Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không biết Đỗ huynh có hứng thú hay không

Phiên bản Dịch · 1804 chữ

Khoát tay áo, Lâm Nam ngăn trở động tác tiến lên của hai người Quách Ngưu Quách Ngọc.

- Ta nói ta không biết hắn, các ngươi tin không?

Dưới chân giẫm lên người kia, nhìn thấy tám người từ trong đám đông chạy ra, vây quanh hai người Lâm Nam.

Thấy ánh mắt bất thiện của mấy người này, Lâm Nam giơ hai tay lên nói.

- Hừ, ngươi cảm thấy chúng ta sẽ tin lời này sao?

Một vị trung niên nam tử trong đó sắc mặt lạnh như băng đáp lại.

Lâm Nam bất đắc dĩ, loại tình huống này, thật đúng là không dễ giải thích, ngươi nói không biết vì sao người ta gọi ngươi là đại ca, ai biết được có phải là ngươi vì muốn phủi sạch quan hệ nên giẫm đạp lên đồng bọn.

Ngay khi tám người vây quanh đang chuẩn bị ra tay, một người từ trong đám đông đi ra.

Người vừa tới mi thanh mục tú, cách ăn mặc đàng hoàng, mày sắc mắt tinh, mặc dù tuổi không lớn, nhưng bên trong ánh mắt lại toát ra một sự tự tin.

- Thiếu thành chủ, là Thiếu thành chủ.

- Thiếu thành chủ, ta muốn làm ấm giường cho ngươi.

- Thiếu thành chủ, ta yêu ngươi, cho dù ta là nam, ta cũng muốn chờ ngươi đến cưới ta.

Thấy Thiếu thành chủ xuất hiện, một đám người bắt đầu kích động, mà không chỉ có nữ nhân, một vị nam nhân râu ria ăn mặc xinh đẹp vậy mà cũng hô gào theo, dẫn tới liên tiếp âm thanh nôn mửa trong đám người.

Thích khách dưới chân Lâm Nam, nhìn thấy Thiếu thành chủ xuất hiện, đột nhiên điều động yếu ớt linh lực, muốn giằng co, nhưng không tránh thoát được Lâm Nam, chỉ có thể hung hăng nhìn chằm chằm Thiếu thành chủ, phát ra âm thanh "Ô ô".

- Thiếu gia, bắt được thích khách.

Trung niên nam tử chỉ về phía Lâm Nam cung kính nói.

- Người kia là ai?

Thấy "Thích khách" bị Lâm Nam giẫm dưới chân, Thiếu thành chủ chỉ vào Lâm Nam đặt câu hỏi.

- Thiếu gia, thích khách vừa mới gọi người kia là đại ca, thuộc hạ cảm thấy người này nhất định là đồng bọn, phát hiện trốn không thoát, cho nên mới qua sông đoạn cầu, muốn để một mình thích khách kia gánh tội.

Trung niên nam tử đem suy đoán của mình nói ra, quả nhiên, hệt như suy nghĩ của Lâm Nam.

Mà Quách Ngưu Quách Ngọc đứng kế bên, nghe thấy Lâm Nam bị người ta vu cáo, trong lòng cũng sốt ruột, nếu không phải Lâm Nam vẫn thoải mái như cũ mà mỉm cười, không chừng hai người liền sẽ đứng ra giải thích.

- Ngươi làm sao biết được, đây có phải là mưu kế của thích khách để chuyển đi lực chú ý của chúng ta hay không?

- Cái này. . .

Trung niên nam tử nhất thời nghẹn lời, tình huống này cũng có khả năng, một chiêu dương đông kích tây của thích khách này, vốn là có thể chuyển đi lực chú ý của nhóm người mình, nhưng không ngờ tới Lâm Nam phản ứng quá nhanh, trực tiếp bắt được thích khách.

Nhưng trung niên nam tử không dám đánh cược, lỡ như người này thật sự là đồng bọn của thích khách, lần này buông tha hắn, không chừng còn có lần ám sát khác.

- Đỗ Thương, không biết xưng hô đạo hữu như thế nào.

Không để ý tới trăn trở của trung niên nam tử, Đỗ Thương ôm quyền với Lâm Nam.

