Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xin hỏi sư huynh, kiếm của ngươi đâu?

Phiên bản Dịch · 1862 chữ

Chiến đấu lấy thế phá vỡ gỗ mục mà nhanh chóng kết thúc.

Sau khi ba tên có chiến lực mạnh nhất bị Lâm Nam từng cước một thu thập hết, lập tức sĩ khí liền hạ xuống đáy cốc dù đối phương còn hơn một trăm người, Thẩm Vân còn không có ra tay, Hồng Tây thì ngồi trên xe, gặm một cái đùi thịt cực lớn không biết lấy ra từ chỗ nào, Quách Ngọc cũng không có động thủ, mặc dù đã bắt đầu tu luyện, nhưng do lâu dài thiếu rèn luyện, khiến cho Quách Ngọc không có chút thiên phú nào trong chiến đấu, ngược lại thể hiện ra ngộ tính kinh người đối với việc tu luyện pháp quyết.

Khiến Đỗ Thương giật mình chính là chuyện Thải Đồng nhập môn chỉ mới hơn hai tháng, vốn cho rằng tăng tu vi lên tới Luyện Khí tầng tám phải là thành quả tu luyện mỗi ngày không ngừng nghỉ, nhưng không nghĩ tới kỹ xảo thực chiến của Thải Đồng cũng cao không hợp với lẽ thường, giống như đã tiến hành hơn mấy trăm trận đối chiến.

Dưới sự vây công của một tên Luyện Khí tầng tám, hai tên Luyện Khí tầng bảy, Thải Đồng như một con cá chạch linh hoạt, nhanh chóng xuyên thẳng qua giữa ba người, phía sau giống như mọc thêm một con mắt, lúc tay phải chặn tiến công của một người, chân trái lập tức đá ra phía sau, vậy mà cùng lúc cản lại tấn công của cả hai kẻ Luyện Khí tầng bảy và Luyện Khí tầng tám, dù sao ba người này vẫn luôn phòng bị Lâm Nam, sợ Lâm Nam nhất thời hưng phấn, một cước thu thập bọn hắn.

Quách Ngưu nhập môn muộn, nhưng cũng một mình đối kháng với tấn công của hai tên Luyện Khí tầng sáu, hai tên Luyện Khí tầng năm còn lại, Quách Ngưu tu luyện công pháp gọi là Huyền Thiên Hậu Thổ Quyết, đây chính là một bộ công pháp song tu linh thể, đã rèn luyện thân thể, còn tu luyện linh lực, chỉ cần hai chân đứng trên mặt đất là có thể mượn nhờ sức mạnh thuộc tính Thổ khắp mặt đất, liên tục không ngừng khôi phục thể lực cùng linh lực cho Quách Ngưu, nhìn thấy Quách Ngưu dùng nhục thân ngạnh kháng công kích của Luyện Khí tầng năm, chỉ một quyền đánh cho tên Luyện Khí tầng sáu té ngã trên mặt đất, tới mức phun máu không ngừng, Đỗ Thương âm thầm thề, nếu như phải động thủ với người của Vô Tẫn Môn, nhất định cần lập tức chịu thua, chí ít như thế sẽ không bị đánh cho quá thảm.

Kỹ xảo chiến đấu của Thải Đồng và Quách Ngưu, đều là kinh nghiệm có được từ giao chiến với khôi lỗi huyễn tượng trong Phòng Luyện Công của Vô Tẫn Môn.

Phòng Luyện Công kỳ thật chỉ lớn không tới ba mét vuông, nhưng khi cần rèn luyện kỹ xảo thực chiến, Phòng Luyện Công sẽ tự động mở ra huyễn trận, trong huyễn trận có khôi lỗi huyễn tượng, mỗi lần khôi lỗi xuất hiện đều là ngẫu nhiên, nhưng tu vi sẽ không vượt qua cảnh giới của người sử dụng.

Lúc mới bắt đầu, chỉ có một cái khôi lỗi, sau khi đánh bại, sẽ xuất hiện hai cái, tiếp theo là ba cái, cứ thế mà suy ra.

