Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dạ tiệc!

Phiên bản Dịch · 2894 chữ

Chương 11: Dạ tiệc!

Đêm. Dịch Như sau khi ăn tối và uống thuốc đầy đủ, cô liền chìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ có chút khó khăn. Bởi lẽ, sau khi cô tỉnh lại đến tận bây giờ, cô vẫn ở trong bệnh viện, cùng với Lyn và một số cận vệ của hắn, nhưng tuyệt nhiên, cô vẫn không trông thấy hắn đâu cả!

Là cô đang mong muốn được nhìn thấy hắn sao?

Cô không rõ lắm. Chỉ nhớ rằng, cô cứ nhớ mãi cái ánh mắt, gương mặt cùng cử chỉ của hắn, khi hắn vội vã đưa cô đến bệnh viện hay thậm chí khi đã đến bệnh viện, hắn cũng lớn tiếng quát mắng, hối thúc y tá cùng bác sĩ.

Trước đây, cô cũng từng chịu qua những đau đớn như thế. Nhưng lúc ấy, cô chỉ có một mình!Còn bây giờ, ở bên Sở Nhậm, hắn làm tổn thương cô, giam cầm cô, uy hiếp cô nhưng cô đối với hắn, tuy hận nhưng vẫn chính là có tình cảm cùng một chút ỷ lại! Nhiều lúc Dịch Như cố gạt bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn ấy đi, để rồi tự nhủ rằng, chẳng qua vì bản thân đã quá cô đơn nên thường sinh ra cảm kích với những sự quan tâm mà người khác dành cho mình!

Chỉ vài hôm sau, sức khoẻ của Dịch Như nhanh chóng trở lại bình thường. Ngay khi cô được đưa trở về Sở gia, cô đã bị một đám gia nhân lôi đi thay trang phục, làm tóc, trang điểm…

Sau nửa giờ, Dịch Như cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm vì được buông tha. Cô chẳng màng tóc mình vừa bới lên có thể bị rối, hay bộ lễ phục xa hoa có thể bị nhăn, cứ thế cô mệt mỏi thả phịch người xuống cái ghế sô pha ở phòng khách… Đúng lúc ấy, tiếng giày da va chạm với sàn nhà vang đến, không cần ngẩng đầu, Dịch Như cũng biết chính là Sở Nhậm… Dù vậy nhưng Dịch Như vẫn không kìm được lòng mình mà ngẩng đầu nhìn hắn, bởi lẽ, trong suốt khoảng thời gian qua, hắn không hề xuất hiện ở bệnh viện, cô cũng không có gặp hắn! Lịch lãm, uy nghiêm trong bộ âu phục hàng hiệu tôn lên cơ thể hoàn mĩ, to lớn, gương mặt tuấn tú lại tràn đầy lạnh lùng, nổi bật nhật có lẽ chính là đôi mắt màu hổ phách đặc trưng, một đôi mắt thâm trầm, khó đoán, luôn tạo áp lực cho người khác… Người đàn ông này, thật sự rất là mê hoặc! Đến cả Dịch Như cũng không thể nào tránh khỏi. Cô vẫn thường nhìn thấy hắn mặc âu phục, chỉ là ngày hôm nay, hắn trông có vẻ trau chuốt hơn cả, thần thái cũng có chút nhàn nhã, tựa như trêu đùa, bỡn cợt hơn mọi khi… Bất giác, Dịch Như lại có chút lo lắng! Gương mặt này của hắn, chỉ thường xuất hiện khi cảm thấy hứng thú, chờ đợi mọi việc diễn ra như ý muốn của bản thân hoặc chuẩn bị làm một việc gì đó!Dựa vào trang phục của cô và hắn hiện tại, có thể tên đàn ông này sẽ dẫn cô đến một buổi tiệc! Liệu sẽ có chuyện gì xảy ra hay không?

