Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm Tiên Hoàng Hậu

Tiểu thuyết gốc · 1560 chữ

“Chúng ta liên thủ, cùng tiêu diệt ma nữ này!”

Một nữ đệ tử cầm linh kiếm chỉ về phía Phong Linh, giọng nói được khuếch đại bởi linh lực, ánh mắt tràn đầy sát ý và chút cười nhạo.

Thánh Nữ mới của Kiếm tông Liễu Như Yên, vừa xuất hiện, mở miệng ra là tiêu diệt ma nữ, thật đúng là thèm chức Thánh Nữ đến phát điên rồi.

“Liên thủ? Chỉ dựa vào đám tam cấp các ngươi?”

Dương Phong Linh bàn tay đan vào tay của hắn, nàng nhếch môi cười, một nụ cười rất vui vẻ khác với tình cảnh hiện tại. Bạch Lăng không hiểu nhưng hắn cũng chẳng thèm hỏi, nàng muốn làm gì thì làm thôi.

“Kiếm Vực.”

Phong Linh nhẹ nhàng nói ra hai chữ, các đệ tử liền lao lên, bọn họ không suy nghĩ đến Phong Linh sẽ mạnh mẽ cỡ nào, dù sao là Thánh Nữ chỉ ở tông môn ba năm, làm sao có thể tu luyện ngang bằng các trưởng lão đã tu luyện trăm năm chứ?

Nhưng bọn họ tưởng tượng cũng không dám nghĩ đến việc Phong Linh lại có thể luyện ra được lĩnh vực riêng của chính mình, mà lĩnh vực lại liên quan đến ‘Kiếm”, hoàn toàn áp chế bọn họ.

Không thể thi triển kiếm khí, công pháp kiếm thuật vô dụng, cả linh kiếm cũng không thể cử động. Phong Linh cười nhẹ “Nhập ma, vậy thì theo lời ngươi.”

Một luồng năng lượng đột nhiên cuồn cuộn xông tới, đi vào trong cơ thể của Phong Linh không ngừng gia tăng cấp bậc của nàng. Hào quang xung quanh bảo hộ nàng, từ màu vàng kim bắt mắt như tiên nữ rất nhanh chóng chuyển sang một màu huyết sắc u tối, ảnh hưởng đến cả không gian trăm dặm, biến trời đất trở nên âm u, đáng sợ, ma quỷ ầm ầm vô hình gào thét bên tai.

Bạch Lăng khó chịu phủi lấy vai mình, hắn không thích cảm giác bị ma chạm vào người chút nào.

Phong Linh giữa trán từ từ hiện ra một đóa hoa sen, nhưng đóa hoa sen này chẳng giống nhưng tiên nhân khác, một đóa hoa sen huyết sắc hiện lên.

Đôi mắt của Phong Linh phát sáng, xẹt qua một tia lôi điện. Nàng nhìn chằm chằm Bạch Lăng, nâng bàn tay chạm vào gò má hắn.

Bạch Lăng nhìn khuôn mặt Phong Linh dần tiến lại gần, không hiểu vì sao Phong Linh đột nhiên muốn hôn mình đây?

Nhìn hai ma đầu trước mặt biến hóa, lại đột nhiên bị cẩu lương ngập mồm đệ tử Kiếm tông lửa giận nổi lên nhưng chẳng thể làm gì.

Linh kiếm của bọn họ đột nhiên vụt qua, bay trong không trung như đang rất vui vẻ hưởng thụ không gian âm u này.

Phong Linh vuốt ve phần cổ của Bạch Lăng, nhìn những linh kiếm bị Kiếm Vực ảnh hưởng mà bay lên, không nhanh không chậm nói “Đi.”

Linh kiếm không chịu khống chế của chủ nhân, chúng nghe theo Phong Linh chỉ mũi kiếm thẳng vào giữa trái tim của chủ nhân bọn chúng. Nhận lệnh, linh kiếm lập tức đâm xuyên qua người bọn chúng, đám đệ tử Kiếm tông trợn mắt, cách chết này bọn họ chưa từng tưởng tượng qua.

Linh kiếm của chính mình lại là hung khí giết chết chính mình.

Phong Linh nắm tay Bạch Lăng dẫn hắn lên Kiếm tông, nàng cũng chẳng sợ Bạch Lăng nghĩ thế nào, trước mặt hắn đem Kiếm Vực bao trùm Kiếm tông toàn bộ lãnh thổ, sau đó ra lệnh cho linh kiếm tự giết chết chủ nhân của bọn chúng.

Bạch Lăng linh kiếm run rẩy như cảm nhận được sự hưng phấn tột đồ, hắn định ngăn chặn lại thì nó liền nhảy ra, cùng với linh kiếm của Phong Linh, hai bọn chúng vui mừng bay vụt xung quanh, cùng những thanh linh kiếm khác đánh nhau.

Đánh thắng, linh kiếm của hắn và Phong Linh trực tiếp thôn phệ linh kiếm bị nát vụn. Đánh thua, liền để Phong Linh để chúng tình nguyện bị thôn phệ.

Thắng, giữ lại mặt mũi cho chúng.

Thua, mặt mũi không cần giữ lại.

Tông chủ đại điện, Phong Linh nhìn tông chủ bị một kiếm xuyên tim vẫn còn thoi thóp dưới ghế tông chủ.

Nàng giơ chân lên, đá ông ta sang một bên. Đẩy Bạch Lăng ngồi lên ghế, Phong Linh nâng mặt hắn lên tặng một nụ hôn lên môi, nàng đưa lưỡi liếm bên ngoài đôi môi của hắn, sau đó đưa vào trong cọ xát những chiếc răng trắng của Bạch Lăng.

