Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết Nguyệt xuất thế

Tiểu thuyết gốc · 2613 chữ

- Vẫn chưa thấy? Có phải các ngươi đều không muốn sống nữa phải không?

- Chủ thượng tha mạng, chủ thượng tha mạng.

- Muộn rồi, ngươi không còn mạng để ta tha nữa.

Một cái búng tay vang dội khắp không gian, quanh ảnh của linh lực lóe lên, chưa tới một khắc người còn sống sờ sờ đã vô thanh vô thức, biến mất không còn dấu vết, khiến cho người ta nghi ngờ kẻ kia có thực sự từng tồn tại.

- Ừm, cách này quả nhiên sạch sẽ nha. Nhanh nhẹn, không dấu vết, đỡ phải dọn dẹp. Có điều dược liệu cũng không phải tự nhiên rơi vào tay cậu nha, tôi vất vả lắm đó. Mấy con kiến này nên lấy kiếm mà chém, đỡ tốn công tôi phải điều chế số lượng lớn Thiên linh cốt.

Vô Tung bên cạnh lười biếng gặm táo, nhồm nhoàm nói vài câu rồi lại cắm cúi ăn.

- Nhạt nhẽo

- Tốt nhất cậu vẫn nên tìm một người đáng tin chút, tỉ như…triệu Liệp Ảnh trở về. Dù sao Tiêu Hồn Đăng chỉ có một, đành phải liều mạng thôi. Lão già ấy gian xảo như vậy, ngày nào Tiêu Hồn Đăng còn trong tay ông ấy, ngày đó cậu liền ăn không ngon ngủ không yên, mạng cũng không biết sẽ mất lúc nào đâu.

Hắc Thiên nghĩ tới nghĩ lui một hồi, cuối cùng gật đầu, đầu ngón tay tụ một tia ma khí điểm nhẹ lên trán. Nếu có kẻ phàm nhân nhìn thấy có lẽ sẽ thầm tội nghiệp cho y, nhan sắc nghịch thiên như vậy, đáng tiếc lại bị điên, tự độc thoại với chính mình.

- Liệp Ảnh đã rõ, lập tức quay về Thiên quán.

---------------

- Không hay rồi chủ thượng, tẩu tẩu...tẩu tẩu đột nhiên...đột nhiên.... đột nhiên mất... mất tích rồi

- Biết rồi, lui xuống đi...

- Khoan đã, cái gì cơ?

Vô Tung trợn mắt

Hắc Thiên xoa xoa thái dương, thở dài phiền não.

Vô Tung vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, chưa hết chuyện này đã tới chuyện khác, hắn thực sự muốn yên ổn cũng khó mà.

- Là chuyện gì

Y thực sự không hiểu trước kia nàng thế nào mà sống được vậy? Mới rời đi chưa được tròn một ngày nữa

- Là...tẩu ấy...mất mất...tích

- Vậy ta phái các ngươi đi làm bù nhìn sao?

Hắc Thiên phiền muộn nói vài câu, không thèm đợi câu trả lời liền một đường bay đi.

- Ấy kìa kìa không đợi tôi sao?

Vô Tung hoảng hốt đuổi theo, miệng lầm bầm ngán ngẩm: Ài...không phải nói không quan tâm đến nữa sao. Đúng là khẩu xà tâm phật mà...chỉ khổ người như ta phải bất đắc dĩ làm nguyệt lão thôi...

- Không có

- Chắc chắn?

- Đại ca ơi tôi xin cậu, kĩ lắm rồi, ba nghìn dặm xung quanh không sót chỗ nào rồi. Con muỗi đập cánh cũng lật lên tìm rồi. Không có

- Vậy thì tiếp tục

Hắc Thiên hắn luôn luôn lãnh đạm đến đáng sợ, cho dù có gặp chuyện xấu cỡ nào mặt cũng sẽ không đổi sắc. Vậy mà cứ dính đến nàng là y như rằng...đây có lẽ là tác dụng phụ của ái tình đi, biến thành ngốc tử luôn rồi

- Hắc Thiên...hay là đợi thêm chút, đợi viện binh tới đi. Cho dù cậu có ma lực thâm hậu cỡ nào cũng phải tới lúc cạn, chẳng lẽ cậu định dùng thần thức lật cả cái Lục giới này lên sao?

- Cũng không còn cách khác.

