Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giao chiến

Tiểu thuyết gốc · 2423 chữ

Hắc Thiên sau một đêm an tĩnh mà ngủ, theo thói quen thức dậy phi thường sớm. Nếu là lúc trước sau khi thức dậy chắc chắn sẽ lại vùi đầu vào mấy quyển binh thư điển tịch nhàn nhã chờ nàng dâng trà ngự thiện, vậy nhưng hôm nay... linh cảm lại có chút bất an.

Y trước nay chỉ luôn tin sự thật bày ra trước mắt, vốn chưa từng tin thứ gọi là linh cảm. Bất quá không thể phủ nhận rằng, vào thời khắc sinh tử, linh cảm của y vốn chưa từng mắc sai lầm.

Hắc Thiên vẻ mặt năm phần bất an năm phần lo lắng, vội vội vàng vàng chạy tới chỗ nàng.

Quả nhiên, linh cảm của hắn không sai: Nàng biến mất rồi!

Không thể nào, không có khả năng trước mặt t biến mất. Hắc Thiên mặt xám như tro, ánh mắt hung dữ loé lên tia phẫn nộ, vận thần thức kiểm tra kết giới quanh Thiên quán.

Kết giới vững chắc như vậy hiện tại hổng một lỗ lớn, lớp ma khí nhàn nhạt phiêu phù vẫn chưa bị hoà lẫn cùng linh khí thiên địa, có thể thấy vết rách còn mới, chắc chắn nàng vẫn chưa đi quá xa.

Kết giới của hắn, kẻ có thể phá được trong Lục giới đếm trên lòng bàn tay. Rốt cuộc là kẻ nào lớn gan như vậy, ngang nhiên thách thức một đại ma đầu giết chóc là thú vui như y.

Hắc Thiên thầm nghĩ cũng thật biết chọn thời cơ đi, hắn vẫn chưa thể dùng ma lực, Vô Tung mới hôm trước đã rời đi, quả nhiên từ lâu đã theo dõi nhòm ngó Thiên quán cùng bản thân y.

Muốn cởi dây thì phải tìm người buộc dây, bất kể là thần tiên yêu quỷ, động tới người của hắn, liền chỉ có một kết cục chết không toàn thây. Bất quá lần này có vẻ đã gặp phải cường địch rồi, một tia linh lực cũng không tìm thấy.

Y nhíu mày, vẻ mặt khinh đạm vân phong, ý khinh thường ẩn ẩn hiện hiện, tựa như đem người trong thiên hạ không để vào mắt. Hắc Thiên thần thức khẽ động, câu thông ma khí thiên địa tạo thành một đạo ma khí mạnh mẽ vô song mang theo huyết hoả hừng hực cháy phi thẳng lên trời, hô một tiếng "Triệu" lạnh lùng mà uy dũng. Hàng vạn hắc dơi từ thập phương bay tới, tạo nên quang cảnh kiêu hùng khó tả, năm phần kì ảo đáng sợ, năm phần dũng mãnh doạ người. Tất cả tạo thành một bầu trời đen đáng sợ, hắc dơi tựa như có nhân tính, không hề lộn xộn gào thét, tạo thành hình chữ "Thiên" lớn khủng bố trên bầu trời rộng lớn, trực tiếp biến một vùng trời xanh trong vắt nhuôm thành một tấm lụa đen. Đám hắc dơi này so với Hắc binh còn muốn nghiêm túc quy củ hơn vài phần.

Y cấp chúng một cái nhìn chán ghét, vung ma khí phá huỷ chữ "Thiên" kia, thầm nghĩ lũ hắc dơi này ngày càng có kinh nghiệm vuốt mông ngựa lấy lòng. "Lũ hắc dơi này" hiện tại liền biết chủ thượng chúng hiện tại tâm tình không tốt chút nào, theo lệnh của y mà vội tản ra, nhận lệnh tìm người.

Hắc dơi đều đã tản ra bốn phương tám hướng, nhanh tựa như khi tụ lại, bất quá vẫn còn một "con dơi" nho nhỏ chưa chịu rời đi. Bất quá nhìn thế nào nó cũng không giống dơi, đôi cánh to lớn hùng dũng cứng như thép, toàn thân lấp lánh ánh bạc, màu vàng tựa như kim loại, tuyệt không có chút sắc đen như hắc dơi.

Nó cọ cọ cái miệng nhọn hoắt vào người y, mắt long lanh tựa thuỷ, bộ dáng vô cùng uỷ khuất.

Hắc Thiên nhíu mày, nhàn nhạt nhìn nó, mắt loé lên vài tia hung hăng giáo huấn:

- Diệt Nhật?

Tiểu điểu điên cuồng gật gật cái đầu.

- Vô dụng

Điểu: chim

Nó nếu như cố thể khóc chắc chắn sẽ nằm lăn ra đây mà khóc đến cạn nước mắt cho y vừa lòng. Tốt xấu gì Diệt Nhật điểu nó cũng là một cái thượng cổ ma thú, từ khi nào lưu lạc đến mức trở thành một cái phế vật suốt ngày phải lo nhìn mặt lấy lòng thế này đây.

Y sắc mặt đột nhiên biến hoá, tựa như đã phát hiện ra điều gì đó, tiện tay bứt một lá bồ đề, ngự " lá" đuổi theo. Diệt Nhật điểu vội vàng vỗ cánh bám theo, cùng hắn rời khỏi Thiên quán.