- Vô Tẫn Môn, Lâm Nam.

Đáp lại thi lễ, Lâm Nam báo lên gia môn.

- Vô Tẫn Môn? Ta nhớ Bắc Mạc chỉ có ba cái tông môn, chẳng lẽ Lâm huynh đến từ bên ngoài Bắc Mạc.

Dù sao Vô Tẫn Môn chỉ mới sáng lập hơn một tháng, hơn nữa tính luôn hai huynh muội Quách Ngưu Quách Ngọc còn chưa nhập môn, cũng chừng năm người, mà trong khoảng thời gian này, Lâm Nam đều hoạt động ở xung quanh các thôn trang dưới chân núi, cho nên người của Bắc Mạc Thành, không biết cũng là bình thường.

- Vô Tẫn Môn ta vừa mới thành lập tháng trước, ở bên trên Đại Hoang Sơn, hiện tại đang thu đệ tử ở khắp nơi, người có ý mau tới báo danh.

Âm thanh Lâm Nam đột nhiên to lên, quần chúng hóng hớt vây xem cũng đều nghe thấy Lâm Nam, thừa dịp có nhiều người, nên làm một đợt quảng cáo.

- Lâm huynh nói đùa, tu sĩ Bắc Mạc người nào không biết linh khí trên Đại Hoang Sơn vô cùng mỏng manh, làm sao có thể thành lập tông môn.

Nghe thấy Vô Tẫn Môn là ở trên Đại Hoang Sơn, Đỗ Thương hoàn toàn không tin.

- Nếu có cơ hội, Thiếu thành chủ có thể tới Vô Tẫn Môn ta nhìn xem.

Không tin, đó là do ngươi chưa từng tới, chính ngươi đến xem, để cho ngươi bị vây trong núi một ngày, đến lúc đó không tin cũng phải tin.

- Không bằng Lâm huynh đem người này giao cho ta, thuận đường đến phủ của ta làm khách.

Không tiếp tục dây dưa xem Vô Tẫn Môn đến cùng có tồn tại hay không, chính mình vẫn phải bắt thích khách này trước.

- Có thể a, này, cho ngươi.

Người này coi như thông minh, Lâm Nam nghĩ như thế.

Lúc trung niên nam tử kia muốn bắt mình đem trở về liền nhảy ra ngoài rồi thuận theo thuộc hạ, trước tiên coi mình là người thấy việc nghĩa hăng hái làm, rồi sau đó tự mình nói rõ lai lịch, liền mời mình đi phủ thượng làm khách, đến lúc đó nếu như mình thật sự không có quan hệ với thích khách, cũng xem như kết một cái thiện duyên, còn nếu có quan hệ, thì thành bắt rùa trong hũ, cái năng lực ứng biến này thật sự là quá tuyệt.

Dù sao mình cũng muốn đi gặp vị Thành chủ kia, đến lúc đó không thiếu được tiếp xúc với Thiếu thành chủ này, hiện tại chưa gặp được Thành chủ, trước tiên tiếp xúc với Đỗ Thương cũng có thể xem là một chuyện tốt.

Lùi lại một bước, rút chân phải khỏi mặt người ta, kỳ thật trong lòng Lâm Nam hơi khó hiểu một chút.

Thoạt nhìn dáng vẻ Đỗ Thương cũng chỉ mười tám mười chín tuổi, mà tu vi đã đạt đến Luyện Khí đỉnh phong, tại Bắc Mạc này, cũng có thể xem như nhân vật thiên tài số một số hai.

Nhưng mà thích khách kia chỉ có tu vi Luyện khí tầng bốn cũng dám đến ám sát Đỗ Thương, đừng nói Đỗ Thương, cho dù là tám tên hộ vệ kia, mỗi người đều có thực lực Luyện khí tầng sáu trở lên, thích khách này lấy đâu ra tự tin như vậy.

Trong tám người, hai người nhảy ra, thủ đoạn thuần thục trói lại thích khách.

- Thiếu thành chủ tốt như thế, lại còn có người ám sát, đơn giản là có mắt như mù.