Bởi vì mỗi lần khôi lỗi cũng không giống nhau, có tu luyện công pháp thuộc tính Hỏa, có tu luyện công pháp thuộc tính Thuỷ, có kiêm tu Ngũ Hành, mặc kệ là loại đối thủ nào, tất cả mọi người trong Vô Tẫn Môn đều từng giao thủ qua.

Mà tiêu hao bên trong huyễn trận, mặc dù cũng giống bình thường, sẽ hao hết linh lực và thể lực, nhưng sau khi từ trong huyễn trận đi ra, chỉ cần nghỉ ngơi một lát, tinh thần mệt nhọc sẽ khôi phục tốt, liền có thể tiến vào trong huyễn trận lần nữa, triển khai chiến đấu tiếp.

Trong Vô Tẫn Môn thì Thẩm Vân tu luyện khắc khổ nhất, gần như hai mươi bốn giờ không ngừng ma luyện chính mình, tiếp theo chính là Thải Đồng, từ lúc biết tin tức phụ thân mình có thể còn sống, ngoại trừ một ngày ba bữa, cũng chỉ có khi mệt mỏi không chịu được nữa mới chịu trở lại nghỉ ngơi trong Đệ Tử Viện, thời gian còn lại giống như Thẩm Vân, hầu hết đều ở trong Phòng Luyện Công.

Ngoại trừ tăng cao tu vi, còn ma luyện được linh lực của bản thân trong thực chiến, chẳng những có tác dụng tăng kỹ xảo chiến đấu lên, mỗi một lần lại một lần tiêu hao linh lực còn khiến cho linh lực trong cơ thể càng thêm tinh thuần, đối với việc tu luyện pháp quyết cũng càng thêm khắc sâu.

Hai người Thải Đồng và Quách Ngưu chỉ dùng không đến một khắc đồng hồ, đã đánh bại từng tên đối thủ của mình.

Trên người đối thủ của Thải Đồng bị đốt cháy khét, đã ngất xỉu, vết tích ba loại dây hằn đan xen nhau, cho thấy được trong đối chiến, Thải Đồng điều động ba loại linh lực Hỏa, Kim, Mộc, mặc dù chỉ là một chút pháp quyết nhỏ, nhưng là đối với Thải Đồng chỉ có tu vi Luyện Khí Kỳ mà nói đã tương đối khá.

Bên phía Quách Ngưu bên thì tương đối thảm thiết, mặc dù trên thân không có một tý vết thương nào, nhưng đối thủ bị Quách Ngưu đánh phun máu tung toé khắp người Quách Ngưu, trên hai cánh tay còn có máu không ngừng nhỏ xuống, nhìn rất là kinh khủng.

Còn lại hơn một trăm tên đạo tặc không hề có lực đánh trả trước chiến trận tổ hợp ba người Luyện Khí đỉnh phong và năm mươi tên lính mà thành, chết thì chết, trốn thì trốn, một trận chiến nhìn kinh tâm động phách, vậy mà phe Lâm Nam một sợi lông cũng không tổn hao gì.

Trên thực tế, sau khi Lâm Nam miểu sát ba tên Luyện Khí, đám đạo tặc liền muốn chạy trốn, nhưng mà nghĩ đến hậu quả nếu nhiệm vụ thất bại, nên cũng chỉ có thể kiên trì xông về phía trước, trong tình huống cuối cùng không địch nổi nữa, mới lập tức chạy trốn sẽ không bị trách cứ đâu đúng không.

⁃Lần này thật sự phải cảm tạ Lâm huynh hỗ trợ, nếu không phải nhờ các ngươi, chúng ta khó có khả năng đảm bảo tính mạng.

Đỗ Thương chân thành nói lời cảm tạ với Lâm Nam, tổng thực lực của bọn cướp cao hơn nhiều so với thực lực ba người Đỗ Thương cộng thêm binh sĩ, chỉ cần cầm chân ba người Đỗ Thương, không cần bao lâu những kẻ còn lại liền có thể giết chết toàn bộ binh lính, đến lúc đó ba người Đỗ Thương bị vây công thì cách cái chết cũng không xa.

⁃Khách khí rồi, xem ra bọn hắn cũng không ngờ Vô Tẫn Môn ta sẽ gia nhập vào lần hành động này, mà chỉ xem chúng ta như khách nhân bình thường.

