cái đuôi nhỏ đáng yêu nha!

Vậy nhất định lợi hại lắm đây! Cố Khải kích động đến độ mắt hiện lên ánh xanh! Ra sức cào cấu gối đầu!

Sau đó cửa phòng ngủ thật sự bị đẩy ra!

Cố Khải từ trên giường bật dậy chỉ trong một giây!

Em trai yêu dấu xuất hiện ngay tại cửa!

"Khỉ, sao lại là mày!" Cố Khải giận.

Cố Hi rất ấm ức, "Em sợ."

"Mày sợ cái rắm!" Cố Khải ném gối đầu qua.

"Em sợ sấm sét thiệt mà." Cố Hi ôm gối đầu, dùng ánh mắt chất chứa vô hạn quằn quại nhìn anh trai yêu dấu.

Vì vậy Cố Khải rút hai tờ khăn giấy, vò lại thành hai cục lớn như trứng cút, "Bịt cái lỗ tai lại là hết sợ!"

Cố Khải cực xoắn xuýt, "Anh muốn nhét lỗ tai lừa à?"

"Sao có thể nói vậy được nè." Cố Khải rất nghiêm túc, "Đây là tình yêu của người làm anh dành cho em trai!"

"..." Cố Hi đứng hình, em cảm ơn cả nhà anh.

Lại một tiếng sấm nữa đánh xuống, Cố Hi sợ tới run run, vì vậy cậu chấp tất, đi chân trần bay lên giường anh trai!

"Phắc!" Cố Khải tức lên, "Sao mày có thể tùy tiện trèo lên giường người khác thế hả! Không có miếng quan niệm trinh tiết nào! Mau cút xuống cho anh mày!"

"Không!" Cố Hi tỏ ra kiên quyết, "Đây là nhà của em!"

"Vườn hoa dưới nhà cũng là nhà mày!" Cố Khải uy hiếp thằng em, "Có cần tao quăng mày ra ngoải không?"

"A!!!!!" Cố Hi đột ngột hét to đến độ long trời lở đất!

Cố Khải bị làm cho điếng người, cấp tốc dùng gối bịt đầu thằng em lại! Vãi cả linh hồn, trong nhà có một đứa tâm thần, nỗi đau này liệu có ai thấu hiểu!

"Anh muốn ngạt chết em à!" Cố Hi bất mãn đẩy anh ra.

"Nửa đêm nửa hôm, mày la cái rắm!" Cố Khải còn chưa định thần lại, "Đánh thức em ấy thì sao giờ!"

"Hôm bữa em vừa xem một bộ phim kinh dị, nữ diễn viên bị người nhện biến thái chôn trong vườn hoa đó!" Cố Hi cảm thấy mình bị oan ghê lắm, "Ai biểu anh làm em sợ."

"Đủ rồi đủ rồi, ngủ đi, tám giờ sáng mai biến về ngay cho tao." xét thấy da mặt thằng em dày trên mức tiêu chuẩn, ông anh chỉ đành phải chia cho nó một nửa giường.

Cố Hi hồ hởi, vừa duỗi dài tay định tắt đèn, đột nhiên có người gõ con mẹ nó cửa!

Cố Khải phản ứng thần tốc, đã bịt miệng Cố Hi trước khi cậu kịp lớn giọng hét lên lần nữa, dùng ánh mắt cảnh cáo cậu, tiểu tiện nhân mày im lặng cho tao!

"Cố tổng." Lưu Tiểu Niên ở ngoài cửa dè dặt gọi.

Cố Khải cố giả bình tĩnh, "Có chuyện gì à?" thực tế thì tim anh sắp nhảy ra ngoài luôn rồi!

"Anh không sao chứ?" trong giọng nói của Lưu Tiểu Niên toát lên lo lắng, "Hình như tôi vừa nghe anh hét lên, đi ra thì phát hiện bên này còn mở đèn, nên mới lại hỏi thăm."

Cố Khải dùng ánh mắt hung ác độc địa nhìn chằm chằm thằng em!

Cố Hi rưng rưng nước mắt nhìn lại anh, đâu phải em cố ý đâu.

"Có cần tôi giúp gì không?" thấy bên trong không có động tĩnh gì, Lưu Tiểu Niên lại hỏi thêm lần nữa.

Cố Hi liều mạng ngoe nguẩy đầu.

Sau đó cậu lại thấy anh trai yêu dấu đỏ mặt, kích động nhảy xuống giường, "Chờ chút!"

Anh muốn làm gì? Cố Hi bế tắc, dùng khẩu hình miệng hỏi anh.

Cố Khải mang thằng em trai ném vào toilet, "Không được phép đi ra!"

