Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giới thiệu + Chương 1

Phiên bản Dịch · 3501 chữ

Tên truyện: Tồn Tại

Tác giả: Tiểu Khuê

Thể loại: tình cảm, người sói.

Độ tuổi: 17+

Tóm tắt:

Dịch Như - mười tám tuổi, sinh viên đại học, trong một lần đi ngoại khoá đã vô tình đem về nhà mình một con sói kì lạ!

Từ giây phút ấy, một cô gái vốn luôn cô đơn, từ nhỏ không được hưởng thụ tình yêu thương của gia đình bỗng chốc có "một người bạn" để san sẻ nỗi buồn.

Nhưng chẳng được bao lâu, những chuyện kì lạ bắt đầu xảy ra xung quanh cô!

Đầu tiên là sự xuất hiện của một người đàn ông lạ mặt có đôi mắt màu hổ phách giống hệt con sói kì lạ mà cô đã đem về nhà!

Kế tiếp là cái chết bất ngờ của Mặc Nam và những gã thanh niên kia!

Rồi cả sự khủng hoảng tinh thần của Duy Khiên và những lời kể mơ hồ của anh!

Cuối cùng là "sự dọn dẹp" mọi thứ không tỳ vết của một thế lực bí hiểm nào đó!

Khi Dịch Như biết được tất cả sự thật, cũng là lúc cô chính thức mất đi tự do!

Chương 1: Viên đạn bạc!

Sở gia – một gia tộc lớn và nổi tiếng bởi sự lâu đời, sự giàu có và cả những lời đồn đại! Những người ở Sở gia vốn rất bí hiểm, họ không hoạt động rõ ở bất cứ lĩnh vực nào liên quan đến kinh doanh cũng như hắc đạo, nhưng nhắc đến Sở gia, ai cũng đều phải khiếp sợ và e dè! Người ta chỉ biết rằng người đứng đầu Sở gia là là một người đàn ông tên Sở Nhậm! Hắn ta bao nhiêu tuổi, ngọai hình thế nào, chẳng ai rõ!

Nhưng duy nhất có một người biết, biết rõ Sở gia có bao nhiêu tài sản, biết rõ Sở gia trên thương trường có bao nhiêu thế mạnh, cũng biết cả ở hắc đạo, Sở gia hầu như không có đối thủ. Hơn cả, cô còn biết một bí mật kinh thiên của Sở gia!

Sáng, tại căn biệt thự ở một vùng ngoại ô của Sở gia tại thành phố A, ánh nắng len lỏi qua tấm rèm cửa màu đen, hắt vào phòng thứ ánh sáng có phần kì dị. Cả căn phòng ngập tràn một màu đen, vừa xa hoa lại vừa có nét bí hiểm. Nổi bật giữa nền đen chính là một tấm thân gầy với một làn da trắng như tuyết, chỉ phủ mỗi tấm chăn dày đang nằm trên chiếc giường rộng lớn giữa căn phòng, xung quanh, quần áo lộn xộn trên sàn nhà, dra giường có phần hỗn độn, nhăn nheo như thể chứng minh nơi đây vừa trải qua một đêm xuân mãnh liệt! Thể hiện rõ nhất, chính là người con gái đang nằm trên giường kia, làn da trắng mịn làm nền cho những dấu hôn đỏ đỏ tím tím trải dài khắp cơ thể…

Hơi cựa mình, cả cơ thể đều đau nhức khiến Dịch Như không khỏi chau mày, đôi mi dài uốn cong hơi rung rung rồi cũng từ từ mở ra, để lộ ra đôi mắt đen láy. Khẽ nhìn quanh, người đã đã sớm rời khỏi khiến tâm của Dịch Như có phần hụt hẫng! Sao lại hụt hẫng chứ? Hắn ta không có ở đây, cô hẳn là nên thoải mái chứ?

