Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn tìm hiểu Vô Tẫn Môn một chút không

Phiên bản Dịch · 1748 chữ

Trên tay cầm linh chi, không dám tin mà nhìn về phía gấu đen đang vẫy tay tạm biệt, Quách Ngưu cảm thấy nhất định là mình điên rồi.

Cái người đang đứng bên cạnh còn thấp hơn mình nửa cái đầu, vậy mà khi nãy còn chơi đùa một trận với con gấu đen, lúc rời đi còn hẹn sẽ lại đến chơi.

- Ngươi là người của Quách Gia Thôn phải không.

Lâm Nam mở miệng hỏi.

- Đúng vậy, ta tên là Quách Ngưu.

Vừa sờ sờ đầu, Quách Ngưu vừa cẩn thận nói, cứ đùa, đây chính là người mà ngay cả gấu đen kia còn sợ, chắc chắn là người tu tiên.

- Có muốn tu tiên hay không

Đột nhiên Lâm Nam hỏi.

Quách Ngưu sững sờ, không có trả lời ngay.

- Tu tiên rồi, chỉ cần một cái tát là có thể đánh bại con gấu đen kia luôn nha.

Lâm Nam tiếp tục dụ dỗ.

- . . .

- Tu tiên rồi, có thể bay lên trời chui xuống đất, không có gì không làm được nha.

Điều kiện dụ dỗ hình như chưa đủ.

- . . .

- Tu tiên rồi, có thể chữa bệnh để cứu người nha.

Hắn nhìn thấy Quách Ngưu ôm khư khư cây linh chi kia như bảo vật.

- Thật sao? Bệnh gì cũng có thể chữa?

Quách Ngưu kích động, lôi kéo tay Lâm Nam hỏi, đột nhiên lại cảm thấy không được lễ phép lắm, mới vội thả tay hắn ra.

- Đương nhiên rồi, mà bản thân người tu tiên có thể tránh được bệnh tật tai ương, thậm chí còn có thể khiến cho tuổi thọ kéo dài.

Lời của Lâm Nam như một quả bom rơi vào trong nước, trong nội tâm Quách Ngưu nhấc lên sóng to gió lớn.

Thấy biểu hiện Quách Ngưu đã bắt đầu thay đổi, dụ dỗ của Lâm Nam liền có hi vọng, nói tiếp :

- Trong nhà còn có người khác đúng không.

Không thể tin mà gật nhẹ đầu, Quách Ngưu đã bị hù dọa, từ lúc gặp mặt cho đến bây giờ, cái gì mình cũng không có nói, vậy mà người này đều nói đúng chuyện của mình, chẳng lẽ người tu tiên đều lợi hại như thế sao?

Trong lòng Quách Ngưu đã gieo một hạt giống, từ đó cho tới nay, bản thân mình luôn vì thân thể của muội muội mà vất vả, nếu trở thành người tu tiên rồi, nhiều khi thật sự có thể làm cho thân thể của muội muội khỏe mạnh như người bình thường.

Chỉ là, đừng nhìn hình dáng Quách Ngưu cao lớn thô kệch, mới mười tám tuổi đã cao hai mét, thực tế tâm tư của hắn lại phi thường tinh tế tỉ mỉ, nếu không cũng sẽ không trong tình huống cả cha mẹ đều mất mà một thân một mình nuôi lớn được muội muội của mình khi đó mới chỉ tám tuổi.

Cũng may mắn là thôn dân trong thôn là người hiền lành, những lúc khó khăn, cũng sẽ chìa tay giúp đỡ huynh muội Quách Ngưu.

Nhưng vào lúc này, Quách Ngưu thật sự động tâm.

Trên thực tế, Lâm Nam xuống núi thu đồ đệ ở thôn trang lần đầu, chính là Quách gia thôn, tên Quách Ngưu này, Lâm Nam cũng đã gặp, chỉ là khi đó hắn vào thôn thì tên kia lại đi ra thôn, dáng người to con của Quách Ngưu, khiến cho Lâm Nam nhớ kỹ.

