Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bi Kịch

Tiểu thuyết gốc · 2608 chữ

Chương 9

Sau suốt 6 tháng dưới sự huấn luyện của Tử Thanh 8 người họ đã trở thành những người mang tu vi Kim Đan kì mà bất cứ ai cũng mong ước. Theo người đồn thì khi mang tu vi Kim Đan thì một người cũng có thể trở thành chủ của một toà thành, suốt đời không lo ăn uống, đói no nhàn nhã một đời sau này. Nhưng họ ở chỗ cậu lại bị đuổi ra ngoài thí luyện trong tay không tiền không thức ăn, không bản đồ, nói đúng ra thì không có gì ngoài quần áo và kiếm. Cậu bắt họ tự sinh tồn trong vòng 3 tháng. Bây giờ đã qua được 2 tháng rồi không biết khi gặp lại sẽ có gì xảy ra.

Trong 3 tháng đấy cậu đã biến Minh Dạ Thành trở thành một nơi có thể gọi là ‘ thị trấn học viện’, bởi lẽ trong một lần đi thăm thú quanh thành cậu đã phát hiện được một số điều khá kì lạ từ cách làm việc tới cách sinh hoạt của họ. Phải nói ở đây là thụt lùi rất nhiều so với những nơi xung quanh, mọi người hoàn toàn không giao thương với bên ngoài, tự sinh tự diệt trong thành. Cậu đã bắt đầu điều chỉnh lại trong việc buôn bán của họ hướng dẫn họ về cách giao dịch buôn bán với bên ngoài, cách điều chỉnh lượng hàng hoá khi muốn trao đổi với những nơi khác, để đáp ứng nhu cầu học hỏi của họ, rồi cho xây một sảnh bên cạnh phủ chính để bất cứ ai cũng có thể ra vào và hỏi về vấn đề mình thắc mắc chưa hiểu. Sau đó cậu còn cho xây một biệt viện để hướng dẫn mọi người cách đọc cách viết chữ, cùng với đó cũng lập một nơi từ thiện cho người nghèo. Trong khoảng thời gian ấy tuy bận rộn nhưng cậu không hề bỏ việc tu luyện kiếm pháp, không ngừng nâng cao tu vi.

Cuối cùng thời hạn 3 tháng cũng kết thúc đồng thời cũng sắp đến buổi thí luyện tiếp theo của Khuynh Doanh. Tám người họ đều trở về trong bộ rạng theo tôi mà nói là vừa đi nghỉ mát về trừ một người mang bộ dạng sắp chết ra đấy, tôi đoán các bạn cũng đoán được ra ai, phải, không ai khác chính là cậu bé Minh Cảnh kia. Tuy được cậu dạy dỗi sau 6 tháng cũng bớt hơn cái bản tính cau có, thích đi gây chuyện của cậu và cả việc lười học văn chương nhưng cậu nhóc có thể nói là chưa từng động vào việc bếp núc hay trải qua cuộc sống bên ngoài nên cậu cũng đoán được việc này sẽ xảy ra. Nhìn Mình Cảnh cậu khẽ cười, thật sự nhìn thằng nhóc trông khổ sở ghê cơ. Khi tập hợp đủ 8 người tôi nói:

- Tất cả các ngươi ngoại trừ Minh Cảnh và Minh Xuyên ra lần này sẽ đến Kinh thành thay ta làm bảo tiêu cho Thái tử, cũng là chủ tử của ta.

Sau đó cậu rút trong túi áo ra một bức thư nói tiếp:

- Các ngươi hãy cầm bức thư thành đưa cho người tên Dương Chiêu thì người đó lập tức hiểu ngay. Bây giờ mau chóng thu dọn ngay lập tức xuất phát. Minh Cảnh và Minh Xuyên qua đây với ta.

Cậu cùng hai người họ đến một căn phòng gần đấy rồi nói:

- Minh Xuyên bây giờ ta phải đi rồi, thành lại giao cho ngươi. Còn Mình Cảnh ngươi đi với ta, mau chuẩn bị đi!

Nghe cậu nói thế Minh Xuyên có chút lo lắng lập tức nói:

- Xin thành chủ sớm trở về.

Cậu gật đầu, quay qua phía Minh Cảnh đã chuẩn bị xong đồ, nói:

- Chúng ta đi thôi!

