Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư huynh, không ngờ ngươi lại là người như vậy.

Phiên bản Dịch · 1787 chữ

Đường xá từ Ô gia thôn về Vô Tẫn Môn có hơi xa xôi, dù bây giờ Lâm Nam dùng toàn lực đi đường, cũng phải mất một canh giờ mới có thể trở về đến môn phái, mà lúc này trong lồng ngực của mình, còn có một tiểu nha đầu không có chút tu vi nào, thậm chí đã ngủ mất tiêu.

Ôn nhu vuốt lưng Ô Thải Đồng, miệng ngân nga một giai điệu nhẹ nhàng không biết tên, dỗ dành cô bé trong lòng, Lâm Nam chậm rãi ung dung đi trên con đường trở về.

Vị trí của Vô Tẫn Môn, là tại một nơi tên là Đại Hoang Sơn, khu vực này nằm bên trong Bắc Mạc, ở phía bắc của Thanh Chu đế quốc, bốn ngọn núi lớn ngăn tách ốc đảo Bắc Mạc và sa mạc, Đại Hoang sơn chính là một trong số đó.

Bắc Mạc chỉ có một tòa thành thị, còn lại đều là thôn xóm nhỏ, lấy tên thôn làm họ, giống như Ô gia thôn của Ô Thải Đồng.

Trời chiều đã tàn, từng tia sáng cuối cùng chiếu xuống ruộng hoang, tiếng kêu của ếch xanh, dế mèn côn trùng liên tiếp vang lên, đồng hành cùng hai người Lâm Nam.

Nhìn qua rau quả màu mỡ rung động theo gió trong ruộng, đột nhiên Lâm Nam phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.

"Ưm ~~~ "

Tốt, vấn đề tới rồi.

"Đại sư huynh, Thải Đồng đói bụng."

Hai tay ôm lấy cổ của Lâm Nam, Ô Thải Đồng mặc dù rất muốn ngủ một giấc tròn, nhưng bụng nhỏ không nhịn được phát ra âm thanh.

Trên thực tế, Lâm Nam cũng phát hiện ra cả ngày nay Ô Thải Đồng vẫn chưa có ăn uống gì, trước đó ở trong thôn trang, tiểu nha đầu rời đi vài lần, cũng chỉ là đi uống chút nước hoặc là đi giải quyết sinh lý mà thôi.

Cũng không phải Lâm Nam không có mang thức ăn, nhưng nếu như đem đồ ăn của mình cho Ô Thải Đồng ăn, mình có thể sẽ nghe được một tiếng "Bùm", sau đó trong từ đường của tông môn, khối bài vị đầu tiên sẽ là của cô bé.

Cố gắng ngừng lại suy nghĩ lan man để trở về hiện thực, Lâm Nam nhìn xung quanh, hi vọng có gia đình nào quanh đây, mua một chút đồ ăn là được, chỉ là mình đã rời khỏi thôn trang đi khá lâu, chân núi Đại Hoang Sơn cũng đã gần ngay trước mắt, muốn tìm được đồ ăn, có lẽ chỉ có thể đến tiệm mua thức ăn.

"A? Thải Đồng, phía trước hình như có cửa tiệm, chúng ta đi xem một chút."

Cẩn thận nhìn ra xa, Lâm Nam phát hiện phía trước có một căn nhà gỗ, may mắn trong nhà có thắp đèn, nếu không Lâm Nam cũng không nhìn thấy.

Đi khoảng chừng một dặm đường, mới đi đến trước nhà gỗ, thật đúng là một cái khách điếm, Ô Thải Đồng không chịu nổi mỏi mệt, đã nặng nề ngủ thiếp đi trong lồng ngực.

Quán chè không lớn, bước vào bên trong, cũng chỉ có bốn bộ bàn ghế, trong tiệm không có một ai, Lâm Nam gọi vài tiếng, khiến cho tiểu nha đầu trong ngực bị đánh thức, mới nhìn thấy một nam nhân cao lớn thô kệch từ phía sau đi ra, biểu tình trên mặt hình như không quá tốt, tay còn đang chỉnh sửa lại quần áo.