- Cái...cái gì cơ? Tôi xin cậu đấy tỉnh táo lại chút có được không vậy

Nếu như vẫn còn binh phù trong tay thì tốt rồi. Hiện tại chỉ dựa vào vài trăm Hắc binh thân cận, phải làm thế nào đây?

- Cũng...cũng chỉ là mất tích thôi mà...sao cậu phải cố chấp...Biết đâu tẩy ấy chỉ l...

- Nhiều lời. Tiếp tục .

Hắc Thiên đã tiêu hao một lượng ma lực không nhỏ, thần thức phóng ra cũng mơ hồ yếu dần.

Ma khí, lực lượng của Hắc Thiên hắn đều đã sớm hoà với thiên địa, đối với tu vi thâm hậu của y, một chút ma lực đương nhiên không thành vấn đề.

Nhưng thần thức, đúng hơn là tinh thần lực của y lại có giới hạn.

- Kẻ nào?

Hắc Thiên giận dữ xuất kiếm, quang ảnh loé lên, một đường phi thẳng tới khóm trúc xanh phía đối diện

Con người y cực kì cẩn trọng, vậy mà lại suýt chút nữa lại không phát hiện ra có người hiện diện tại nơi này. Tuy lần này vì chuyện của nàng mà có chút hoảng loạn, nhưng cũng không có khả năng vài tên sát thủ tầm thường có thể qua mắt Hắc Thiên hắn. Kẻ này thân phận không tầm thường, quả nhiên là hoạ vô đơn chí

Kẻ kia tốc độ cũng không chút chậm chạp, nghiêng người tránh né, thân ảnh xoay một vòng trên cành trúc, tĩnh tới mức ngọn trúc mảnh mai còn không lay động tới một lần.

Dạ Tử Kiếm trật mục tiêu, cũng không có mất đà lao đi, quy quy củ củ mà vòng lại, giận dữ chui vào vỏ kiếm. Chú ý kĩ một chút liền có thể nghe được âm thanh xì xì phát ra từ bên trong vỏ kiếm, hẳn là nó cũng tức giận không kém chủ nhân của mình

Đối phương trên mặt đeo một chiếc mặt nạ đen tuyền, bên trên là một con phượng hoàng giương cánh khắc nổi, trên cái miệng to lớn phun ra mấy ngọn lửa đỏ tươi. Loại hoạ tiết, còn cả chiếc mặt nạ như vậy y chưa từng nhìn qua. Có điều từ độ bóng của nó, có thể suy ra chiếc mặt nạ này còn rất mới, thậm chí có lẽ đây là lần đầu tiên dùng tới.

- Tại hạ không có ý xấu, chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt tới chuyển lời mà thôi. Đại hoàng tử không cần tức giận.

Người kia vừa cất lời liền khiến cho y thập phần kinh ngạc. Giọng nói kia căn bản không có chỗ nào giống một giọng nói. Có chút giống tiếng rít của gió, lại có phần giống như tiếng kêu gào. Đây...là dịch thanh.

Không những dùng mặt nạ che đi khuôn mặt, đến giọng nói cũng phải dùng đồ giả, giống như hắn với y rất thân quen vậy, chỉ liếc mắt vài cái, nghe giọng nói là có thể nhận ra.

Hình như người như vậy...cũng không có nhiều lắm nhỉ

Giọng nói quỷ dị lại lần nữa vang lên, đánh tan suy nghĩ của y

- Đại hoàng tử, thứ gì cần nói tại hạ đã nói xong ( nội tâm Vô Tung: ngươi đã nói cái chó gì đâu ), quyết định thế nào là tuỳ vào Nhất Tiễn Xạ Thiên ngươi. Nếu như là muốn cứu người, vậy mời theo tại hạ một chuyến.

Giọng nói quái quỷ kia chưa kết thúc, y liền nghe thấy một giọng nói khác văng vẳng bên trong thần thức: "Không đơn giản. Chắc chắn có bẫy"

Hắc Thiên hướng về chỗ Vô Tung, khẽ ra hiệu gật đầu. Lại dùng Thông linh thuật truyền âm lại: "Quay về"

Vẻ mặt Vô Tung có chút không tin nổi, há hốc mồm nhìn y chằm chằm không chớp mắt như nhìn sinh vật lạ.

Không...không phải đều nói anh hùng cứu mỹ nhân sao, giờ là cái tình huống gì?

Anh hùng mặc kệ mỹ nhân, rụt đầu bỏ chạy lấy mạng?

Nếu đây là một câu truyện, Vô Tung hắn nhất định thò tay đánh cho tác giả một trận cho tỉnh người.