Nhưng làm sao thoải mái được đây? Có ai bị giam lỏng mà có thể thoái mái được? Dịch Như cô, suốt một năm qua, chưa hề biết cái gì là vui vẻ hay thoải mái cả! Cô đúng là đang bị giam lỏng! Bị giam lỏng trong một căn biệt thự xa hoa, hằng ngày được ăn ngon mặc đẹp, vật chất đầy đủ không thiếu bất cứ gì! Nhưng cái cô thiếu, chính là tự do! Nhưng người đàn ông kia, kể từ khi gặp hắn ta, hắn đã sớm giẫm nát lên hai chữ tự do của cô! Hắn cho cô tất cả, trừ tự do, đổi lại, cô phải ở bên cạnh hắn, phục vụ hắn, làm công cụ ấm giường cho hắn, chẳng khác nào là hắn đang bao nuôi tình nhân cả…

Không ít lần, Dịch Như muốn bỏ trốn! Một mình cô, nếu đối chọi với cả Sở gia đã là khó khăn, huống chi trên dưới Sở gia, ai nấy đều không tầm thường! Bởi lẽ, tất cả mọi người trong Sở gia đều là người sói! Là những con người mang trong mình một dòng máu khôn ngoan, tài giỏi của loài người và một dòng máu mạnh mẽ của loài thú. Họ có thể hóa thân thành một con sói dũng mãnh bất cứ lúc nào, lao đến xé nát bất kì ai đó đối với họ là một chuyện hết sức dễ dàng! Trong mắt những người trên dưới Sở gia, con người đối với họ, chính là loài yếu đuối, không có khả năng phòng ngự và bảo vệ bản thân nhất!

Người sói có khả năng tái sinh và phục hồi rất nhanh! Nhược điểm chí mạng của họ chính là tim! Một viên đạn ghim thẳng vào tim khiến tim ngừng đập đủ lâu trong khoảng một thời gian ngắn, họ cũng chẳng thể nào tự phục hồi hay tái sinh lại nữa!


- Các em chỉ tham quan ở trong khu vực được bảo vệ , không được đi xa! Nếu có chuyện gì hãy hô to cho bảo vệ gần đây và thầy biết! Lưu ý là chỉ xem xét thôi nhé, không được ngắt, bẻ cành hay làm gì ảnh hưởng đến khu rừng này cả! Sau chuyến đi tham quan thực tế này các em phải làm bài thu hoạch đấy!

Mặc cho giáo sư đứng một góc liên tục nhắc đi nhắc lại, căn dặn kĩ càng sinh viên của mình nhưng ai nấy đều không mảy may chú ý, tất cả đều đang trầm trồ nhìn những sinh vật thật trước mắt của mình! Nơi đây là vùng ngọai ô của thành phố A, một khu rừng có khá hoang sơ và được sự bảo vệ của chính phủ. Tuy vậy nhưng có tin đồn rằng nó đã được mua bởi một gia tộc nào đó và họ chỉ tặng một phần nhỏ ở bìa rừng này tức nơi mà tất cả đang được đi thực tế cho chính phủ, hay nói chính xác hơn là trung tâm bảo tồn thiên nhiên . Ranh giới chia cắt ấy chính là hồ nước nhỏ!

Dù có phần hơi tò mò và thắc mắc về lời đồn đại đó, nhưng hầu hết các sinh viên nghiên cứu sinh khi đặt chân đến đây đều nhanh chóng quên mất, bởi lẽ, vô số sinh vật mà họ chưa từng nhìn thấy, hiện tại đang hiện lên một cách chân thật trước mắt họ! Đối với những sinh viên sống ở trung tâm thành phố, chỉ được nhìn thấy qua sách vở, thì đây quả là một cơ hội vô cùng đáng quí!

Trong số đó, một cô sinh viên với mái tóc đen dài, đôi mắt đen xinh đẹp thích thú nhìn xung quanh, trên tay là chiếc máy ảnh, thậm chí là cả kính lúp để có thể nhìn chi tiết loài thực vật quý hiếm mà trước đây cô chưa từng gặp! Đi cùng cô còn có hai người bạn học, một nam một nữ. Nữ thì tóc ngắn nhanh nhẹn, nam thì cao ráo, dáng hơi gầy. Mải mê ngắm nhìn xung quanh cả ba đã đi đến một cái hồ nhỏ với làn nước trong vắt từ thuở nào mà không hay!

- Quay về thôi! Phía bên kia là nơi giáo sư đã bảo là không được đi qua! Hơn nữa hình như cũng chưa có ai đặt chân đến! – Người con gái với mái tóc đen dài lên tiếng trước, sau đó liền quay lưng toan trở về nơi cũ. Nhưng nhận thấy hai sinh viên đi cùng mình không hề có ý định quay lại, cô hơi chau mày khó hiểu .

- Chính vì chưa có ai đặt chân đến nên mình mới nên đi xem thử! Biết đâu lại khám phá ra điều gì mới mẻ sao? – Nữ ngóc ngắn hứng chí nói.