Sau đó cậu và Minh Cảnh cùng nhau đi về phía khu thí luyện xem xét xung quanh trước khi Khuynh Doanh đến. Do khi trước phần phân đoạn của Khuynh Doanh trong tiểu thuyết cậu thường không đọc hay bỏ qua nên bây giờ cậu không thể đoán ra tiếp theo sẽ diễn biến như thế nào. Điều này khiến cậu tức mình khi ấy, giá như mình không bỏ qua đoạn đấy. Mặc dù vậy than thở cũng không có ích gì, trên cuộc đời này đã vốn không tồn tại loại thuốc chữa bệnh hối hận.

Buổi thí luyện lần này được chủ trì tại Thiên Sương Môn cậu háo hức khi có thể gặp lại Khuynh Doanh sau hơn 5 năm, nhìn khuôn mặt rạng rỡ của y. Và đồng thời cậu cũng khá mong được gặp Phương Tịch Âm vị sư phụ của An Nhiên trong tiểu thuyết.

Buổi thí luyện đã bắt đầu cậu nhìn xung quanh và thấy y đang đứng ở khá gần đấy, cậu vốn chỉ muốn âm thầm quan sát y từ xa mà thôi nhưng bỗng nhiên Khuynh Doanh bất thình lình quay lại về phía cậu. Hai người họ lần đầu chạm mặt sau hơn 5 năm xa cách, Tử Thanh ngơ ngác một lúc sau Minh Cảnh lại kéo tay cậu đi ra chỗ khác. Khuynh Doanh lại chạy tới rồi kéo lấy tay giữ cậu lại mà nói:

- Tử Thanh là huynh phải không? Ta thực sự rất nhớ huynh, huynh mau trở về đi.

Nghe câu nói ấy của y lòng cậu nghẹn ngào không nói lên lời, đúng lúc ấy Minh Cảnh bên cạnh cậu hất tay y ra nói:

- Ngươi đang nói ai đấy, đây là chủ nhân của ta mà làm sao ngươi quen được.

Khi ở trong thành cậu dùng cái tên trước đây của mình để trò chuyện với họ nên không ai biết cậu tên thật thực ra là Tử Thanh. Cậu quay lại nhìn Khuynh Doanh mà cố kìm lòng, bình tĩnh nói:

- Xin lỗi, thuộc hạ của ta không chú ý lời nói, không biết công tử đây đang nói tới ai vậy!

Khuynh Doanh không nói gì, ngưng lại một chút xong vội đáp:

- Xin lỗi ta nhận nhầm người nhưng vị huynh đài đây thật sự rất ca ca của ta. A quên mất, tự giới thiệu đệ là Khuynh Doanh, ca cứ gọi đệ là Doanh cũng được.

Cậu nhìn y lòng đau như cắt, lúc này cậu chỉ muốn chạy đến mà ôm lấy y mà an ủi, mà xin lỗi, nhưng giờ vẫn chưa phải lúc:

- Thất lễ rồi, tại hạ là Giang Tử Hiên, đây là thuộc hạ của ta Minh Cảnh.

Cậu cũng đập vai, lườm Minh Cảnh nói:

“ Mau xin lỗi đệ ấy!”

Minh Cảnh thoáng lo sợ vội vàng cúi đầu nói:

- Ta khi nãy đã thất lễ rồi, mong Khuynh công tử thứ cho!

Khuynh Doanh nhẹ nhàng đáp:

- Không có sao đâu, là ta thất lễ trước! Bây giờ ta phải đi rồi, sau này gặp lại.

Y ấy lập tức đi vào khu thí luyện. Cậu nhìn y đi xa dần, Khuynh Doanh đã lớn hơn và trưởng thành hơn rất nhiều rồi! Điều ấy khiến cậu thấy phần nào thiếu sót. Khuôn mặt cậu khẽ qua một nỗi buồn man mác.

Buổi thí luyện của Khuynh Doanh trong đợt này được cậu được thấy rõ ràng hơn bao giờ hết. Cậu và Minh Cảnh bắt đầu chia nhau ra, Tử Thanh thì trông chừng Khuynh Doanh còn Minh Cảnh thì thay việc tình báo giữa kinh thành và khu thí luyện bằng thuật truyền âm được cậu dạy cho họ trước đó. Tất cả họ quả thật rất có thiên phú vậy nên có thể thành thạo một cách nhanh chóng dù chỉ mới học qua.