Chẳng lẽ là đang làm việc, bị mình làm phiền? Lâm Nam nghĩ như vậy.

"Quan khách muốn nghỉ chân hay là ở trọ?"

Âm thanh thô lớn vang lên, rất xứng đôi với dáng người nam nhân, lại phối hợp với khuôn mặt bất thiện, thật sự dọa cho Ô Thải Đồng bị giật mình.

"Có bán mì không?"

Trấn an cảm xúc tiểu nha đầu một chút, Lâm Nam hỏi.

"Có, gọi hai bát?"

"Một bát bao nhiêu?"

"Năm văn tiền."

"Cho hai bát, thêm hai cái trứng gà."

"Tổng cộng mười hai văn."

Nam nhân trở về bếp sau, âm thanh loảng xoảng vang lên, không bao lâu sau, hai bát mì Dương Xuân liền được đem đến trước mặt hai người Lâm Nam, trứng gà đặt ở trên mặt nước, có chút đè xuống, như là đang thể hiện sức nặng của mình.

Thả Ô Thải Đồng xuống, mì sợi vừa nấu xong cho miệng còn có hơi nóng, nhìn tiểu nha đầu vừa dụi mắt, vừa thổi thổi ăn mì sợi, Lâm Nam cảm thấy rất thích.

Hương vị của mì sợi, Lâm Nam tự cho là tay nghề mình không chênh lệch với đầu bếp bao nhiêu, nhưng theo nguyên tắc tiết kiệm, Lâm Nam vẫn là ăn không còn một miếng, ngay cả nước lèo đều không chừa.

Hai người ăn xong xuôi, Lâm Nam gọi chủ quán tính tiền, kết quả vẫn là nam nhân kia ra, chỉ là lần này ngược lại trên mặt nam nhân cực kỳ niềm nở.

"Chủ quán ngươi mở tiệm một mình?" Lâm Nam vừa lấy tiền trong túi vừa nói.

"Còn có vợ ta ở phía sau bếp nấu." Nam nhân trả lời.

"Thì ra là vợ ngươi nấu, vậy thật xui xẻo cho ngươi." Lắc đầu, lấy ra mười hai đồng tiền để lên bàn.

"Xui xẻo?" Lời của Lâm Nam, nam nhân hình như nghe không hiểu.

"Hương vị mì Dương Xuân này dở không nói đi, thế mà còn bỏ thêm thuốc, hiện tại ngươi nhìn xem sư muội của ta ngủ rất ngon luôn." Chỉ chỉ Ô Thải Đồng đang gục trên bàn: "Mà sau bếp của ngươi, hình như còn giấu một người, ngươi vừa đi ra, vợ ngươi liền chạy đến bên cạnh người kia."

Nụ cười trên mặt nam nhân cứng lại, dường như không nghĩ tới Lâm Nam sẽ nói như thế.

Lúc này biến sắc, từ phía sau lưng rút ra một thanh đao lớn.

"Mặc dù không biết vì sao quan khách biết nhiều như vậy, nhưng nếu đã tới, không bằng lưu lại ở trọ đi."

"Chậc chậc chậc, chỉ là luyện khí năm tầng, mạnh miệng như vậy cũng không sợ đau đầu lưỡi à."

Lâm Nam cầm lấy một chiếc đũa trong tay, trên mặt khinh thường nhìn nam nhân.

"Bớt nói nhảm, chịu chết đi." Một cây đao lớn nhìn xem liền thấy nặng một trăm tám mươi cân, nhưng ở trong tay nam nhân này, lại nhẹ nhàng vung vẩy, linh hoạt nhìn không thấy thế.

Năm phút sau.

"Đại vương tha mạng."

Gác chân bắt chéo lên, trong tay cầm hạt dưa không biết từ nơi nào lấy ra.

Lúc này nam nhân kia quỳ trước mặt Lâm Nam, những nốt đỏ nhỏ bé xuất hiện khắp nơi trên thân thể, cái mông thô kệch cao cao lắc lư, phía trên còn có một cây đũa đang không ngừng run rẩy.

