Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ma Tôn Hắc Mặc Chân

Tiểu thuyết gốc · 2747 chữ

Xong rồi xong rồi. Tứ hải bát hoang còn có người nào xui xẻo hơn nàng không vậy. Đầu tiên là bị một cái đại ma đầu mang về làm nô bộc không công, tiếp đến nằm không cũng dính đạn, vô danh tiểu tốt lại bị vướng vào mấy chuyện đấu đá giang hồ này a. Không được không được, người không vì mình trời tru đất diệt, tiểu hồ yêu không quyền không thế yếu ớt vô hại như nàng tuyệt đối không thể vì mấy cái tranh chấp của tên đại khó ưa này mà làm pháo hôi bỏ mạng a. Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách, chạy trước rồi tính.

Bất quá, cẩu vận khí vẫn là cẩu vận khí, nàng chưa kịp quay đầu bỏ chạy đã nghe một tiếng "Nguyệt Lang" sau lưng, so với tiếng gọi hồn của tử thần còn muốn rét lạnh nguy hiểm hơn vạn lần

Nàng từ từ quay đầu, nở một nụ cười lạnh ngắt, đối hắn nói vài câu biện hộ:

- Ta... ta... đi nấu cơm...

Cổ nhân có câu cái miệng hại cái thân quả nhiên không sai, bao nhiêu cái lí do hoàn mỹ đều quên sạch sẽ, nói một câu đến là ngu ngốc dại dột mà.

Hắc Thiên vẻ mặt bất lực xoa xoa thái dương, thực khiến nàng có cảm giác bất ổn. Bên cạnh chính là tên mặc bộ đồ đỏ vàng lẫn lộn, trên đầu đeo một cái mũ khổng lồ đang nở một nụ cười "trìu mến". Nói đúng hơn là một nụ cười phi thường hỗn tạp: dò xét có, nghi ngờ có, ngạc nhiên cũng có. Nếu Hắc Thiên không lên tiếng thì có lẽ tên mũ lớn này đã nhìn tới nát coi mắt, cười đến sái quai hàm luôn rồi.

Hắc Thiên hắn ngữ điệu vẫn bình thản ổn trọng, lời nói nhẹ nhàng tựa như vốn chẳng xảy ra bất cứ thứ gì:

- Phụ đế quả nhiên nhanh chóng.

Mũ lớn lại bồi thêm một tràng cười ha hả, vẫn như cũ mà chứa đủ loại cảm xúc lẫn lộn. Nàng nhìn hai bên nói chuyện đến là thoải mái, cảnh giác trong lòng đột nhiên vơi đi một nửa... có lẽ chưa chắc đã là cái gì tai bay vạ gió. Cầu trời khấn phật, lần này nếu thực không xảy ra cái chuyện gì nàng nhất định sẽ liều cái mạng này mà tẩu thoát, chết cũng phải chạy. Nàng trong đầu vạch sẵn kế hoạch làm sao trốn, tai vẫn không quên nghe ngóng tình hình.

- Hoàng nhi, lần đánh này có vẻ rất hung hiểm trọng yếu phải không, khiến con đánh đến cả mười năm, rốt cuộc là thần thánh phương nào? Cực khổ cho con rồi, quay về trẫm nhất định ban thưởng.

Hắn trầm lặng không nói, nhưng nàng có thể nhìn ra được sự khinh thường hiện ra nơi khoé mắt. Lần đầu tiên, cũng là duy nhất mà nàng thấy hắn bộc lộ sự khinh thường này chính là ngày đầu mà hắn gặp nàng, sự khinh rẻ đến tột độ tựa như nhìn rác rưởi dưới chân. Không xong không xong, chẳng lẽ nàng đoán sai rồi, đây chỉ là bình yên trước bão giông? Nàng cắn cắn môi, quay sang nhìn nhìn Mũ lớn vài cái, chưa kịp mở miệng nói vài câu khuyên giải đã bị hắn cướp lời:

- Hoàng nhi, con... có phải hay không là không muốn cùng trẫm quay về.

Nàng thiếu chút nữa buột miệng nói hắn không muốn là cái chắc, thấy có ai muốn mà biểu hiện như vậy không. Cũng may lời chưa ra khỏi miệng đã bị nàng lập tức nuốt lại, nếu không chính là tội nhân châm dầu vào lửa a.

