Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Thiên đại khó ưa

Tiểu thuyết gốc · 1607 chữ

Nguyệt Lang ngây người nhìn phía trước, về hướng người giúp nàng thoát khỏi rắc rối này. Hắc y hắc phát đều không gió mà bay, khuôn mặt góc cạnh không góc chết, toàn thân tỏa ra một thứ linh lực cường đại cùng sự cao quý và ngạo nghễ của bậc Đế Vương. Ánh mắt y lãnh đến cực điểm, tựa như không có lấy nửa phần độ ấm, có cảm giác như nhìn cả đời cũng không thể đoán ra y đang nghĩ gì. Không những thế, ánh mắt y mang đến cho người ta cảm giác sợ hãi, như có một lực uy áp vô hình, phảng phất thấy được sự cao ngạo cùng một chút... khinh thường; khiến nàng không khỏi so sánh y với Trúc Bạch ca ca. Vì vậy, người này, tuyệt đối không phải phàm nhân.

( hắc phát: tóc đen)

Người đang nhìn y chằm chằm không chớp mắt, không chỉ có Nguyệt Lang, mà còn có vô số nữ nhân già trẻ khác như bị y hút hồn. Không thèm để ý đến đám hoa si ồn ào kia, y một lần nữa cất giọng, lần nay so với lúc trước lại thêm mấy phần lãnh khốc: "Bị điếc sao, ta nói ta trả tiền".

Tên chủ quán lúc này mới định thần lại, tuyệt không nghe thấy tiếng la hét nào: "Được được được, đại nhân. Đa tạ, tiểu nhân có mắt không nhìn thấy Thái sơn, mong ngài rộng lòng lượng thứ".

Y vẫn như cũ bất động thanh sắc, mắt vẫn luôn không nhìn nàng lấy một cái, rút ra vài tờ giấy vàng vàng mà nàng chẳng biết là thứ gì, đưa cho chủ quán, sau đó lập tức rời đi.

“Đợi đã”, Nguyệt Lang đuổi theo y, khẽ nói: "Ân nhân, cảm ơn nhiều, ta có thể biết tên của huynh được không?"

“Không cần”.

“Vậy … huynh chắc chắn không phải người phàm đúng không. Có cần ta dùng linh thạch trả cho huynh không?”

Y từ nãy tới giờ chưa từng nhìn cô lấy một cái, nghe xong câu này đột nhiên chăm chú nhìn cô, sau đó là một tràng cười lạnh: "Tại sao cô biết ta không phải người phàm".

Ách, cái này,… đúng là hắn chưa từng nói, chỉ là nàng đoán bậy đoán bạ, không hiểu sao lại trúng. Nàng theo đúng sự thật mà nói: "Ta đoán a".

Y không nói gì, chỉ dùng ánh mắt vô tình mà nhìn nàng, ánh mắt mang theo vài phần sát khí, lười nhác nói: "Ta không biết cô là người của tộc nào nước nào, làm việc cho ai. Đành phiền cô quay về nói với quốc vương của cô, Hắc Thiên ta đắc tội với quá nhiều người, vẫn là không nhớ nổi ta đã làm gì với quý quốc, thật là thất lễ. Có điều giúp ta nhắc nhở tên đó, muốn ám sát ta thì nên tìm người tử tế chút, đừng vì quá nôn nóng trả thù mà tìm một người nói hai câu liền lộ khuyết điểm như cô nương đây. Ngày tháng sau này còn dài, ta nhất định sẽ chuẩn bị sẵn hảo tửu nghênh đón quý quốc".

Từng lời từng lời y nói, tuy hoàn hảo vô khuyết, từ tốn lễ độ, nhưng nàng có thể cảm nhận được sự cao ngạo cùng sát khí thấm đẫm trong lời nói, tựa như hận không thể đem nàng lăng trì xử tử. Tuy nàng một câu cũng không hiểu hắn nói cái gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận được, hắn không có ý tốt.

"Ta… ta… không hiểu huynh đang nói cái gì. Yêu giới của ta, ... không có quốc vương".

Ồ, ra là Yêu giới. Vậy thì thật lạ, nếu ta nhớ không nhầm thì ta chưa từng gây hấn gì với Yêu giới, xem ra xú danh của ta, đã lan xa đến vậy rồi sao. (xú danh: tiếng xấu)

"Ta thật sự không biết huynh nói cái gì. Ta chỉ là một con hồ yêu nhỏ xuống Nhân giới dạo chơi, không hiểu tại sao bị rút sạch linh lực, mất hết tu vi. Hiện giờ không còn linh lực, ta không thể trở về Hồ tộc được nữa. Coi như Hắc Thiên huynh rủ lòng thương sót, giúp ta trở về a?"

Y nghiêng đầu, một lần nữa cười nhẹ: "Cô nương, cô lại phạm lỗi rồi, ta chưa nói cô biết tên của ta mà".

