Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp mặt Quốc Sư

Tiểu thuyết gốc · 2500 chữ

Chương 3

Trong khi cậu đang thở dài ngồi dưới sàn nhà, tiếng bước chân của ai đó tiến gần chỗ cậu. Một ông già nào đó cầm theo chiếc chổi lông gà đập vào tay cậu, mắng lớn:

- Kẻ nào to gan lớn mật tới Tịnh Quán đây?

Tử Thanh đau đớn làm rơi cuốn sách xuống sàn, ông già kia vẫn đánh cậu không ngừng, cậu vội vã nhặt cuốn sách nên cất lại chỗ cũ rồi chạy bạt mạng trốn ra ngoài. Vừa đau vừa sợ nhưng lại càng buồn bởi lẽ; Một là cậu xuyên thư thành NPC bia đỡ đạn; Hai là cậu không thể được đọc sách nữa.

Cậu thở dài đi về căn phòng của mình. Về tới nơi cậu thấy Dực Hiên đang dọn lại đồ cho cậu, Tử Hiên vội vã chạy vào hỏi gấp:

- Huynh đang làm gì vậy !!?

Dực Hiên cười tươi đáp lại cậu:

- Đệ thành thị vệ thân cận của Thái tử rồi thì phải chuyển ra phủ Thái tử ở chứ không phải sao.

Dực Hiên vừa dứt lời một nha hoàn tới thông báo:

- Ai là Tử Thanh? Thái tử điện hạ truyền ta đưa ngươi đến chỗ ở mới.

Cậu đáp:

- Ta là Tử Thanh.

Nha hoàn kia gật đầu, cậu cầm theo đồ mà Dực Hiên chuẩn bị sẵn cho mình đi theo cô. Vừa đi cậu vừa hét to vẫy tay chào tạm biệt Dực Hiên. Tuy Dực Hiên chưa từng xuất hiện trong nguyên tác, cậu cũng chỉ nói truyện với y được vài lần nhưng y cũng là người đầu tiên mà cậu gặp khi tới đây nên cũng có chút cảm tình với y mà thôi. Người nha hoàn kia đưa cậu tới biệt phủ phụ tại Phủ Thái tử. Căn biệt phủ này vô cùng tồi tàn, tuy to và rộng lớn nhưng lại không hề được bằng một phần của căn phòng nhỏ kia của cậu. Nha hoàn kia biến mất tăm tích, cậu đành dọn đồ mình vào trong, một mình dọn dẹp lại cái phủ tồi tàn đấy. Lúc trời xế chiều thì cậu mới dọn xong được bên trong mà thôi. Cậu đành mặc cái đống lộn xộn bên ngoài mà vào trong phòng dọn đồ mình vào. Làm xong cậu mệt nhoài nằm sấp trên chiếc giường gỗ lung lay dễ sập kia ngủ một giấc tới sáng.


- Giang Tử Hiên ngươi đứng lại ngay cho ta !!!

- Còn khướt nhé!

- Sao ngươi lúc nào cũng chỉ đọc truyện, chơi game như ta mà vẫn 9, 10 điểm kiểm tra là thế nào hả! Ông trời bất công quá đấy.

Quả thật ông trời cũng khá bất công với một số người và cậu là một trong số đó. Từ nhỏ cậu được đã được gọi là thiên tài bởi khả năng ghi nhớ mọi thứ một cách thần tốc, cậu có thể đọc thuộc lòng một quyển sách mình chỉ đọc qua một lần vậy nên việc học đối với cậu là hết sức nhàm chán. Mọi người trong nhà không ai đoái hoài tới cậu bởi lẽ cậu vốn sống biệt lập. Cậu bắt đầu đắm mình trong những bộ tiểu thuyết xa với thực tại bỏ quên đi cái cô độc cho đến một ngày cậu gặp Kim Liên, y là một con người hoà đồng. vui tính cũng là một người yêu thích tiểu thuyết giống cậu, y cũng là người duy nhất không coi cậu là một người bình thường, vẫn luôn nói rằng cậu đơn giản chỉ giỏi trong việc ghi nhớ mà thôi. Đối với Tử Hiên mà nói, y là người đã đưa cậu sang một thế giới mới trong cuộc đời mình.