Có điều trái với tưởng tưởng của nàng, Hắc Thiên đột nhiên thu lại vẻ lạnh nhạt khinh thường, sát khí khủng bố lúc nãy cũng hoàn toàn không còn một dấu vết, sự khinh miệt nên khoé mắt đột nhiên biến đi đâu mất, thay vào đó là sự hoà ái dịu dàng đến khó tin. Tạm thời chưa bàn vì sao Nhất tiễn xạ thiên trời không sợ đất không sợ như hắn lại đột ngột thay đổi thái độ, tốc độ trở mặt này cũng quá nhanh đi. Hừm... quả là con dơi hỉ nộ vô thường mà. Y cười nhẹ, nụ cười tựa mây bay gió thoảng, chỉ là thoáng qua vài khắc lại khiến người ta thực thoải mái vui vẻ. Sau đó nói một câu không đầu không đuôi nhưng cũng đủ để thông suốt:

- Sao dám chối từ

Hắn nhẹ nhàng lấy từ trong người một cái binh phù, dụng cái thuật quỷ gì đó mà nàng tuyệt đối không biết, miệng mấp máy vào câu nhỏ tới mức nàng có thể lấy đầu ra đảm bảo người đứng sát bên cạnh có nghe tới nát cái tai cũng không thể nghe ra được cái gì. Nàng trầm ngâm suy nghĩ, lúc nước sôi lửa bỏng như vậy chắc chắn phải dùng tới cái đầu. Nếu như hắn bỏ lại nàng, nàng có thể miễn cưỡng về lại Yêu giới với chút ma lực mượn từ Hắc binh. Nhưng mà nếu như hắn nhất quyết không tha cho nàng, vậy chắc chắn không nên chống cự. Một mình hắn nàng đã đối phó không nổi, cộng thêm đám binh lính và tên mũ lớn này chắc chắn ba ngàn cái mạng cũng không đủ.

Y nhàn nhạt nhìn nàng đang đăm chiêu suy nghĩ, đột nhiên lòng dấy lên lo lắng liệu có phải nàng đang phi thường kinh hãi hoảng loạn. Sau đó lại giật mình phát hiện giờ phút này mà bản thân còn rảnh rỗi đi nghĩ linh tinh, vấn đề trước mắt chính là lo đối phó kẻ mà y phải cúi đầu hành lễ gọi một tiếng Phụ đế kìa.

Đại mũ lớn đứng một bên hài lòng quan sát, nụ cười từ đầu chí cuối vẫn chưa hề tắt, chỉ khác một điều nụ cười của hiện tại mang theo vài phần hả hê sung sướng thật sự, như có điều gì đó khiến hắn thật vừa lòng. Đại mũ lớn này... cũng là một tên hỉ nộ vô thường nguy hiểm không kém gì Hắc Thiên a.

Cuối cùng, sau khi trố mắt nhìn qua nhìn lại Hắc Thiên cùng đại mũ lớn nói mấy câu lão thiên xuống may ra kịp hiểu, nàng sực nhớ ra bản thân còn đang ấp ủ một cái đại kế hoạch tẩu thoát. Ngay lập tức nàng vẻ mặt đột ngột ngưng trọng, chân khẽ bước về đằng sau từng bước thật nhẹ nhàng, sau đó vận hết sức bình sinh mà chạy thục mạng không dám quay đầu.

Đáng tiếc, kế hoạch không có trù bị thì chắc chắn bất thành.

Nàng chưa chạy được hai bước đã bị ma lực cưỡng ép quay về, sau đó thân thể đột nhiên không thể nhúc nhích, hai chân chôn chặt xuống đất, giác quan cũng theo đó mà mất hết mọi cảm giác. Trong lòng thầm kêu xui xẻo, ức tới khua chân múa tay, lại ngớ người nhận ra chân tay đâu cử động được nữa mà khua cho mệt người. Thủ đoạn dùng ma lực kéo người về như kéo heo cộng với loại tà đạo này, còn ai ngoài khó ưa hắn chứ.

Hắc Thiên tay di di thái dương, thầm mắng: Nàng dù sợ hãi cũng không nên làm ra hành động lỗ mãng thế chứ. Hắn còn không thể trốn, nàng trốn được sao.

Đại mũ lớn âm thầm quan sát, đem một màn "anh hùng cứu mỹ nhân" kia thu hết vào mắt, khuôn mặt lại nhiều thêm vài tia kinh ngạc. "Hoàng nhi" của hắn không phải trước giờ không gần nữ sắc sao? Tại sao hiện tại lại từ đâu chui ra một tiểu cô nương không danh không phận mềm yếu vô dụng thế này? Hắc Thiên còn dám trước mặt hắn bảo vệ cô ta... quan hệ có vẻ không đơn thuần như vậy. Mũ lớn trong lòng lộp độp, Mẫn gia không thể đắc tội, Mẫn Ninh kia càng không thể từ chối. Vậy cô nương này nên xử trí sao đây.