Vài giờ trôi qua, Minh Cảnh đã về tới kinh thành, cậu ta báo tin cho Tử Thanh rằng không có chuyện gì xảy ra. Nhưng thực sự thì không phải vậy. Tử Thanh đi theo Khuynh Doanh một vòng khảo sát lại khu thí luyện bỗng nhiên có một người áo đen bịt kín xuất hiện trực tiếp đánh tới y. Cậu rút thanh kiếm của mình ra lập tức phóng kiếm tiến đến chỗ hắn, kẻ đó né kiếm của cậu sau đó bỏ chạy. Cậu thầm bụng: ' May mà đệ ấy chưa nghe thấy'. Cậu đuổi theo kẻ áo đen kia. Càng đuổi cậu thấy càng đáng nghi, lẽ nào chúng muốn dụ cậu ra xa nơi này, cậu nhận ra rằng mình cần phải quay lại. Cậu lập tức bỏ qua kẻ áo đen kia quay lại nơi trước, nhưng từ bên đường lại xuất hiện thêm một đám người áo đen khác xuất hiện trước mắt cậu. Quả nhiên không sai bọn chúng muốn giữ chân cậu ở đây. Cậu lập tức triệu Tử Liên đến, chém một chém đánh gục toàn bộ bọn chúng. Chạy đi tìm Khuynh Doanh, đến nơi thì y đang phải một mình đối chọi với một đám kia. Tử Thanh lập tức rút Tử Liên chém tới chúng trong giây lát, Khuynh Doanh thấy có người tới giúp mình, y liền cúi người cảm tạ. Nhưng lúc này y nhận ra thanh kiếm trên tay cậu. Khuynh Doanh nắm lấy thanh kiếm vội vã:

- Tử Liên. Tử Thanh ca ca đúng không?

Lúc này chối cũng không có tác dụng, Tử Thanh chỉ biết hạ gối ngồi thấp xuống, cậu nắm lấy tay Khuynh Doanh nói:

- Phải, là ta.

Đúng lúc đấy Minh Cảnh truyền âm cho cậu tỏ vẻ vô cùng hoảng hốt:

- Thành chủ, nguy rồi Thụy Vương dẫn một lượng quân đội lớn đang tiến đến thành của chúng ta.

- Cái gì cơ ?

Minh Cảnh nói tiếp:

- Chúng ta cần hồi thành!

Cậu bỏ Khuynh Doanh lại vội nói:

- Gặp lại nhau ở Kinh thành!

Cậu phóng đi như bay tiến về Mình Dạ thành.

Trở về tới nơi Minh Xuyên thấy cậu trở lại ngạc nhiên hỏi:

- Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?

Cậu không nói gì tiến đến khu bảo vệ thành, nhìn mọi người xung quanh vẫn an toàn mới bắt đầu thở phào hẹ nhõm, nhưng cậu đã nhầm. Quân đội của Thụy Vương đúng là đi đến Mình Dạ Thành nhưng lại chỉ đứng ở gần đó không làm gì cả. Cậu chợt nhận ra thầm nói với chính mình mà hoảng loạn:

- Không, không phải không làm gì mà là họ chỉ đứng đây làm mồi nhử thôi, còn từng nhóm một bí mật quay về kinh thành. Thôi xong vậy là Hoàng thượng đang gặp nguy hiểm.

Cậu lập tức bảo Minh Xuyên :

- Kinh thành có chuyện rồi ta phải quay lại, mọi chuyện ở đây nhờ ngươi.

Minh Xuyên kính cẩn đáp:

- Vâng thưa thành chủ!

Cậu lấy một con ngựa phóng tức tốc về Kinh thành, đồng thời chuyền âm cho Minh Cảnh bảo những người còn lại trong cung lập tức bảo vệ Hoàng thượng và Hoàng hậu.

Về tới kinh thành mọi người bên ngoài vẫn rất đỗi bình thường trong khi đó hoàng cung lại tĩnh lặng một cách kì lạ. Quả nhiên Thụy Vương che giấu rất tốt. Khuynh Doanh cũng vừa trở về đây, mang theo niềm háo hức sẽ được gặp lại cậu. Cậu đi vào cung trước, gặp Dương Chiêu_ Đội trưởng đội cấm vệ, y vỗ vai cậu nói:

- Đến rồi hả, mấy đứa trẻ mới đến của cậu được ra phết ấy nhỉ!

Cậu lập tức bảo Dương Chiêu:

- Việc đó nói sau đi, giờ quan trọng hơn, hãy cho mọi người lập tức đến bảo vệ Hoàng thượng và Hoàng hậu đi, Thụy Vương tạo phản rồi.

Dương Chiêu nghe cậu nói thế giật mình :

- Cái gì!!! Nhưng Thụy Vương vừa mới mượn toàn bộ đội hậu vệ đi đánh Mình Dạ thành rồi làm sao ở đây được?