Cô tròn mắt ngạc nhiên, dường như đã mất hết kiên nhẫn, mở miệng liền nói một tràng dài không ngừng nghỉ: “Này đầu óc ngươi có phải bị úng hỏng rồi không hả, lúc nãy ngươi chính miệng nói cái gì mà Hắc Thiên ta đắc tội với quá nhiều người, Hắc Thiên ta thế này, Hắc Thiên ta thế kia, bây giờ ngược lại hỏi ta tại sao biết tên ngươi. Lắm tiền thì có gì ghê gớm, ngươi nghĩ ngươi mạnh thì ta đây sợ ngươi hả? Nằm mơ đi, nguyên lai ngươi cũng chỉ là một tên lắm lời, cục băng khó ưa, não đậu phụ, đến bản thân nói cái gì cũng quên sạch sẽ. Ta có chết cũng không phải loại nữ nhân hoa si suốt ngày mơ tưởng đến ngươi, thế nên đừng có mở mồm ra là nói như ta mặt dày bám lấy ngươi vậy. Trên đời này không phải chỉ có ngươi là mỹ nam đâu, Trúc Bạch ca ca của ta anh tuấn soái khí, ôn nhu dịu dàng hơn ngươi một vạn lần! Tức chết ta" Nàng nói một tràng dài không thèm thở, nói xong liền dừng lại thở phì phò.

Khỏi phải nói cũng biết, mặt y đen đến mức nào, không đúng, phải là ngũ sắc. Y là đang nói cô ta muốn giết người, muốn làm nội gián a. Thế nào qua tay cô ta thì thành một tên dâm tặc não tàn lắm mồm không nói lí lẽ vậy. Bất quá, nếu những kẻ đã từng bị y đánh thành phế nhân hoặc tiễn xuống âm phủ nghe thấy một màn đấu võ mồm này, chắc chắn sẽ niệm một ngàn lần sám hối kinh giúp nàng, hắn là ai a, là một tên đại ma đầu một câu không hợp liền chém, ba câu không hợp liền giết a. Mà nàng, vừa mới đem tất cả những thứ dơ bẩn nhất ném lên đầu hắn.

Thế nhưng, trái với tưởng tượng, hắn cái gì cũng không làm, chỉ cười cười mà nói: "Ồ, ra là trên Lục giới còn có người tuấn mỹ hơn ta cơ đấy, thật muốn gặp mặt đối thủ của ta a. Có điều từ trước tới nay nói về soái khí, ta số hai thì Lục giới không ai dám nhận số một. Nếu có kẻ dám nhận, thì ta sẽ giết kẻ đó".

Nàng nghe xong liền á khẩu, nếu đang uống nước thì chắc chắn sẽ phun ra sạch sẽ. Nàng vốn nghĩ trình độ mặt dày của mình đã là tuyệt đỉnh trong cả Lục giới này, nhưng thật không ngờ… Đúng là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên mà. Bất quá nàng trước giờ chính là cứng đầu không chịu nhận thua, vậy nên nhất định phải tiếp tục mặt dày hơn nữa. Nguyệt Lang ho nhẹ một tiếng, lấy giọng mềm mại uốn éo của các nữ hồ yêu khác, yểu điệu nói: "Hắc thiên ca ca à, người ta dù sao cũng là một cô nương a~ Huynh vẫn nên thương hương tiếc ngọc chút, làm ơn đưa ta về Hồ tộc nha~". Trình độ lật mặt này…hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ hùng hổ mắng người lúc trước của nàng.

Y nhướng mày, phối hợp với nàng nói: “Thương hương tiếc ngọc sao?”

“Phải a~”

Y nhàn nhạt lấy từ vòng không gian 1 viên ngọc, khẽ nói: "Đây là Lưu Ly Thiên Ngọc”

"Ừm, viên ngọc đó đẹp thật nha~ Có điều không đẹp bằng Hắc Thiên huynh".

Hắc Thiên gật đầu, vẫn nhàn nhạt nói: "Đó là đương nhiên, ta chính là thiên cổ đệ nhất mỹ nam, một viên ngọc tầm thường như nó không thể nào so sánh được. Đáng lẽ nếu như nó xấu hơn ta thì nó sẽ được yên ổn, có điều lúc nãy cô nói ta cần thương hương tiếc ngọc…"

Có liên quan sao

Có, …Y dùng tay bóp nát viên ngọc thành hàng trăm hạt bụi nhỏ, nói: "Đó chính là câu trả lời của ta".

Cái … cái này … là muốn nói … nếu không mau chạy… y sẽ bóp nàng thành mảnh vụn giống như viên ngọc đó.

- Ta ta ta ta… ta đi trước

Bất quá trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, nàng mới đi được ba bước liền bị một luồng linh lực cường đại kéo lại phía sau, bất đắc dĩ mà nói: "Làm ơn a, tha cho ta tha cho ta, ta thực sự biết lỗi rồi, ta có mắt như mù trêu chọc huynh, đừng giết ta mà!"

- Không được rồi, ta hiện tại rất thèm thịt người, thịt hồ yêu lại càng ngon nha.

- Không được, nhất định không đựơc, nếu giết thì cho ta chết thống khoái a.

Vậy cũng tin sao, cô chửi ta đã miệng rồi muốn chết thống khoái sao. Ta cần phải khiến cô sống không bằng chết.

- Rốt cuộc ngươi cái gì a.

- Muốn nàng về nhà cùng ta.

Bạn đang đọc Tối Thượng Cửu Vỹ Thần Hồ sáng tác bởi vanquyton
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vanquyton
Thời gian
Cập nhật NyeoYeon
Lượt thích 5
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.