Còn về những chuyện khác, đương nhiên là Lâm Nam đoán thôi.

Hai người sóng vai trở lại bên trong Quách gia thôn, các thôn dân nhiệt tình chào hỏi với Quách Ngưu.

Trên đường trò chuyện với nhau, Quách Ngưu cũng được biết, Lâm Nam là Đại sư huynh của Vô Tẫn Môn bên trên Đại Hoang Sơn kia, tông môn vừa mới thành lập không lâu, cũng đã tới Quách gia thôn thu đồ đệ, mình lúc ấy chỉ gặp thoáng qua hắn.

Thế là Lâm Nam liền nói ra, có thể dùng linh lực tẩm bổ cho Quách Ngọc một phen.

Lâm Nam cũng giảng giải cho Quách Ngưu biết đủ loại chỗ tốt của linh lực, thậm chí còn dò xét linh căn Quách Ngưu luôn, mặc dù không phải Ngũ Hành linh căn, nhưng không ngờ tới, Quách Ngưu lại là đơn Linh căn thuộc tính Thổ Nhân cấp.

Mặc dù chỉ là linh căn Nhân cấp, nhưng là Linh căn đơn thuộc tính, vốn được xem là con cưng của trời, khi tu hành, sẽ chỉ có thể cảm nhận được linh khí thuộc tính Thổ, vì vậy mà không bị các loại linh căn khác gây lộn xộn ảnh hưởng đến linh lực.

Nhặt được bảo rồi, gần với Ngũ Hành linh căn nha.

Nếu suy nghĩ của Lâm Nam mà bị đám người trong Lâm Tiên Giới biết được, nhất định sẽ cho là Lâm Nam điên rồi, ai cũng biết, Ngũ Hành Linh căn, cũng là Phế Linh Căn, cũng là loại không cách nào tu luyện được, nhưng bọn hắn chưa từng ngờ tới, bên trong Vô Tẫn Môn, lại có công pháp tu hành đặc biệt dành cho Ngũ Hành linh căn.

Nhà Quách Ngưu cũng không đến nỗi đơn sơ, nhớ đến hồi mà cha mẹ mất, liền mở rộng phòng ốc một phen, cho nên hiện tại, chính là có hai phòng một bếp một phòng khách một chỗ vệ sinh, nếu mà rao giá bán, giá cả cũng phải tương đương với thu nhập một năm của cả thôn.

Đương nhiên, cũng chỉ nói vậy thôi, sau khi Quách Ngưu về đến nhà, trước tiên vào phòng ngủ nói vài câu với muội muội, thông báo trong nhà có khách tới, sau đó quay người đi vào bếp chuẩn bị cơm tối.

Ngồi ở phòng khách, Lâm Nam chăm chú tự hỏi làm sao để lừa gạt hai huynh muội lên núi, dù sao Quách Ngưu rất có tiềm năng, cho dù làm đầu bếp cũng tốt.

Nếu như không phải lần đầu Thẩm Vân xuống bếp, xém tý làm nổ luôn phòng bếp, Lâm Nam cũng sẽ không phải mỗi ngày tự mình ra tay nấu cơm, ngược lại Thải Đồng thì biết nấu ăn, nhưng tuổi còn nhỏ xíu như thế, mình cũng không nỡ để con bé hầu hạ cơm nước cho hai tên nam nhân mỗi ngày được.

Đang lúc tự hỏi, thì thấy cửa phòng ngủ mà Quách Ngưu vừa mới đi ra lần nữa mở, một thiếu nữ yếu đuối đứng thẳng trước cửa, Lâm Nam nhìn kỹ, trong lòng không khỏi hiện ra một đoạn văn kiếp trước từng thấy.

“Đôi lông mày điểm màu khói lạt, dường như cau mà lại không cau, đôi con mắt chứa chan tình tứ, dáng như vui mà lại không vui. Má hơi lúm, có vẻ âu sầu. Người hơi mệt, trông càng tha thướt. Lệ rớm rưng rưng, hơi ra nhè nhẹ. Vẻ thư nhàn, hoa rọi mặt hồ, dáng đi đứng, liễu nghiêng trước gió.”