Dịch Như cứ ngẩn ngơ ngắm nhìn người đàn ông ông quá mức ưu tú trước mặt, rồi lại bộn bề trong mớ suy nghĩ của chính mình mà không hề hay biết, người đàn ông vốn ban nãy còn bị cô ngắm nhìn giờ đã chuyển sang nhìn ngược lại cô! Gương mặt thanh tú được trang điểm nhè nhẹ, đôi mắt đen láy, sóng mũi thẳng làm tôn lê đôi môi đỏ hơi mím lại như đang suy ngẫm điều gì đó… Vóc dáng nhỏ nhắn khoác lên mình một bộ váy dạ hội lệch vai màu lam dịu nhẹ kết hợp với làn da trắng muốt, phần vai và eo được điểm bằng những hạt pha lê trắng óng ánh vừa tôn lên những đường cong gợi cảm, vừa khơi gợi được nét nữ tính, lại không kém phần kiêu sa… Cô ngồi ở đó, đôi mắt đen suy nghĩ điều gì đó mông lung, hệt như một vị nữ thần giáng thế, vừa dịu dàng lại vừa quyến rũ, mê hoặc… Chẳng ai biết được, lúc này đây, khoé môi của Sở Nhậm lại vui vẻ nhếch lên, tạo thành một đường cong hoàn mĩ, song lại vui vẻ tiến về phía Dịch Như, nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cô. Người phụ nữ này thật đúng là kì lạ! Cô không giống như những người phụ nữ khác, lo sợ rằng lớp trang điểm sẽ hỏng, lo sợ tóc vừa làm sẽ bị rối hay đại loại như lễ phục sẽ bị nhăn. Cô thản nhiên ngả người vào ghế sô pha, gương mặt xinh đẹp không hề tỏ ra e thẹn khi bị người khác nhìn ngắm mà thay vào đó là ngẩn ngơ suy nghĩ, song lại có chút buồn bực, khó chịu với bộ lễ phục rườm rà của chính mình… Ban đầu hắn nghĩ, có lẽ cô là người phụ nữ duy nhất không thích làm đẹp, nhưng nghĩ kĩ lại thì có chút không đúng! Bởi lẽ, cô không cần phải làm đẹp, cô vốn dĩ đã đẹp lắm rồi…

Bị cái bóng to lớn của người đàn ông này bao phủ, lại còn bị hắn xoa đầu, Dịch Như hơi giật mình, không tự nhiên mà nhích người sang một bên, cánh tay to lớn của hắn đang phủ nhẹ trên đỉnh đầu của cô cũng theo quán tính rơi xuống…

- Không cho phép em tránh né tôi!

Sở Nhậm gằn giọng lên tiếng, đôi tay kiên định nắm chặt lấy đôi vai mảnh khảnh của Dịch Như, đôi mắt màu hổ phách ánh lên vẻ giận dữ! Chết tiệt! Người phụ nữ này lại dám tránh né hắn!

- Tôi…tôi không quen… - Dịch Như bị người đàn ông này thô bạo giữ chặt vai, không tự nhiên mà lên tiếng. Đối với cô, tên đàn ông này chính là kẻ khó hiểu nhất trần đời này. Mới vài giây phút trước dịu dàng xoa đầu cô thì chỉ chốc sau, đã trở nên thô bạo mà giận dữ với cô… Người đàn ông như vậy, vừa nguy hiểm, lại vừa thu hút ánh nhìn của người khác, đặc biệt là phái nữ…

- Em là người của tôi! Không quen thì cũng nên tập quen đi…

Dịch Như bị câu nói của hắn làm cho nghẹn họng! Đúng! Cô quả thực là người của hắn, nói đúng hơn là một con rối trong tay hắn, mặc hắn chơi đùa tuỳ thích…

Trong một căn biệt thự xa hoa tráng lệ không kém Sở gia, tiếng nhạc du dương, tiếng cười nói cùng tiếng ly rượu va chạm với nhau tạo nên một không gian náo nhiệt. Xung quanh cô, những bộ lễ phục, trang sức đắt tiền, mùi nước hoa nồng, tất cả tạo nên một vẻ sang trọng, quý phái cho những con người ở đây, những con người đang dùng lớp son phấn của chính mình tạo nên một vẻ mặt vui vẻ, xua nịnh nhau để có được những cuộc làm ăn… Dịch Như đứng cạnh Sở Nhậm, một người đàn ông thu hút biết bao ánh nhìn của mọi người. Hắn lạnh lùng, lại uy nghiêm, chỉ thi thoảng khẽ nhếch môi cười, một nụ cười làm điên đảo chúng sinh. Còn Dịch Như, cô không hề tỏ ra một chút vui vẻ, gương mặt xinh đẹp tỏ ra vẻ phiền chán, đôi chân thon dài đi trên giày cao gót có chút không quen đã bắt đầu cảm thấy mỏi. Không chỉ vậy, cô còn phải hứng chịu biết bao ánh mắt soi mói, ghen ghét từ mọi người xung quanh! Nếu như không có cánh tay rắn chắc của người đàn ông bên cạnh vòng qua eo cô, ôm chặt cô vào lòng, có lẽ cô đã sớm bỏ chạy khỏi buổi tiệc này từ lâu!