- Cậu không biết rằng gia tộc mua lại vùng đất này đã ngăn cấm không cho bất kì ai đặt chân vào đó sao?

- Tớ không tin đâu! Họ làm gì mà có quyền thế đến vậy được chứ? – Nữ tóc ngắn vẫn tiếp tục ương bướng cãi lại. Ngay đến cả bạn nam bên cạnh cũng hùa theo, tán thành ý kiến của bạn nữ tóc ngắn!

- Cậu không nghe thấy tin đồn sao? Có những người vì tò mò mà bước vào nhưng chưa bao giờ thấy họ trở ra cả! Hơn nữa, lỡ trong đó có thú dữ thì phải làm thế nào? Tùy các cậu! – Cảm giác như lời khuyên của mình ngày càng trở nên vô ích, nữ tóc dài vẫn nhẹ nhàng nói thêm một câu sau đó liền quay lưng bò đi trước, mặc kệ hai cái người cứng đầu ở phía sau! Mãi đến khi cô đi khuất, bạn nữa tóc ngắn phía sau liền ác ý liếc nhìn bóng cô ở phía sau!

- Lúc nào cũng tỏ ra mình giỏi giang! Xinh đẹp một tí thì hay à? Đồ phách lối!

Dịch Như, tức cô gái tóc dài ban nãy, rất nhanh chóng đã đến gần nơi tập trung, gương mặt xinh đẹp có chăm chú nhìn vào những tấm hình mà mình đã chụp được, sau đó lại cẩn thận ghi chép, thi thoảng gặp khó hiểu thì đôi môi đỏ hơi mím lại, chay màu nghĩ ngợi! Bộ dạng tập trung của cô lúc này chính là vô cùng hút hồn người khác! Không chỉ là sự chu đáo, tỉ mỉ làm việc mà còn là một vẻ đẹp tự nhiên, đơn giản đúng với lứa tuổi của cô. Đang chau mày nghĩ ngợi, cô bỗng nghe thấy tiếng hét của một người con gái vọng từ phía đến! Một tiếng hét trở nên vô cùng nhỏ nhoi giữa một cánh rừng bao la rộng lớn này! Là từ phía hồ nước đó! Do cô vẫn chưa đi xa lắm nên vẫn có thể nghe, dù chỉ là thoáng qua! Từ chỗ cô đang đứng nên tập trung chỉ còn một khoảng, có nên chạy đến báo với giáo sư một tiếng? Nhưng nếu chậm trễ, lỡ có chuyện gì đó không may xảy ra thì sao?

Hơi mím môi, Dịch Như quyết định tự mình quay lại phía hồ nước nhỏ đó! Cô chạy quanh một vòng hồ tìm kiếm bóng dáng của hai người bạn học! Gương mặt vốn trắng nõn đã bắt đầu trở nên tái đi một phần vì mệt, một phần vì lạnh! Vẫn không thấy ai, Dịch Như liền thu hết can đảm, không nghĩ ngợi nhiều mà đi đường vòng qua phía bên kia hồ nước – một khu rừng vốn chưa có ai đặt chân đến, mà cho dù có người đặt chân đến thì cũng chưa thấy ai trở ra! Vượt qua một vài tấm biển cảnh báo, Dịch Như chầm chậm đi vào sâu trong rừng, trong lòng vừa sợ hãi, lại vừa linh cảm có một điều gì đó sắp xảy đến với mình!

Bỗng từ sâu trong rừng, vọng đến chính là tiếng hét ban nãy! Nhìn xuống phía dưới chân, trên mặt đất có một thứ chất lỏng, tuy không nhiều lắm, nhưng nó kéo dài vào tận sâu trong rừng! Khác với ở phía rừng mà cô được đi thực tế, nơi đó buồi sáng như thế này, mọi thứ đều rất rõ ràng, ánh nắng chan hòa khắp nơi, còn nơi này mọi thứ lại vô cùng mờ mịt, cây cối rậm rạp đến nổi dường như không có khe hở cho ánh nắng mặt trời len lỏi vào, đã thế lại còn phủ một tầng sương mờ mờ ảo ảo! Dù vậy, nhưng Dịch Như vẫn có thể nhận ra, thứ chất lỏng ấy chính là máu! Là máu tươi vẫn chưa khô!