Trong Phủ Thành Chủ có nội gián, mọi người đều đã biết được, nếu không cũng sẽ không trùng hợp xuất hiện đội hình đạo tặc như vậy, còn chặn đường ở nơi gần với Trạm Kiểm Soát Xuyên Mạc.

Huống chi, trong Bắc Mạc Thành này, hàng năm bái nhập sơn môn chỉ rải rác có mấy nhân tài, tự nhiên xuất hiện hơn một trăm tu sĩ Luyện Khí Kỳ, còn biến thành cướp, về tình về lý khó có thể xảy ra được, cũng chỉ có Phủ Thành Chủ và ba tông môn của Bắc Mạc, mới có thể xuất ra được nhiều tu sĩ như thế.

Phế bỏ đan điền của tổ ba người biến thái, lúc tu vi bị phế, không biết trên tay ba người này đến cùng đã lấy đi bao nhiêu nhân mạng mà khí tức huyết sát nồng đậm đập vào mặt, khiến cho sắc mặt của mọi người không khỏi tái nhợt đi nhiều.

Bản thân bị trọng thương, còn bị phế bỏ đan điền, Đỗ Thương chỉ có thể lấy ra dược liệu giữ lại tính mạng của ba kẻ kia, trói chặt ba người nhốt vào trong xe ngựa của mình, chuẩn bị chờ sau khi bọn hắn tỉnh lại lập tức tiến hành thẩm vấn, rồi kêu gọi mọi người xuất phát.

Binh sĩ của Phủ Thành Chủ vô cùng lưu loát, chỉ cần thời gian nửa nén hương đã dọn dẹp chiến trường sạch sẽ, chất thi thể thành đống cùng một chỗ, sau khi nhặt lấy những thứ đáng giá trên người ra, liên tục châm lửa, hỏa diễm to lớn chiếu sáng nửa mảnh bầu trời.

Nhìn thấy động tác nhanh chóng của bọn họ, trong lòng Lâm Nam yên lặng xéo xắt, đến cùng ai mới là cướp hả.

Đỗ Thương vốn muốn đưa những thứ trên người ba tên biến thái đều giao cho Lâm Nam, nhưng nội tâm Lâm Nam căm ghét không muốn, lập tức dẫn theo người Vô Tẫn Môn trở về trong xe.

Đỗ Thương không có nói nhiều, ngược lại kêu gọi binh sĩ một lần nữa tiến lên, bởi vì khúc nhạc dạo ngắn này, có lẽ phải đến giờ Tý mới có thể đến được Trạm Kiểm Soát Xuyên Mạc.

⁃Nhị sư đệ, chúng ta quên một việc rồi có phải hay không?

Lâm Nam đột nhiên đặt câu hỏi với Thẩm Vân, Thẩm Vân đang nhắm mắt dưỡng thần mở mắt ra, nghi hoặc mà nhìn Lâm Nam.

⁃Chúng ta đã Trúc Cơ, không phải có thể ngự kiếm phi hành sao?

Tại Lâm Tiên Giới, chỉ cần bước vào Trúc Cơ Kỳ là có thể ngự kiếm phi hành, Lâm Nam đã Trúc Cơ hơn một tháng, bởi vì một mực đau khổ nghĩ làm sao để đột phá nên hoàn toàn quên đi chuyện này.

⁃Có thể thì có thể, bất quá sư huynh, huynh không cảm thấy chúng ta còn thiếu một chút gì sao?

Thẩm Vân nghiêm túc gật nhẹ đầu, đồng ý với Lâm Nam, hỏi ngược lại.

⁃Thiếu cái gì? Tu vi chúng ta không phải đã đủ rồi sao?

Lâm Nam giống như không hiểu lắm, rõ ràng đã Trúc Cơ, mà trong công pháp cũng có ghi chép ngự khí như thế nào, chẳng lẽ còn không đủ sao?

Nhưng mà câu nói tiếp theo của Thẩm Vân làm cho Lâm Nam hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, nghĩ không ra vậy mà mình quên mất chuyện trọng yếu như thế.

⁃Xin hỏi sư huynh, kiếm của ngươi đâu?

Bạn đang đọc Tông Chủ Người Đâu (Dịch) của Mục Cổ Thần Chung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi methatgia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.