Tận cho đến khi nàng mắt có thể thấy tai có thể nghe thì đã thấy bản thân đáp xuống một nơi xa lạ, xung quanh bốn bề đều là ... "người"

- Hắc đại hoàng tử... tự Hắc Thiên... hiệu Nhất Tiễn Xạ Thiên, anh minh thần võ, túc trí đa mưu...đã lập biết bao trạng công lớn nhỏ, lưu danh thiên cổ, đưa Ma giới ta...ngày càng hưng thịnh phồn vinh. Nay đại thắng khải hoàn...bản đế vui mừng khôn xiết, ban ba vạn Ma lượng, năm nghìn chiến mã....

Nàng sớm đã buồn ngủ với cái giọng lê thê đằng đẵng không kém gì lão hồ tôn đột nhiên giật mình tỉnh dậy, có... có phải hay không bên ngoài có động đất

Nơi này là một cái nhà thật lớn, bất quá so với cái nhà của Hắc Thiên thì vẫn nhỏ hơn nhiều. Người đang đọc những thứ kì quoặc khó hiểu kia đột nhiên quay sang nói gì đó với mũ lớn. Đại mũ lớn liền phất tay, gọi ra mấy tên cao có lẽ phải gấp ba nàng chạy ra bình ổn đám đông hỗn loạn bên ngoài. Lại nói, bên ngoài là một cái sân lớn không kém, bày đủ thứ thác nước bậc đá hình thù long phượng diêm dúa loè loẹt, còn có một con chim thật lớn mà nếu không nhìn kĩ nàng chắc chắn nhận lầm thành đại bàng, nhưng mà hoá ra là một con dơi lớn với đôi cánh khủng bố được tạo thành bằng thứ gì đó như đá lấp lánh ánh kim, khắc hai chữ Hắc gia màu đỏ chói loá nổi bật giữa tông đen của đại dơi. Nàng không những thế còn lờ mờ thấy hàng trăm thứ thú vị khác, bất quá đều đang bị đám người đến hàng vạn kia chen lấn xô đẩy đến nhìn không ra.

Nguyên lai... đám người này nam nữ đều có, đến chính là vì Hắc khó ưa đây. Đám đông điên cuồng hò hét la lớn loạn đến nghẹt thở. Tuy rằng nàng linh lực chỉ còn dư lại chút tàn, nhưng Hồ tộc trời sinh thính nhạy, từ trong đám hỗn loạn kia vẫn có thể nghe ra vài phần

- Vị cô nương đứng bên cạnh Đại hoàng tử kia rốt cuộc thân phận thế nào, sao có thể không màng tôn ti trật tự mà đứng...

Vị nữ quỷ này chưa kịp nói hết câu đã lập tức bị một nam nhân cướp lời:

- Cũng có thể là Ma quan Ma tướng mới nhậm chức. Hoàng tử không gần nữ sắc, hơn nữa không phải sắp tới sẽ tuyên cáo thành hôn với Mẫn...

Lập tức có tiếng nói oang oang xen vào, lần này thì nàng vô phương nhận ra nam nữ:

- Cái gì? Đại hoàng tử đính hôn? Là ai, là ai dám. Không thể nào... cô nương nhà chúng tôi là thiên kim tiểu thư, hơn nữa hoàng tử còn từng nói xem lập cô ấy làm phi. Sao có thể đính...

Tiếng nói còn to hơn tiếng hét này lập tức gây ra chú ý không nhỏ, bên dưới lại một trận kịch liệt tranh cãi:

- Cô dám bôi nhọ thanh danh của đại hoàng tử? Tiểu thư nhà cô là cái thá gì? Hoàng tử anh minh lỗi lạc, trước nay không với tửu sắc tuyệt không có chút động tâm. Cô đây là muốn bôi nhọ thanh danh hoàng tộc sao

Bên ngoài lại thêm một trận náo động, tiếng quát tháo chỉ trích cũng ngày một lớn. Vậy nhưng tuyệt nhiên bên trong không có một chút tạp âm, người người ung dung bình thản không màng thế nhân.

Nàng nghe tuy không quá rõ ràng, có điều vẫn lờ mờ hiểu ra, là đang nói tới vì sao nàng lại đứng bên cạnh khó ưa. Cái này có gì để bàn luận sao, chỉ là đứng cạnh thôi mà, khó ưa hắn cũng đâu phải thứ gì thần thánh đỉnh thiên lập địa trân quý tới mức không thể tới gần, là sợ hào quang của hắn chói mù mắt?