Rõ ràng phải là Hắc Thiên hắn vượt qua mọi nguy hiểm cứu được mỹ nhân trở về, mỹ nhân động lòng, sau đó hai người thành một đôi, cùng nhau trải qua sóng gió, bách niên giai lão chứ.

Thế quái nào lại ra cái dạng này?

Bên kia Hắc Thiên vẫn không có thời gian chờ Vô Tung đứng ngốc ở đó nữa, một chân đạp lên Dạ Tử Kiếm, túm lấy Vô Tung bay lên không trung.

Mà kẻ quái dị kia lại càng thể hiện đúng vai trò quái dị của mình, cũng không có ngăn cản hai người trở về

Điều này làm y có chút khựng lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại trạng thái, tiếp tục bay thẳng một đường trở về.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Vô Tung được thử qua tốc độ kinh khủng đến như vậy, hắn có thể cảm nhận được gió và mưa lạnh buốt đang tạt thẳng vào mặt mình đau rát. Có lẽ đây và cảnh giới dịch chuyển tức thời cũng không có khác nhau bao nhiêu đó. Tuy nói là ngự kiếm nhưng Hắc Thiên y thực chất là dùng sức mạnh của bộ cánh khổng lồ, xé gió mà đi. Toàn thân như thiểm điện rẹt qua bầu trời, cái này chính là lao đi, còn bay gì nữa chứ. Bất quá trọng điểm ở đây là, Hắc khó ưa đó quả thật không hổ danh là Hắc khó ưa, hắn từ đầu đến cuối chính là xách Vô Tung đi như xách gà vậy, hoàn toàn không có chút gì coi Vô Tung hắn là người.

Thời gian chưa tới nửa tuần hương, Hắc Thiên và Vô Tung đã đứng trước cửa Diêm La Điện của Âm giới. Cũng không để Vô Tung có thời gian thắc mắc, Hắc Thiên đường đường chính chính đạp cửa xông vào, hiện tại chính là thời gian Âm giới ngự triều.

Diêm đế cao cao tại thượng ngồi trên long ỷ, thấy y đi vào cũng không hề lộ ra một tia tức giận, ngược lại trong ánh mắt tựa như có vài phần tò mò, vài phần nghi hoặc.

- Đại hoàng tử đại giá quang lâm, thứ lỗi không tiếp đón chu toàn.

Vị hồn nô bên cạnh Diêm đế cất tiếng lanh lảnh, phất tay ra hiệu cho những hồn nô bên cạnh.

- Đại hoàng tử mời ngồi

Diêm đế từ đầu đến cuối vẫn không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng quan sát y cùng Vô Tung, khoé miệng không hiểu vì sao lại cong lên một chút.

Sớm nghe Diêm đế tính tình quái gở, ngạo mạn tuỳ tiện, vô pháp vô thiên. Quả là danh xứng với thực

Vô Tung trong lòng cũng cẩn thận giúp tiểu tổ tông này của hắn đánh giá người trước mặt.

- Lần này Hắc mỗ đến là muốn mượn Huyền Sát Thảo của Âm đế. Thời gian cấp bách, trở về sẽ nói rõ.

Lúc y nói những lời này, Vô Tung bên cạnh lập tức cảm nhận được thất thố, hắn hô hấp hỗn loạn, một người mồ hôi lạnh, toàn thân đều gấp gấp gáp gáp, lo lắng đến mức sắp nổ tung. Một Hắc Thiên trời sập cũng không đổi sắc mặt, một ma đầu lãnh khốc như hắn, vậy mà cũng có ngày này.

Có điều bá quan văn võ phía dưới đã bắt đầu nổi lên vài tiếng nghị luận to nhỏ. Ngược lại Diêm đế vẫn như cũ yên lặng quan sát, tuỳ tuỳ tiện tiện ngả người xuống long ỷ nhìn xuống,

lông mày khẽ nhếch, tựa như cảm thấy có thứ gì đó rất thú vị trước mắt vậy.

- Huyền Sát Thảo? Ừm, cái này không phải là không được...

Lập tức bên dưới có tiếng nói khàn khàn vọng lên, cắt ngang lời nói của Diêm đế:

- Thần đế, ngàn vạn lần không được. Huyền Sát Thảo là...

- Bản đế không cần Lục trưởng lão tới giáo huấn về Huyền Sát Thảo là thứ gì. Nhìn sắc mặt của đại hoàng tử, e là chúng ta cũng không còn nhiều thời gian nữa nhỉ?