Cậu sợ hãi nói:

- Vậy quả nhiên hắn bắt đầu rồi, nhanh hộ giá!

Cậu truyền âm tìm Minh Cảnh thì cậu ta nói đang trên đường về Minh Dạ thành. Cậu truyền âm một truyền đến 6 người kia. Và Dạ Tâm duy nhất trả lời lại:

- Thành chủ, phía Hoàng hậu không ổn, có rất nhiều thích khách đến bao vây, ta và mấy người ở đây mới chặn được một nửa thôi, hơn nữa toàn bộ nô tỳ và thái giám ở đây đều bị tráo, toàn bộ nơi đây bị cô lập rồi!

Bên phía bên phía Nguyên Ân( Một trong số 6 người được cử đi) giọng run run trả lời lại:

- Thành chủ bên phía Hoàng thượng vẫn chưa có gì xảy ra vẫn bình thường!

Nghe y nói cậu lại không để ý ngữ điệu của Nguyên Ân, cậu tiến đến phía cung của Hoàng hậu , đến nơi Hoàng hậu hoàn toàn an toàn nhưng bà ấy đang hoảng sợ khi thấy mọi thứ xung quanh. Cả nơi đấy biến thành một vụ thảm sát, toàn bộ nô tỳ thái giám lẫn bọn thích khách đều hoàn toàn bị giết sạch, cả căn phòng bắn đầy máu tươi, Dạ Tâm, Thanh Hà, Tiểu Bách đều đang ở đây trên người dính đầy máu. Còn toàn bộ lính canh gác bảo vệ thì bị đánh thuốc mê gục bên ngoài. Cậu nhìn Hoàng hậu , tiến đến gần bà nói:

- Thần đến trễ rồi!Hoàng hậu nương nương thần lập tức đưa ngài tới chỗ Hoàng thượng.

Hoàng hậu nhìn cậu nói:

- Tử Thanh là ngươi đã trở về rồi à, tốt lắm! Mau đi thôi! Ta nhất định phải sống để đón Doanh nhi trở về.

Điện. Đến chỗ nơi, cậu bất ngờ nhìn thấy bọn hoạn quan đang chạy toán loạn Nguyên Ân và 2 người còn lại bị trói gần đấy. Nhìn thấy Tử Thanh đến Nguyên Ân cắn răng nói:

- Thành chủ, xin lỗi. Hắn quá mạnh, nếu khi nãy không truyền như thế với ngài thì hắn sẽ giết Hoàng thượng nên...

Cậu hướng Nguyên Ân khẽ gật đầu:

- Mọi chuyện còn lại để ta!

Cậu tiến tới chỗ tên thích khách kia, hắn vậy mà lại là Kim Đan, bảo sao bọn họ không đánh lại được tên Vương gia này quả thật không hề đơn giản khi có thể giấu được người có tu vi cao như vậy mà không bị phát hiện. Tuy nhiên kẻ đấy vốn vẫn không phải đối thủ của cậu. Cầm lấy Tử Liên cậu đưa kiếm đến chỗ hắn phóng đến tới tấp và lập tức chặt đứt tay hắn. Cậu chạy tới chỗ Hoàng thượng đỡ lấy ông ấy:

- Bệ hạ, ngài ổn chứ!

Từ bên ngoài Khuynh Doanh đi vào nhìn thấy cảnh tượng đấy, y sợ hãi vội vàng hỏi:

- Rốt cuộc truyện gì xảy ra, tại sao...

Trong phút chốc tên Thụy Vương xuất hiện từ sau lưng y cầm kiếm đặt lên cổ y rồi nói:

- Minh Dạ Thành chủ! Ngươi thua rồi!

Bỗng nhiên Hoàng hậu liên tục ho ra máu, Hoàng thượng cũng ngất đi.

Hắn nói:

- Xin lỗi nhé tiểu Thái tử , ta đã hạ độc họ từ đầu rồi.

Tiếng cười thỏa mãn, ghê rợn của hắn vang vọng cả căn phòng. Cậu thực sự ghê tởm hắn đến xương tủy.

Tiếng cười thỏa mãn, ghê rợn của hắn vang vọng cả căn phòng. Cậu thực sự ghê tởm hắn đến xương tủy.

- Hết chương 9-

Bạn đang đọc Tôi Xuyên Thư Thành Thị Vệ Thân Cận Của Nhân Vật Phản Diện sáng tác bởi cauonmaccan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cauonmaccan
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.