Cô thu hết can đảm đi theo vết máu ấy, đi sâu vào trong rừng! Càng vào sâu bên trong, mọi thứ càng trở nên tối dần đi! Đi được một hồi lâu, vết mát bắt đầu nhợt nhạt gần đi, đến khi vết máu biến mất hẳn, cũng là lúc Dịch Như nhìn thấy, trước mắt mình, hai người, một nam một nữ, trên tay người nam chính là một bụi cây ven đường cầm trên tay lăm le về phía con sói!

Phải! Là một con sói vô cùng lớn với bộ lông đen tuyền! Đôi mắt màu hổ phách đặc trưng của loài sói, màu mắt với sắc vàng đặc trưng cho sự hoang dã, mạnh mẽ nhưng lại đầy sự lạnh lùng và vô cảm! Dịch Như chưa từng nhìn thấy con sói nào lại có một bộ lông đen tuyền đặc biệt như thế, vì hầu hết, sói thường có màu xám, hay màu trắng, màu đen vẫn thường rất ít! Hơn nữa, kích thứơc của con sói này, hẳn là còn lớn hơn cả cô đi!

Nghe thấy tiếng động, con sói hung dữ đang nhe hàm răng sắc nhọn, đôi mắt màu hổ phách đầy sự hung dữ và vô cảm đang nhìn chằm chằm hai người nọ liền chuyển hướng sang Dịch Như! Hoảng sợ, Dịch Như nhất thời không biết làm gì cả, cứ đứng ngây ra một chỗ, đôi mắt màu đen đầy vẻ sợ hãi nhìn chằm chằm con sói kì lạ trước mặt! Bấy giờ, cô mới nhận ra, con sói này đang bị thương, nơi nó đang đứng, thứ chất lỏng màu đỏ ấy ngày càng nhiều! Hóa ra vết máu nảy giờ dẫn đường cho cô chính là máu của con sói này! Nếu chú ý, Dịch Như có thể nghe thấy hơi thở có phần nặng nề của con sói này!

Ngay lúc Dịch Như vẫn còn ngây ra, hai bạn học của cô nảy giờ đang sợ hãi, co rúm ở một góc giờ tiến gần về phía cô, nữ tóc ngắn vô cùng nhanh nhẹn nhân lúc Dịch Như không chú ý liền giơ tay đẩy mạnh cô về phía con sói đang giơ hàm răng sắc nhọn, sẵn sàng tiến tới cắn xé cô bất cứ lúc nào! Nhận thấy Dịch tiến về phía mình, theo bản năng tự vệ con sói liền lao tới sẵn sàng cắn xé cô! Chỉ chờ có thế, khi mọi sự tập trung của con sói to lớn ấy đều đổ lên Dịch Như, hai bạn học ấy liền bỏ chạy!

Qua một lúc lâu, cảm giác đau đớn vẫn không có, Dịch Như nảy giờ bị đẩy, do không có sự phòng bị nên tiến lên phía trước được một chút liền ngã sóng xoài trên đất, chỉ biết co rúm sợ hãi lúc này mới khẽ mở mắt ra, chậm rãi quan sát xung quanh!

Con sói đen vẫn đứng đó, cách cô chỉ chừng hai bước chân, đôi mắt màu hổ phách hoang dã ấy chăm chú nhìn cô hồi lâu, sau đó liền chậm rãi nhắm lại!

Con sói…ngủ sao? Không! Là…bất tỉnh!?

Lẽ ra lúc này, một cơ hội hiếm có như thế, Dịch Như chỉ cần quay lưng rời khỏi nơi này! Nhưng đối với hành động kì lạ của con sói này, Dịch Như có phần vừa thắc mắc, vừa lo lắng! Thắc mắc vì sao con sói lại tha mạng cho mình! Lo lắng cho con sói to lớn đang nằm ở một góc kia là ngủ hay bất tỉnh? Là do vết thương trên người sao? Hay là nó vốn không còn đủ sức để tấn công cô?