- Thành chủ và Thiếu thành chủ vì cuộc sống của chúng ta khổ cực như thế, nhất định là đắc tội đến một ít người, cho dù chúng ta chỉ là người bình thường, nhưng nếu phải đánh bạc tính mạng, cũng muốn bảo vệ an nguy của Thành chủ và Thiếu thành chủ.

- Bảo vệ Thành chủ, bảo vệ Thiếu thành chủ.

- Bảo vệ Thành chủ, bảo vệ Thiếu thành chủ.

Thích khách bị thuộc hạ của Phủ thành chủ mang về thẩm vấn trước, hai người Quách Ngưu Quách Ngọc ở một bên lo lắng thật lâu, đợi Lâm Nam cho phép mới đi tới.

- Vị này là Thiếu thành chủ của Bắc Mạc Thành, Đỗ Thương, còn đây là sư đệ Quách Ngưu, sư muội Quách Ngọc của ta.

Lâm Nam giới thiệu một chút, Đỗ Thương cũng không có vì Quách Ngưu Quách Ngọc là người bình thường mà vênh vang đắc ý, liền lễ phép chào hỏi, khó trách có thể được lòng người như thế, tôn trọng người khác, tự nhiên cũng sẽ đạt được người khác tôn trọng.

Đi vào trong Phủ thành chủ, Đỗ Thương phân phó hạ nhân chuẩn bị kỹ càng rượu và thức ăn ngon, chiêu đãi mấy vị khách quý, lại chuẩn bị ba gian phòng, đêm nay muốn lưu ba người Lâm Nam ở đây nghỉ ngơi.

- Sư huynh, chúng ta đã thuê phòng ở nhà trọ, cũng không cần lãng phí tiền thuê phòng nha.

Quách Ngưu vụng trộm nói nhỏ với Lâm Nam, nhưng âm thanh tựa hồ không thể đè thấp, Đỗ Thương nghe được rõ ràng.

- Là ta đường đột, tại Bắc Mạc Thành ta còn có mấy phần mọn tình nghĩa, ta sẽ phái người tới khách điếm lấy lại tiền thuê phòng cho Lâm huynh, không biết Lâm huynh còn có hành lý đặt ở đó không, ta cho người mang tới.

- Thật là tạ ơn Đỗ huynh, chúng ta cũng không có còn hành lý.

Đỗ Thương đều nói như thế, Lâm Nam cũng không tiện từ chối, huống chi, điều kiện ăn ở tại Phủ thành chủ càng tốt hơn.

Hiệu suất làm việc của người trong Phủ thành chủ rất nhanh, rượu và đồ ăn còn chưa có chuẩn bị xong, đã mang tiền thuê nhà của Lâm Nam trở về, giao cho Quách Ngưu, Quách Ngưu cẩn thận từng li từng tí đem tiền thuê nhà cất vào trong túi tiền.

- Không biết chuyến đi này Lâm huynh cần làm chuyện gì, Phủ thành chủ ta mặc dù không cường đại, nhưng nếu tận sức, có lẽ có thể giúp.

Kính Lâm Nam một chén, Đỗ Thương đi thẳng vào vấn đề nói.

Lâm Nam hào sảng uống một hơi cạn sạch, nếu ngươi đã trực tiếp như thế, vậy ta cũng không khách khí.

- Thật là có một việc, cần Phủ thành chủ giúp đỡ.

Lần này đổi thành Lâm Nam kính Đỗ Thương, cái chén khẽ chạm, Lâm Nam cũng chuẩn bị nói thẳng ra ý định.

- A, xin lắng tai nghe.

Lâm Nam uống tự nhiên như thế, hào sảng như thế, Đỗ Thương cũng sẽ không mất hứng, một ngụm liền uống cạn rượu trong chén, còn chưa nuốt vào bụng, câu nói tiếp theo của Lâm Nam, khiến cho Đỗ Thương trực tiếp phun ra.

- Không biết Đỗ huynh có hứng thú hay không, cùng đi tiêu diệt Long Hổ Phái.

Bạn đang đọc Tông Chủ Người Đâu (Dịch) của Mục Cổ Thần Chung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi methatgia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.