Bỗng, Dịch Như có cảm giác cánh tay rắn chắc đang quấn chặt lấy eo cô bỗng dùng sức hơn, ghì chặt cô vào người hắn, những kẻ đang xua nịnh xung quanh cũng nhanh chóng tản đi nơi khác mà không nói thêm bất kì tiếng nào. Có chút khó hiểu, Dịch Như ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, ngay lập tức, trước mặt cô xuất hiện một người đàn ông ưu tú, cũng trong bộ âu phục đen sang trọng, gương mặt tuấn tú trông còn khá trẻ, đôi mắt màu lam sắc sảo nổi bật trên làn da trắng… N61u như ở Sở Nhậm, vẻ đẹp lạnh lùng cùng thâm trầm của hắn khiến cho người khác bị mê hoặc thì ở người đàn ông này, hắn ta không lạnh lùng, không mạnh mẽ, nhưng lại sắc sảo, có chút gì đó quỷ quyệt, không chín chắn cùng bỡn cợt!

Nhận thấy đôi mắt màu lam ấy đang dò xét mình, Dịch Như có chút không tự nhiên cùng khó chịu, liền lùi vài bước đứng ở phía sau Sở Nhậm! Không biết tại sao nhưng đối vớ cô, ở bên cạnh người đàn ông này, dù cho hắn có làm tổn thương cô đến mấy, nhưng, hắn tuyệt đối đáng tin hơn cả.

- Anh đang làm cho ngời phụ nữ của tôi sợ. Thu lại cái ánh mắt đó đi. - Sở Nhậm khẽ nhấp một ngụm rượu, giọng nói không nóng không lạnh lên tiếng, cánh tay còn lại vẫn vô cùng cứng rắn mà giữ chặt eo của Dịch Như.

- Phụ nữ xinh đẹp là để nhìn ngắm. Sở tiên sinh, đừng quá keo kiệt như thế! - Người đàn ông có đôi mắt màu lam cất tiếng cười châm chọc, đôi mắt vẫn không ngừng do xét Dịch Như.

- Tôi làm sao keo kiệt bằng Lăng Kì Thần anh, gián tiếp hại người phụ nữ của tôi vào viện, sau lại chỉ mang đến mỗi một bó hồng đi thăm bệnh cùng một tấm thiệp mời?

Dịch Như nghe Sở Nhậm nói liền không khỏi ngạc nhiên. Cô cứ tưởng mình vào viện, chẳng qua chỉ vì cơn đau dạ dày thôi chứ? Sao lại liên quan đến người đàn ông trước mặt này. Hơn nữa, cô cũng không quen biết người đàn ông này, cũng như trước đây chưa từng gặp mặt!

Mặc kệ cho vẻ mặt ngạc nhiên của Dịch Như, Sở Nhậm Vẫn thản nhiên hướng đôi mắt màu hổ phách thâm trầm về phía người đàn ông đối diện. Hai người đàn ông, hệt như hai con sói đang răn đe nhau, nồng nặc mùi nguy hiểm, chỉ cần châm ngòi nổ, cả hai dường như sẽ sẵn sàng nhảy vào quyết đấu với nhau cho đến khi nào một trong hai có kẻ chết trước! Một trò đùa nhỏ của Lăng Kì Thần làm sao có thể qua mắt được hắn, nếu không, hắn đã không thể ngồi yên vị trên chiếc ghế chủ nhân của Sở gia bao nhiêu năm nay! Chủ động đưa cho người phụ nữ ngu ngốc Rosa kia thứ chất lỏng đặc biệt vẫn thường được gọi là Deferasirox. Deferasirox được biến đến như như một loại thuốc để điều trị tình trạng quá tải sắt do quá trình truyền máu, hoặc cũng có thể do di truyền của người lớn và trẻ em. Nhưng với những người bị đau dạ dày, Defetasirox như là một liều thuốc chí mạng với họ! Nó kích thích dạ dày, nhẹ là gây nôn mửa, nặng là đau đớn, xuất huyết dạ dày,… Chỉ với một liều thuốc đơn giản, Lăng Kì Thần đã thành công trong việc giật dây Rosa, khiến cô ta vì ghen tuông mà ngu ngốc đi mua chuộc gia nhân của Sở gia, hãm hại Dịch Như!

- Đúng là không có gì qua mắt được Sở tiên sinh! Tôi chỉ cảm thấy bất bình thay cho tiểu thư Rosa thôi. Đường đường là vị hôn thê chính thức lại không được dẫn đến một buổi tiệc thượng lưu như thế này, mà thay vào đó là một tình nhân không rõ danh tánh…

Hàm ý trong câu nói của Lăng Kì Thần đa phần đều chỉa mũi về phía Dịch Như, lại như đang bỡn cợt cùng khinh khi cô. Nhưng Dịch Như lại không hề tỏ ra tức giận như ý muốn của Lăng Kì Thần, cô chỉ im lặng, thi thoảng đôi môi xinh đẹp chỉ hơi mím lại đôi chút! Điều này, Dịch Như cô đã suy nghĩ qua không biết bao nhiêu lần, lần này chỉ là nghe qua từ miệng của một người khác, cũng chẳng khác nhau là mấy!