Nghĩ không ra liền không nghĩ nữa, dù sao hắn có là cái gì thì cũng đâu chút liên quan tới nàng. Có điều nàng không phải người dễ bỏ cuộc, không nghĩ câu trước thì nghĩ câu sau. Lần trước Hắc binh đã liệt kê ra kha khá nợ đào hoa của hắn, lần này lại được một phen mở rộng tầm mắt nha. Cũng thật khổ cho vị tiểu thư kia, bị hắn lừa gạt tình cảm thì thôi đi, đắng cay hơn nữa là nói ra còn bị cho là cái gì bôi nhọ hoàng tộc. Khó ưa hắn công phu lừa người cũng quá tốt đi, vậy mà từ một cái phong lưu độc ác lại có thể thành chính nhân quân tử anh minh lỗi lạc không gần nữ sắc ư?

Bất quá... việc này... cho tới khi nàng hiểu ra người như "vị tiểu thư kia" thực ra có tới hàng ngàn hàng vạn, có lẽ sẽ không như vậy mà suy nghĩ đi.

Nàng từ nãy tới giờ đứng tới thật mỏi chân nghe mũ lớn cùng với mấy tên vai to mặt lớn khách sáo qua lại, mệt mỏi nhìn sang Hắc Thiên, liền phát hiện y vẻ mặt ngũ vị tạp trần, xanh đỏ dị thường, có lẽ là vì việc vừa bị vạch trần "tội ác" đi.

Nàng tiếp tục nhàm chán liếc mắt, lại phát hiện ra bản thân đang bị mấy người kia nhìn chằm chằm không chớp mắt. Nhìn gì chứ, bộ chưa thấy mỹ nữ như nàng hay sao. Không những thế, nàng một lần nữa quay sang, lại phát hiện ra bản thân cũng đang bị mũ lớn nhìn như muốn rớt con mắt. Cả đám lão nhân cùng với mũ lớn ngồi trên cao tựa như đêu coi nàng là cái gì hiếm lạ lắm vậy, trầm trồ ngắm nghía từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài như muốn rớt luôn ra ngoài hai con mắt.

Nàng ho nhẹ vài tiếng, phủi phủi tay áo nói:

- Chư vị... ta trên người là có cái gì không phù hợp sao?

Sắc mặt mũ lớn khẽ thoáng chút xấu hổ, ho nhẹ vài tiếng rồi nói:

- Nào dám nào dám.... chẳng hay tiên tử là tộc nhân nơi nào.

Nàng từ nhỏ chưa bao giờ gặp cái trường hợp như thế này, trong lòng đột ngột dấy lên lo lắng như khi nàng bị lão hồ tôn kiểm tra bài vậy. Cẩn trọng suy nghĩ một chút, cuối cùng nàng quyết định bản thân cũng ho vài tiếng cho thêm phần trang trọng, nhỏ nhẹ nói:

- Nào dám nào dám...Nguyệt Lang không phải là tiên tử, chỉ là một hồ yêu của Hồ tộc thôi. Bất quá, ta cũng là tu tiên giả chứ không phải một yêu dã tà ma.

Mặt Hắc Thiên lại thêm một màn thay đổi ngũ vị tạp trần, đưa tay khẽ xoa thái dương.

Mũ lớn khuôn mặt thập phần khó coi, sau đó vẫn cố gắng khẽ gượng cười, mời nàng và Hắc Thiên ngồi xuống.

Phải thế chứ, nàng trong lòng phi thường sung sướng, nếu như không phải ở đây có quá nhiều người, nàng nhất định sẽ lớn giọng sảng khoái mà nói :

- Thấy không Hắc khó ưa, ta nói một câu liền có thể ngồi xuống.

Chư vị bên dưới thì có vẻ không được bình tĩnh như mũ lớn. Rất nhiều người âm thầm khó chịu ra mặt, còn có một nam tử hán đã không nhịn được mà đứng lên muốn chỉ trích nàng, cũng may có mũ lớn ra hiệu chặn lại. Không khí vốn đang căng như dây đàn đột nhiên dãn ra, đám lão nhân kia đồng loạt đứng lên hành lễ, kèm theo đó là tiếng hô lớn đầy oai vệ: "Ma hậu tới"

Bạn đang đọc Tối Thượng Cửu Vỹ Thần Hồ sáng tác bởi vanquyton
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thập-Vỹ-Thần-Hồ-YY
Thời gian
Cập nhật NyeoYeon
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.