Sáng hôm sau tỉnh dậy bên tại cái phủ nát, cậu lại tiếp tục dọn dẹp cái biệt phủ này. Bỗng nhiên có một nhóm thị vệ tới chỗ cậu mặt hống hách, giễu cợt cậu:

- Một thằng nhóc tỳ như ngươi lại có thể được làm thị vệ thân cận của Thái tử rồi cơ đấy. Chúng ta lên.

Vừa dứt lời bọn họ đập phá khắp cả cái phủ kia, một biệt phủ vốn đã tồi tàn nay lại càng tồn tàn hơn. Tử Thanh vẫn còn quá yếu, cậu không có ngu người chạy ra can mà để cho bọn chúng đập chán chê mà thôi. Suy cho cùng cậu vẫn là một con người khôn ngoan. Bọn người kia quả nhiên đập phá đến mệt lừ người mà không chọc tức được cậu chỉ đành bỏ đi. Tử Thanh lặng lẽ dọn lại cái bãi chiến trường kia, dọn một hồi đến giữa trưa thì mọi thứ trở lên vô cùng tươm tất. Trán cậu lấm tấm mồ hôi, vừa định đi nghỉ thì bỗng lại có một nha hoàn đến nói với cậu:

- Thái tử điện hạ truyền cho ngươi vào cung.

Cậu nghe xong tinh thần lập tức suy sụp. Y thầm chửi trong lòng: ' Đùa người, vừa mới dọn xong cũng không để ta nghỉ à'

Vừa vào phủ Thái tử, cậu đang chuẩn bị vào yết kiến thì bỗng nhiên Khuynh Doanh chạy ra ngoài ôm chặt lấy cậu. Có một người đuổi theo cậu nói:

- Thái tử điện hạ, đến giờ học rồi người mau vào học đi. Khuynh Doanh ôm chặt lấy cậu hô to:

- Không thích học với Quốc sư đâu, ta muốn đi chơi

Mặc cho Quốc sư đau khổ khuyên can Thái tử điện hạ cứ quyết ôm chặt lấy cậu:

- Ta không thích, ta không thích, ta muốn chơi với Tử Thanh ca ca thôi!

Nghe mà cậu vừa sốc vừa nhận ra ông già đuổi đánh cậu hôm qua chính là Quốc sư. Cậu thở phào nhẹ nhõm: 'May mà mình chưa chết.' Cậu bế Thái tử lên vào trong thư phòng rồi nói với y:

- Đệ rất là ngoan, đệ nên học xong đi rồi ta sẽ dẫn đệ đi chơi.

Thế là cậu ngồi cạnh xem Khuynh Doanh học. Quốc sư mặt cau có nhìn cậu một hồi lâu. Tử Thanh hoang mang toát hết mồ hôi lạnh im lặng không dám nói gì.

Cậu chợt nhớ tới tại thế giới này vốn là thế giới của tu tiên giả, hơn nữa tu tiên giả dựa vào cảnh giới để phân chia, phân thành ba giai đoạn lớn: "Hạ cảnh giới, Trung cảnh giới cho đến Thượng cảnh giới.

– Hạ cảnh giới bao gồm năm tầng: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hoá Thần.

– Trung cảnh giới thì có ba tầng: Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa.

– Đến thượng cảnh giới, nhưng kì thực ở cảnh giới này chỉ có một cửa quan là Độ Kiếp mà thôi, qua được tầng này thì có thể phi thăng tiên giới, thọ ngang trời đất.

Tuy chỉ có chín cảnh giới nhưng việc tu luyện thì không dễ chút nào còn phải kiêng kị:

Không được giết người

Không được hủy hoại thiên cơ .(Tức là có hộ pháp theo hỏi thiên cơ thì không được tiết lộ thiên cơ cho người ngoài.)

Không được chửi tục. Khẩu nghiệt là tội nặng nhất của mỗi người. Ai có pháp lực nếu bị khẩu nghiệt sẽ bị trừ đi pháp lực nặng nhẹ theo độ nặng của ‘khẩu nghiệp ’

Không được tà dâm háo sắc. Giảm việc tình dục, bởi vì làm như vậy sẽ bị hao tổn kim tinh.

Không được hủy hoại môi trường tự nhiên. Mọi sinh linh đều là sinh mạng.

Không được phá thiên cơ: tương tự như hủy hoại thiên cơ nói về cuộc sống tiên nhân, phật, thần.