Phắc! Cố Hi giận tím mặt, vừa định chuẩn bị kháng nghị, thì thấy Cố Khải ra dấu hiệu một con số, "Góp đầu tư cho buổi triển lãm tiếp theo của em."

Cố Hi coi rẻ, "Nghệ thuật gia không bao giờ bị mua chuộc bởi tiền tài!"

"Thêm 20%." Cố Khải khoanh tay nhìn.

"Anh yên tâm, em đảm bảo sẽ không đi ra!" Cố Hi nghiêm trang giơ tay thề thốt.

Cố Khải đứng trước gương gấp gáp vuốt lại tóc, sau đó tháo hai nút áo trên, nới rộng áo ngủ, để lộ vùng cơ ngực rắn rỏi!

Cố Hi ngấm ngầm dựng thẳng ngón tay, má nó có cần đói khát hơn nữa không!

Cố tổng đi ra đến cửa phòng ngủ thì hít sâu một hơi, sau khi bày ra một tư thế đứng hết sức bảnh bao, mới mở cửa!

Nhìn mặt Lưu Tiểu Niên có vẻ rất lo lắng, "Mới nãy xảy ra chuyện gì vậy?"

"Anh gặp ác mộng." Cố Khải nghiêng người nhường đường, "Vào đi, bên ngoài có gió."

Lưu Tiểu Niên không cảm nhận được ý đồ của Cố tổng, ngoan ngoãn vào phòng ngủ. Bày trí trong phòng khác xa vẻ xa hoa của phòng dành cho khách, phong cách ở đây thiên theo hướng đơn giản.

"Đang nhìn gì vậy?" Cố Khải hỏi.

"Bày trí ở đây rất có phong cách." Lưu Tiểu Niên chỉ vào đèn bàn, "Cái này đẹp."

Cố Hi ngồi trên bồn cầu rất lấy làm tự hào, đương nhiên có phong cách rồi! Đích thân tôi thiết kế mà!

"Có muốn uống... nước?" Cố Khải nuốt ngược từ 'Rượu' xuống, ba cái dị ứng cồn đúng là cản trở!

"Không cần, tôi về phòng lại đây." Lưu Tiểu Niên có chút 囧, hơn nửa đêm chạy qua phòng người ta uống nước, nghe sao giống tâm thần quá!

"Không thì ngủ chung?" lời nói ra giống như một tia sét lóe lên giữa trời quang, đến bản thân Cố Khải cũng chẳng hiểu cái quái gì đang diễn ra, lại có thể vuột miệng nói ra lời trong lòng!

Cố Hi hóa đá trong toilet, khỉ gió, bày tỏ thô tục thế, phong thái là cái qué gì!

Lưu Tiểu Niên điếng người, "Gì cơ?"

"Anh nói, dù sao cũng tỉnh cả rồi, không bằng chơi chung đi." Cố Khải mở ngăn tủ đầu giường để lấy đồ.

Cố Hi trườn người trên sàn toilet, từ khe cửa nhìn ra ngoài, trong lòng thì khiếp đảm, má nó không phải gel bôi trơn chứ! Má nó không phải gel bôi trơn chứ! Má nó không phải gel bôi trơn chứ! Truyền hình trực tiếp cái qué gì chứ, người ta không mong tí nào nha! Phắc sao chậm chạp quá vậy!

Sau đó lại thấy anh cậu từ trong ngăn tủ lấy ra IPAD!

Khỉ! Thằng em có cảm giác bản thân bị lừa.

"Giờ này chơi trò chơi?" Lưu Tiểu Niên rất lấy làm ngạc nhiên.

"Công ty vừa mở rộng mảng APP, bản thử nghiệm." Cố Khải ngồi lên giường, "Lại chơi chung đi."

Lưu Tiểu Niên ngoan ngoãn bò lên giường.

Có cần đáng yêu quá mức quy định thế không! Trong lòng Cố Khải như có trăm vuốt cùng quặp, thật hận không thể dùng tốc độ ánh sáng vồ đến, kiểm tra một lượt tình trạng dậy thì của cậu!

"Chơi trò gì?" cơn hoảng qua đi, cơn ngủ của Lưu Tiểu Niên cũng bay theo.

Trò có thể chơi nhiều lắm nha! Cố tổng sờ cằm một cách đáng sỉ, mấy trò như kiểu bác sĩ, bản thân không hóng tí nào nha!

"Ý, anh cũng có tải Temple Run." Lưu Tiểu Niên thò đầu qua, tóc rối bù, như một con thú nhỏ đáng yêu.

Cố Khải cong môi, vừa chuẩn bị nói một hai câu hường phấn, cửa toilet lại mở con mẹ nó ra!

Ngay giây sau, thằng em ré lên lao như tên bắn ra ngoài!

Bạn đang đọc Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ của Ngữ Tiếu Lan San
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.