Cây đao lớn của nam nhân cắm nghiêng ở một bên, phía dưới lưỡi đao là một vị nữ nhân xinh đẹp đang hôn mê, cái cổ cách lưỡi đao cũng chỉ có khoảng một đốt tay.

"Làm nghề này bao lâu rồi hử?"

Nhìn nam nhân trước mắt, giọng điệu của Lâm Nam nghe như là tên khách làng chơi lão luyện xong việc rồi liền khuyên nhủ người ta hoàn lương.

"Làm được mười năm."

Chứng kiến sự kinh khủng của người trước mắt, La Minh làm sao còn dám giấu diếm.

Tu hành hơn ba mươi năm, đạt tới luyện khí năm tầng, trong tay một thanh đại đao không biết dính bao nhiêu máu người, ai ngờ một tên tiểu quỷ không biết từ đâu xuất hiện, vậy mà dùng một chiếc đũa bình thường tiếp nhận tất cả công kích của mình.

Còn kinh khủng hơn, mỗi lần đũa chạm đến trên người, bản thân liền cảm giác được linh lực trong cơ thể bị trì trệ, cứ vậy cho đến khi hoàn toàn không điều khiển được linh lực trong cơ thể nữa.

"Chắc là còn có người khác phải không."

Âm thanh của Lâm Nam không lớn, nhưng trong lỗ tai La Minh, lại y như tiếng sấm, may mắn mặt mình cúi xuống, không có để Lâm Nam nhìn thấy sắc mặt đại biến của mình.

"Ngài nói đùa, tiệm này chỉ có ta và vợ ở đây."

Lời của La Minh, tất nhiên là Lâm Nam không tin.

"Được rồi, hôm nay phế tu vi hai ngươi, sau này chớ tái phạm."

Nhìn thấy La Minh không nói thật, Lâm Nam cũng lười hỏi nữa, không để ý đau khổ cầu xin của La Minh, một người cho một đá, linh lực mãnh liệt tràn vào trong cơ thể của hai người, phá vỡ đan điền cả hai, một thân tu vi hóa thành hư ảo.

Bế lên Ô Thải Đồng đang ngủ say, Lâm Nam đi vào sau bếp.

Tại một góc bên trong, một thanh niên nằm ở nơi đó, toàn thân bị trói lại bằng mấy sợi dây gai thô to bằng hai ngón tay, nghĩ lại lúc mình vừa mới tới, hẳn là hai người La Minh vừa trói hắn xong.

Chất liệu của dây thừng, nếu là đem trói Lâm Nam sẽ không trói được, chỉ là tu vi của thanh niên cũng mới luyện khí tầng ba, dùng dây thừng loại này trói cũng đủ rồi.

Thuận tay cầm dao phay lên, giơ tay chém xuống, từng sợi dây thừng liền đứt ra, mà quần áo của thanh niên không hề bị rách chút nào, cho thấy sự khống chế lực lượng của Lâm Nam là tinh chuẩn vô cùng.

Thấy thanh niên không có dấu hiệu tỉnh dậy, bên ngoài hai người kia cũng đã bị phế, sẽ không tỉnh lại quá nhanh, Lâm Nam liền dẫn Ô Thải Đồng rời khỏi.

Đường núi trở nên gập ghềnh, may mắn là hắc điếm hạ thuốc mê không có gây hại cho người, Lâm Nam mới yên tâm để Ô Thải Đồng ăn vào, lúc này vẫn còn ngủ say, sẽ không tỉnh lại ngay.

Đi tiếp một canh giờ, lúc trở lại tông môn, trời cũng đã khuya.

"Sư huynh, không ngờ ngươi lại là người như vậy."

Trong nội viện của đệ tử, Lâm Nam vừa sắp xếp chỗ ngủ cho Ô Thải Đồng xong, thì thấy một thiếu niên tuấn tú đứng sau lưng, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn mình.

Bạn đang đọc Tông Chủ Người Đâu (Dịch) của Mục Cổ Thần Chung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi methatgia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.