Không được nhục mạ thiên đạo

Không được trái ý thiên đạo

Không được bất hiếu với cha mẹ.

Không làm việc ác

Nhớ tới nó mới cảm giác thấy được độ kinh dị của việc tu luyện nghe chẳng khác gì làm sư. Suy cho cùng chủ nhân cơ thể này và Khuynh Doanh cũng là những người có thiên phú trong việc tu luyện hơn nữa cũng bắt đầu từ rất sớm nên họ đều phải thực hiện đúng đắn nhưng điều lệ này quả thật đều là có ý chí hơn người." Nghĩ vậy cậu chợt đứng dậy, xin phép Khuynh Doanh và Quốc sư ra ngoài trước. Cậu đi về căn biệt phủ tồi tàn kia bắt đầu lấy những thứ bỏ đi không dùng được nữa mang đi mài đẽo một thứ gì đó. Đến chiều tối nó mới hoàn thành. Khuynh Doanh bỗng nhiên lại tới nơi ơt của cậu dạo chơi. Thấy cậu y nói:

- Sao huynh lại sống ở đây, nơi này sắp bị phá bỏ rồi mà!

Cậu nghe vậy vô cùng bất ngờ nhưng sau lại lập tức bình tĩnh lại:

- Có người bảo ta tới đây sống, ta dọn hết đồ dùng vào rồi. Có ta ở đây thì không cần dỡ cái căn này nữa nhỉ?

Nghe cậu nói vậy Khuynh Doanh cố giấu sự khó chịu của bản thân lại, Khuynh Doanh nói với cậu:

- Vậy huynh có đói không, đi ăn với ta nè!

Nghe y nói vậy, Tử Thanh hoảng loạn đáp:

- Cái đấy... ta ... ta không ... đói!

Vừa dứt lời bụng cậu réo lên: "Ọc ...ọc ... ọc"

Khuynh Doanh nhìn cậu cười lớn:

- A ha ha huynh đói rồi kìa!

Thế là cậu bị Khuynh Doanh kéo đi ra phủ mình cùng nhau ăn tối. Ngồi trên bàn với một vị hoàng tử ai không run mới lạ. Cậu đứng hình trên bàn ăn, Khuynh Doanh thấy cậu như vậy gắp đồ ăn chất đầy lên bát cậu. Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc, cậu đi trở về cái biệt phủ kia tiếp tục gọt đẽo cái gì đó.

Trong lúc đấy tại phủ Thái tử. Tiếng roi vụt xé gió phát ra tiếng động âm ỉ phía bên trong. Phía trong phủ:

- Nô tỳ biết tội rồi, xin Thái tử điện hạ khai ân. Á...aaaaaa!

Khuynh Doanh mặt lạnh nói:

- Tiếp tục đi!

- Dạ _ Hồng Uyển đáp.

Hồng Uyển tay cầm chiếc roi có tẩm độc tiếp tục vụt nha hoàn kia. Nha hoàn kia chính là kẻ đã đưa Tử Thanh tới cái phế phủ kia. Sau vài lần vung roi của Hồng Uyển nha hoàn kia đã chết. Khuynh Doanh cười lạnh:

- Chết rồi hả? Đem xác vất ra cho chó ăn.

Những thái giám và nha hoàn xung quanh đều hoảng sợ nhìn xác của nha hoàn kia bị mang đi. Khuynh Doanh quay lại nhìn bọn họ cười nhạt:

- Kẻ nào dám động vào Tử Thanh sẽ có kết cục tương tự.

Hồng Uyển ánh mắt nhìn họ ra hiệu, bọn họ lập tức tản đi như không có gì xảy ra. Hồng Uyển thay đồ ngủ cho cậu, cậu nằm lên giường quay ra nhìn Hồng Uyển hỏi:

- Nè! Ngươi nghĩ có kẻ nào dám bắt nạt Tử Thanh của ta không?

Hồng Uyển thổi tắt nến trong phòng đáp lại y:

- Không còn đâu ạ.

Nói xong cô đi ra ngoài. Màn đêm đã quay trở về sự yên tĩnh vốn có.