Hắn đưa tay lên, vuốt ve hai bên eo của nàng, thật gầy gò đây.

Mặc kệ tông chủ vẫn còn sống thở dốc trước mặt, Phong Linh ngồi xổm trước mặt Bạch Lăng, tà áo dài phía sau che đi nhưng cả hai người đàn ông trong đại điện vẫn nghe được tiếng y phục rơi xuống.

Bạch Lăng nhìn từng lớp quần rơi xuống bắp đùi, từ từ lộ ra mép thịt âm đạo hồng hào mập mạp.

Phong Linh liếm môi, nàng chẳng ngại ngùng đứng dậy, nhích lên để âm đạo trước mặt hắn “A Lăng~”

Hắn nuốt nước bọt, giơ tay lên chạm vào mép âm đạo, nhẹ nhàng tách nó ra, một màu hồng xinh đẹp ập vào mắt khiến hắn không kìm được há miệng, liếm lướt qua bên ngoài âm đạo.

Phong Linh mím môi, giật hông nhẹ “ưm~”

Bạch Lăng đưa hai tay lên, đặt lên mông của nàng, đẩy nàng tiến tới, âm đạo liền rơi lên mặt hắn. Bạch Lăng liếm môi, nghe đồn bạch hổ rất d-m đãng, hắn muốn kiểm tra tin đồn này có đúng hay không.

Bạch Lăng đưa lưỡi vuốt ve bên ngoài âm đạo, Phong Linh vừa thấy nhột vừa chảy ra một ít d-m thủy, nàng hai tay chống lên phần lưng ghế, nhích chân lên một chút, nàng sợ hai chân không chịu nổi để đứng vững, không muốn té ngã nên ngồi lên mặt hắn.

Bạch Lăng không ngại mà đưa tay lên đỡ nàng, hắn thẳng lưng, hai tay nâng đỡ Phong Linh tách hai chân nàng ra, âm đạo lộ rõ trước mặt, hắn phấn khích nhìn d-m thủy nhỏ giọt xuống, đột nhiên miệng thấy khát, hắn liền nhân cơ hội há miệng đem d-m thủy nuốt sạch.

Khi cảm thấy âm đạo đã từ từ được kích thích, Bạch Lăng chậm rãi đưa lưỡi của hắn đi vào trong, bị tầng tầng lớp thịt siết chặt, hắn chẳng đau đớn gì mà liếm láp lấy d-m thủy bên trong. Càng vào sâu bên trong thì càng ấm áp, hắn có thể cảm nhận rõ d-m thủy ướt át đang từ từ chảy ra, thậm chí còn muốn tràn ra ngoài nhưng đều đi vào trong miệng của hắn.

Phong Linh một tay chống đỡ, một tay đưa lên che miệng “nuh…”

Nàng liên tục thở dốc, không ngừng run rẩy hai bắp chân. Nếu lúc nãy không ngồi, nàng chắc chắn sẽ ngã trong bất ngờ đây.

Thấy nàng thích thú nhưng không muốn rên rỉ thành tiếng, Bạch Lăng nuốt d-m thủy cùng nước bọt vào bụng, sau đó đánh lưỡi lên âm vật nhỏ nhắn nhưng đang cứng lên của nàng, mút mạnh nó vài chục giây rồi nhích xuống dưới đâm chiếc lưỡi lần nữa vào trong.

Lặp đi lặp lại vài lần nữa, Phong Linh âm đạo co thắt dữ dội, bàn tay đang che miệng của nàng đưa xuống, nằm lấy mái tóc của Bạch Lăng đẩy hắn kề sát không có một khoảng cách nào với phần dưới của nàng. Hông nàng co giật không ngừng, cả thân thể đều run rẩy tê dại cả đầu óc.

“yêu nữ… Ngươi… sẽ chết không được… yên!”

Đang vui vẻ trong dục hỏa Bạch Lăng và Phong Linh nghe được tiếng rống giận của Kiếm tông tông chủ, ai cũng không vui khi bị cắt ngang lúc này, Bạch Lăng ôm lấy nàng kéo xuống, vuốt ve hai bên eo thon gầy của nàng.

“Kiếm tông tông chủ, nghe lời phiến diện, chết không được yên.”

Bạch Lăng linh kiếm thuấn di vào đại điện, như có linh tính xông vào đâm vào trái tim của Kiếm tông tông chủ, đánh gãy linh kiếm của ông ta, trước khi chết cho ông ta nhìn nó thôn phệ bản mệnh linh kiếm.

Sự đau đớn khi bản mệnh pháp khí bị phá hủy khiến ông ta thở không ra hơi, sau đó vài giây liền không còn hơi thở nữa.

Bạch Lăng đuổi linh kiếm ra ngoài, sau đó dựng lên một tầng kết giới màu huyết sắc ngăn chặn bị nhìn thấu và cách âm, Phong Linh mỉm cười, nàng cởi xuống tầng y phục cuối cùng, lộ hoàn toàn thân thể trước mặt hắn. Hai người chuyển từ đại điện tông chủ đến phủ riêng của nàng trong Kiếm tông.

Phong Linh cúi xuống, hôn lên môi hắn thâm tình nói “A Lăng, ta yêu ngươi.”

“Ta cũng yêu ngươi, Linh (Linhh).”

Bạn đang đọc Tống Giới Hậu Cung Đều Bệnh Kiều sáng tác bởi Luxueni666

Truyện Tống Giới Hậu Cung Đều Bệnh Kiều tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luxueni666
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.