Bộ dáng ngả ngớn này của hắn, nhìn thế nào cũng thành một vị phong lưu công tử

- Diêm đế muốn gì

- Ta? Ta có thể muốn thứ gì chứ. Đơn giản lắm, chỉ là muốn đại hoàng tử đáp ứng một yêu cầu

- Là?

Hắc Thiên trong tay che giấu một ngọn lệ hoả đỏ rực, đếm từ một đến ba, nếu như Diêm đế vẫn không chịu giao ra, hắn có liều mạng cũng sẽ lên đó giành lấy.

Có điều Diêm đế cũng không phải người ngu ngốc, khoát tay lấy ra Huyền Sát Thảo, đưa về phía y.

- Tạm thời ta cũng không biết nên là yêu cầu gì...vậy nên việc này tạm gác lại đi. Đại hoàng tử...đồ cũng đã đưa, ngươi đi được rồi. Không tiễn.

Hắc Thiên y cũng không có nán lại nửa giây, đợi đến khi Diêm đế nói hết câu, thứ nhìn thấy đã là một Diêm La Điện lặng ngắt như tờ.

- Chết tiệt, không được. Không được, phải nhanh hơn nữa

Lần này tốc độ so với lần trước còn lớn hơn nữa, thậm chí còn trực tiếp vứt Vô Tung lại một chỗ, dùng hết tất cả sức lực mà lao đi trong đêm.

Vô Tung bị bỏ lại một khoảng xa phía sau, phải dựa vào ma dược mới có thể tiếp tục gắng gượng đuổi theo

- Chết tiệt, giờ này lại phát tác. Không được...không được...sắp không kịp rồi, phải tiếp...phải tiếp tục...phải...phải..

Hắc Thiên khẽ rít lên một tiếng, toàn thân vô lực ngã gục, khắp người tựa như có hàng ngàn cây kim châm vào từng chút từng chút một dày xé, lại giống như có ai đó xé toạc ra thịt thành từng mảnh, rồi lại ghép từng mảnh máu thịt lại vậy. Ma chủng len lỏi khắp kinh mạch,

cắn xé da thịt của hắn, đau đến mức không thể hít thở, càng ngày nỗi đau lại càng mãnh liệt, như muốn hút hết chút sinh khí cuối cùng của hắn. Da thịt hoàn toàn không có một vết thương tổn, nhưng nỗi đau lại như chết đi sống lại vậy.

- Không...không...được, phải...phải...

Những hạt mưa nặng trịch ào ào chút xuống, tựa hồ như hàng ngàn lưỡi đao đâm xuống thân thể của hắn, ma chủng lại càng phát tác lợi hại hành hạ y. Nỗi đau cắt da xé thịt, so với sự thống khổ hiện tại quả thật không thể so sánh

- Không...sắp...muộn...muộn

Y thu hết chút sức lực cuối cùng, thân thể không chút sinh khí gắng gượng bám víu lấy mặt đất, giống như con người bám chặt lấy cộng rơm cứu mạng cuối cùng vậy...

Kì lạ, rõ ràng toàn thân thảm đến không nỡ nhìn, thất khiếu đều đã chảy máu, da thịt tựa như đều đã bị lột đi...

Vậy nhưng hắn hoàn toàn không cảm thấy đau

Một chút cảm giác đau đớn cũng hoàn toàn không có

Trong đầu chỉ lặp đi lặp lại hình ảnh của nàng, nàng cười, nàng khóc, nàng chăm sóc hắn, nàng thiện lương, nàng hung dữ

Mặc kệ hai mắt đều đã bị máu làm nhoè hết tất cả, mặc kệ cơn đau kịch liệt vẫn đang không ngừng hành hạ, không ngừng bành trướng...

Hai bàn tay sớm đã nát tươm đến mức lộ ra cả xương của hắn vẫn không ngừng run rẩy, chỉ một chút nữa, một chút nữa hắn sẽ với tới Tử kiếm...

Chỉ một chút nữa...

Một chút nữa thôi...

Không kịp nữa rồi...

Nhật nguyệt đồng quy

Thiên địa thất sắc

Huyết Nguyệt xuất thế rồi

Muộn...

Muộn mất rồi

Bạn đang đọc Tối Thượng Cửu Vỹ Thần Hồ sáng tác bởi vanquyton
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vanquyton
Thời gian
Cập nhật NyeoYeon
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.