Sáng hôm sau, Tử Thanh dậy từ sớm, nhưng đi ra ngoài cậu thấy mấy tên thị vệ hôm qua đợi sẵn bên ngoài cửa. Bọn họ mang vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Thấy cậu đi ra, bọn họ hoảng hốt nói:

- Hôm qua chúng ta không nên đập phá đồ của ngươi. Chúng ta không biết ngươi là người của Thái tử điện hạ nên mới nhất thời hồ đồ mà thôi.

- Để chúng ta giúp ngươi dọn dẹp.

Nói xong bọn họ chạy vào giúp cậu dọn dẹp sửa chữa lại cái phế phủ đấy. Cậu cùng bọn họ sửa mái nhà, dọn dẹp lại toàn bộ. Cậu nhận ra họ không phải người xấu, chỉ đơn giản muốn làm trò 'ma cũ bắt nạt ma mới' mà thôi. Một lúc sau cái biệt phủ tồi tàn hoàn toàn thành cái phủ có thể sống được. Cậu lấy những trụ bằng gỗ của mình, mỗi cái rộng bằng 1 vòng tay của người lớn, cao 1 mét rưỡi được dựng đứng lên ghim vào đất thật chắc. Mấy người kia thấy cậu làm vậy vô cùng tò mò hỏi:

- Ngươi đang làm thứ gì vậy.

Tử Thanh không muốn để người khác biết về thứ này, cười nhạt đáp lại:

- Thứ mà các ngươi không cần biết.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi bỏ đi. Cậu lại tiếp tục dựng những trụ gỗ kia lên. Làm xong cậu ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi. Bên ngoài cửa xuất hiện một bóng người thập thò bên ngoài, bỗng nhiên người kia chạy ta chỗ cậu, nắm lấy tay áo cậu nói:

- Huynh cho ta trốn ở đây đi, ta sợ Quốc Sư lắm, y dạy khó hiểu chết đi được.

Nghe vậy cậu đành đáp:

- Nhưng đệ cũng không nên trốn học chứ!

Khuynh Doanh phồng má đáp:

- Ta không thích y dạy đâu.

Bỗng nhiên Khuynh Doanh nảy ra ý tưởng, y mặt đầy háo hức hỏi cậu:

- Vậy huynh dạy ta đi! huynh hơn ta 2 tuổi, có kinh nghiệm về tu luyện cũng không ít, học thức cũng hơn người nữa. Dạy ta đi.

Tử Thanh nghe vậy, mặt cậu bỗng bừng đỏ, trong đầu y lúc này đang bị áp đảo bởi 4 từ: " Đáng yêu quá đi", cậu đáp:

- Không có vấn đề gì đâu a!

Thấy cậu trả lời như vậy Khuynh Doanh cười tươi nói:

- Huynh là nhất.

Nói xong y liền chạy mất tăm.

Cậu nhìn dáng vẻ dễ thương này mà không ngừng chửi thầm:' Cái cuốn tiểu thuyết này thật sự viết sai hoàn toàn rồi. Thái tử vừa dịu dàng, tốt bụng lại có nhân cách hơn người sao có thể là tên nhân vật phản diện kia, vô nhân phẩm, độc ác tàn bạo, giết người không chớp mắt được chứ!'

Quan trọng nhất là bây giờ cậu có thể tự do lấy sách từ Tịnh Quán rồi, Thư Quán toàn mấy loại sách chán ngắt về mấy cái như cách mài mực, nấu ăn, ... Toàn là những thứ nữ công gia chánh thôi. Cậu thầm hét trong lòng:

- Tịnh Quán ta tới đây!

-Hết chương 3-

*Giới thiệu nhân vật:

Chu Khuynh Doanh (Thái tử )

Tuổi: 11

Ngoại hình : Tóc đen thả dài buộc gọn ở đuôi, mặc y phục trắng, khuôn mặt dịu dàng có chút nét nghiêm túc, thân hình nhỏ gọn, mang kiếm tên Tinh Phách. Có hai mặt khác nhau, một bên đối tốt với Tử Thanh, một bên tàn nhẫn với kẻ khác. Ngoài những người thân cận với cậu ra ( trừ Tử Thanh) thì không ai biết bộ mặt này của y.

Bạn đang đọc Tôi Xuyên Thư Thành Thị Vệ Thân Cận Của Nhân Vật Phản Diện sáng tác bởi cauonmaccan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cauonmaccan
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.