Giống như Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, tuyệt thế mỹ nhân, xưa nay hiếm thấy.

Hai người này là cùng một cha mẹ sinh sao, chênh lệch nhiều quá đi.

Ca ca người cao hai mét, khỏe vật ngã trâu, muội muội thì yếu ớt nhiều bệnh, từ giường đi đến cửa phòng ngủ cũng thở gấp.

Theo Quách Ngưu nói, năm nay Quách Ngọc chính là tuổi trăng tròn mười sáu, thế nhưng nhìn lại, y chang như mười hai mười ba tuổi, nhìn vô cùng yếu đuối.

- Muội muội, ngươi sao lại ra đây, mau trở về nằm nghỉ.

Quách Ngưu cầm cái nồi từ phòng bếp đi ra, vẻ mặt lo lắng đỡ lấy Quách Ngọc.

- Có khách tới chơi, không thể làm mất lễ nghĩa.

Quách Ngọc vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Để cho ta xem một chút đi.

Lâm Nam cũng đi đến bên cạnh hai người, vẻ mặt mỉm cười nhìn xem.

- Vị tu sĩ này, chắc là Lâm Nam đại ca, tiểu nữ tử có lễ.

Mặc dù thân thể yếu đuối, nhưng khi thi lễ một cái, trên người lại toát ra chút khí tức cao quý, không hề giống con cái nhà nghèo khổ chút nào.

Nhìn vào trong cửa phòng mở rộng, gian phòng ngoại trừ một cái giường, vậy mà chất đầy sách vở, xem ra những năm không có cách nào xuống giường, Quách Ngưu ở bên ngoài lao động, trong nhà Quách Ngọc cũng chỉ có sách vở làm bạn, bởi vậy khi nói chuyện đều mang một ít ngữ khí nho nhã.

- Vậy coi như ta thất lễ.

Nắm lấy cổ tay Quách Ngọc, Lâm Nam đưa vào một đạo linh lực.

Lâm Nam đã có tu vi Trúc cơ, linh lực càng thêm tinh thuần so với hồi Luyện khí, cũng càng thêm hùng hậu, linh lực ở trong kinh mạch cơ thể của Quách Ngọc vận hành một chu thiên, nếu không phải nhìn thấy khí sắc của Quách Ngọc dần dần hồng nhuận, Quách Ngưu cũng sẽ nghi ngờ Lâm Nam đang ăn đậu hũ, mặc dù chỉ là nắm cổ tay.

- Cám ơn Lâm Nam đại ca.

Lại thi lễ lần nữa, lần này động tác của Quách Ngọc đã trở nên có lực, âm thanh cũng to rõ không ít.

Thả tay Quách Ngọc ra, đột nhiên Lâm Nam cảm thấy, cha mẹ của hai huynh muội này chẳng lẽ đã cứu vớt Lâm Tiên Giới, ca ca là đơn Linh căn, muội muội cũng là đơn Linh căn, hơn nữa còn là đơn Linh căn thuộc tính Thủy Địa cấp, đây quả thực là hai khối bảo vật à.

Hai mắt Lâm Nam phát ra lục quang, vừa mới nãy chỉ là nghĩ đến làm sao lừa hai người lên núi, hiện tại coi như phải bắt cóc, cũng phải trói hai người này đem lên núi.

- Lâm Nam đại ca thật thần kỳ.

Nhìn tận mắt thay đổi của Quách Ngọc, Quách Ngưu cũng càng thêm tin tưởng những lời Lâm Nam nói với hắn trên đường, về đủ loại ưu điểm của việc tu hành.

Nhân tiện rèn sắt khi còn nóng, Lâm Nam sẽ không buông tha cơ hội tốt như thế.

- Sao nào, muốn tìm hiểu Vô Tẫn Môn một chút không?

Bạn đang đọc Tông Chủ Người Đâu (Dịch) của Mục Cổ Thần Chung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi methatgia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.