Còn đối với Lăng Kì Thần, một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại vừa bình tĩnh, hắn quả thực ngày càng có hứng thú!

- Tôi chưa từng nói Rosa là vị hôn thê của mình!

- Không hổ là Sở tiên sinh! Muốn nói đen là trắng cũng không ai dám cãi!

- Nếu rãnh rỗi bỡn cợt người khác thì hãy lo cho Lăng gia của mình thì hơn.

Dịch Như đứng ở bên, lắng nghe hai người đàn ông tranh đấu với nhau, cô không khỏi cảm thấy phiền phức! tên đàn ông trước mặt thật lắm lời. Hắn ta dường như xem cô và Sở Nhậm là trò chơi để chính mình trêu đùa. Nhưng ít nhất, Dịch Như vẫn tin chắc là ở một buổi tiệc đông người như vậ, cả hai người đàn ông này sẽ không làm lớn chuyện.

- Tôi muốn đi vệ sinh! - Dịch Như dù đã mang giày cao gót, nhưng vẫn phải kiễng chân mới tới được tai của Sở Nhậm mà nói nhỏ. Sở Nhậm im lặng một hồi, sau đó lại ra lệnh cho hai người mặt đồ vest đen đi theo cô.

Dịch Như không khỏi thở dài lê bước đi! Cô quả thực là tù nhân! Đến cả đi vệ sinh cũng có người đi theo canh chừng! Dù vậy, nhưng khi cô quay trở lại, trước cửa nhà vệ sinh, hai người đàn ông ban nãy bỗng biến đâu mất. Gương mặt xinh đẹp có chút hơi lo lắng! Bởi lẽ cô hiểu rõ, họ là cận vệ của Sở Nhậm, sống chết đều theo hắn! mệnh lệnh của hắn sẽ không bao giờ làm trái. Bây giờ họ lại đột nhiên biến mất, trừ khi đã có chuyện gì xảy ra! Dịch như hai tay cầm lấy tà vay dài của mình, nhanh chóng muốn quay lại bữa tiệc, nơi có người đàn ông tên Sở Nhậm đó! Không hiểu tại sao, cứ mỗi lần cô cảm thấy lo sợ, hay gặp nguy hiểm gì, thì chỉ cần có người đàn ông đó ở bên, cô sẽ cảm thấy yên tâm lạ thường!

Nhưng sự đời thường không như cô mong muốn, ngay khi Dịch Như sắp trở lại sảnh chính của buổi tiệc, một người đàn ông lạ hoắc bỗng nhiên chắn ngang đường cô, trên người cũng là một bộ đồ đen, nhưng Dịch Như vẫn chắc chắn, đây không phải là người của Sở gia!

- Dịch tiểu thư! Sở tiên sinh nhờ tôi dẫn cô đến một nơi.

- Tôi không đi! Tôi trở lại sảnh chính gặp hắn!

Dịch Như nói xong liền muốn quay người bỏ đi, nhưng đáng tiếc, cô vẫn là chậm chân hơn so với người đàn ông. Bị hắn ta thô bạo giữ chặt lấy tay, lôi lôi kéo kéo, Dịch Như hoảng sợ lên tiếng, cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi người đàn ông lạ mặt này.

- Thả ra! Tôi sẽ la lên đấy! Sở Nhậm chỉ đang ở gần đây thôi! Hắn ta nhất định sẽ nghe thấy!

- Dịch tiểu thư không muốn gặp bố của mình sao?

Một câu nói của người đàn ông Hoàn toàn khiến Dịch Như thôi không giẫy dụa nữa! Sở Nhậm từng nói với cô, hắn sẽ gây nguy hiểm cho bố nếu như cô dám làm trái lời hắn, hắn cũng cắt đứt mọi thông tin, liên lạc của cô và gia đình… Người đàn ông lạ mặt này biết về bố của cô sao?

- Dịch tiểu thư không muốn biết, Sở Nhậm đã làm gì bố của cô sao? - Người đàn ông nhìn thấy trong đôi mắt của Dịch Như còn chứa sự hoài nghi, liền lên tiếng bồi thêm . Hắn tin chắc, khi người phụ nữ trước mặt mình nghe xong câu nói này, sẽ lập tức ngoan ngoãn đi theo hắn!

Lời tác giả: Chap mới vừa tung ! Tuần này bận rộn quá nên viết xong cũng k kịp edit lại, post ngay cho cả nhà, có lỗi chính tả thì cả nhà thông cảm nha T^T

Yêu cả nhà nhiều <3 . Nhớ vote và cmt để Khuê có động lực việt tiếp nha ^^

Bạn đang đọc Tồn Tại của Tiểu Khuê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.