Suy nghĩ một hồi, Dịch Như quyết định đến xem vết thương của con sói kia ra sao? Cô không nỡ để nó ở lại dù có phần sợ hãi rằng nó sẽ cắn mình đến chết! Dịch Như tiến lại con sói to lớn, bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đặt lên lớp lông màu đen tuyền đặc biệt kia, con sói vẫn không phản ứng! Dịch Như thở phào nhẹ nhõm, nó vẫn còn sống! Quan sát một hồi lâu, Dịch Như cuối cùng cũng nhìn thấy một vết thương ở chân trái ở phía trước của con sói và một vị trí ở gần tim nó chừng năm phân! Cả hai đều có một viên đạn bạc ghim vào, thứ mà cô chỉ nhìn qua phim ảnh, tuy không sâu nhưng sẽ khiến con sói mất máu đến ngất lịm rồi chết! Là của thợ săn gây ra sao? Có lẽ là hai bạn học cô đã vô tỉnh trong thấy con sói này để rồi dẫn đến một cuộc rượt đuổi dài như vậy khiến con sói mất máu quá nhiều… Thứ chất lỏng nảy giờ dẫn đường cô cùng với ở đây, có lẽ đã khiến cho son sói không chịu được mà ngất lịm!

Khẽ giơ tay nhìn đồng hồ, đã quá trưa giờ này không biết xe của trường cô đã khởi hành chưa? Dịch Như thầm nghĩ trong đầu là chưa, bởi lẽ, mỗi lần tập trung, giáo sư đều điểm danh rất kĩ, cô có thể đến đó, rồi bảo họ giúp đỡ con sói này! Nhưng liệu họ có mang con sói này tới phòng thí nghiệm hay đại loại một cái lồng nào đó rồi giam nó lại hay không? Đối với một loài sống hoang dã như nó, thì cuộc sống giam hãm, bị đem ra làm thí nghiệm thì còn kinh khủng hơn cả chết! Nhưng với sức lực của một mình cô, cô không thể nào dẫn con sói này đến một nơi an toàn, cũng như chữa trị cho nó!

Suy nghĩ hổi lâu, Dịch Như liền cởi chiếc áo măng tô màu đen rộng thùng thình đang mặc trên người ra, khoác lên người con sói to lớn đó, sau đó nhanh chóng chạy về khu vực tập trung! Nhưng trái với sự mong đợi của Dịch Như, tất cả sinh viên đều đã lên xe rời khỏi đây! Làm sao bây giờ?

Cắn cắn môi một hồi, Dịch Như đưa ra một quyết định vô cùng táo bạo! Cô mở chiếc ba lô mà mình đang đeo sau lưng ra, tìm lấy một cái ví bằng da màu đen, mở ví ra, cô nhanh chóng đếm số tiền mà mình mang theo! Vốn là đi theo trường, Dịch Như chỉ nên mang theo một ít vật dụng cá nhân mà tài liệu học tập, không hiểu sao là vẫn mang theo một số tiền tuy không lớn nhưng đủ để cô có thể đón xe trở về! Điều quan trọng chính là vết thương của con sói kia, cùng với việc làm sao cô có thể đưa nó đi mà không bị ai chú ý cũng như dọa chết ai! Đang lúc đắn đo suy nghĩ, cô chợt nhìn thấy một chiếc thùng giấy khá lớn chiều rộng khoảng chừng hơn một mét, cũng khá chắc nằm lăn lóc ở một góc! Có lẽ là do ai đó đến đây, xả rác bừa bãi rồi bỏ về! Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu của cô, nếu con sói ấy nằm cuộn người lại, chắc là sẽ bỏ vừa chứ?

Cô cẩn thận xem xét kĩ cái thùng giấy, xem nó có bị rách hay hỏng hóc chỗ nào không, song liền khệ nệ khiên nó tới chỗ con sói kia! Chật vật mãi đến khi cả người Dịch Như ướt đẫm mồ hôi, cô mới đỡ được con sói đang bất tỉnh vào trong chiếc thùng giấy mà không đụng đến vết thương của nó! Con sói to lớn dù đã cuộn tròn người lại nhưng vẫn khiến cho cái thùng giấy căng ra vì chật, hơn nữa, chiều cao cũng không đủ để che khuất con sói bên trong!!!

Lời tác giả: tén tèn, hố mới, hố mới <3 <3 . Khuê dự định là sau khi viết xong sẽ post, như vậy sẽ khiến mọi người không phải chờ lâu, nhưng khảo sát thì ai cũng muốn Khuê post liền, nên post ngay cho cả nhà , mong là sẽ được ủng hộ nha ^^ .

Lịch post sẽ là thứ bảy hàng tuần nhé ^^ . Rất cảm ơn những bạn đã luôn ủng hộ Khuê trong suốt thời gian qua :-* .

Vote và cmt để Khuê có tinh thần viết tiếp nhé <3

Bạn đang đọc Tồn Tại của Tiểu Khuê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.