Y lăng không một hồi đột nhiên rừng lại, đây là nơi hắc dơi tìm thấy dấu vết của nàng. Trên mặt đất là một cái vòng tròn lớn toả ra linh khí, phù chú ngoằn nghoèo được dán quanh trận pháp, tất cả đều được gia cố bằng thần lực hộ thể của thần linh, không thể nhầm lẫn, đây chính là Truyền tống trận.

Y khẽ nhíu mày, ra là Thần giới. Thần tộc mở miệng là nói tới tôn ti pháp tắc, hoá ra nửa đêm cướp người chính là pháp tắc đó sao? Nực cười. Y vận một luồng ma khí khổng lồ khởi động lại trận pháp, lập tức bị nó hút vào không gian, dịch chuyển đến địa phận khác.

Đợi đến khi Truyền tống trận an ổn đưa y tới một nói quái quỷ nào đó, liền phát hiện đây không đâu khác chính là Âm hồn sơn của Âm giới, nơi trấn áp các U linh nghiệp chướng quá nặng không thể siêu sinh.

Một mũi tên sắc lạnh hướng y bắn tới, cũng may Hắc Thiên hắn sớm đã phát giác có bẫy, nghiêng người nhẹ nhàng tránh đi. Mũi tên theo đà tiếp tục lao đi, dứt dứt khoát khoát chia cây đại thụ to lớn thành hai nửa.

Tứ phương tám hướng nổi lên tiếng rít xé gió, hàng ngàn phi tiêu nhỏ khắp nơi lao tới, sắc bén tựa mưa rơi, không hề có dấu hiệu kết thúc. Y khẽ xoay người né tránh, thần thái vẫn ung dung nhàn nhã tựa như đang uống trà thưởng nguyệt. Dạ Tử Kiếm không cần y điều khiển tự động rút khỏi vỏ, xoay vòng nhanh đến mức dư ảnh cũng không thể thấy, tạo thành một tấm khiên chắn đánh bật phi tiêu. Diệt Nhật điểu cũng không hề chịu kém cạnh, những chiếc lông cứng như thương liên tục được bắn ra, mang theo tia lửa đỏ rực, trên không trung thương đối tiêu, tiếng "cách cách" nổi lên không ngớt, tạo ra những tia lửa điện lập loè ẩn ẩn hiện hiện.

Đến nửa canh giờ sau màn mưa tiêu này mới kết thúc, trên mặt đất la liệt phi tiêu, đều là loại tốt nhất của Thiên giới. Nếu Vô Tung ở đây chắc chắn sẽ thầm tiếc rẻ, giàu có như vậy sao không đi cứu độ (phát cơm) cho chúng sinh (Hắc binh), Hắc chủ thượng đây một cây kiếm tàn đã có thể nhất đao nhất mạng, cần gì phô trương như thế. Quả nhiên, Thần giới đều là phá thiên chi tử.

Y sợi tóc cũng không động, khí định thần nhàn, y phục một hạt cát cũng không dính, lành lạnh cất lời:

- Ra đây đi

Nam tử mặc một kiện bạch y đột nhiên từ đâu bước ra, khiến người ta có cảm giác người này đích thực chính là từ dưới đất chui lên. Trên mặt đeo một cái mặt nạ Tu la đen đáng sợ tựa như còn chưa khô máu. Trên tay cầm một thanh trường đao lớn đến doạ người, ánh mắt vô hồn đến điên dại. Giọng cười the thé tựa như trăm vạn u linh gào thét vang lên. Vẫn là giọng nói hỗn độn xa xăm như tiếng rít gào, người kia hướng y đối lại:

- Quả nhiên Nhất tiễn xạ thiên danh bất hư truyền, thật khiến ta mở mang tâm nhãn

Giọng nói biến dị tới như vậy, chắc chắn là dùng Dịch ngôn thuật. Lại là một cố nhân của y chăng. Bất quá hắn đột nhiên nhớ ra, khắp Thần giới có ai là không phải cố nhân của hắn?

- Thả người

- Cần gì vội vã, Hắc đại hoàng tử đây tinh thông kiếm pháp, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu, có thể hay không cho ta chút chỉ giáo.

Y từ lúc bắt đầu đã biết mọi chuyện không đơn giản, cười nhẹ một tiếng, Dạ Tử Kiếm tuỳ tiện lướt một vòng, một câu cũng không nói liền ra tay, kiếm pháp đẹp mắt từng chiêu từng chiêu tung ra, đao đối kiếm, nhân đối nhân, hai luồng kiếm khí không ngừng đối đầu, nhanh tới mức nếu nhãn lực thông thường chắc chắn sẽ không thể phân biệt rõ ràng. Kiếm quang y chợt loé, mang theo ma khí cuồn cuộn hướng bụng người kia mà đâm tới. Hắn thành công tránh được một kiếm, chưa kịp thở ra một hơi liền thấy kiếm kia một lần nữa đâm tới, không kịp trở tay mà lĩnh trọn một kiếm. Vết thương nơi bụng lập tức toé máu nhuộm đỏ bạch y, mang theo lực ăn mòn khủng bố của Dạ Tử Kiếm đi sâu vào xương tuỷ.

Đối với phàm nhân một kiếm này có thể lập tức hồn lìa khỏi xác, nhưng với năng lực khủng bố của Thần linh, một kiếm này cũng chỉ là vài ngày chữa trị nốc đan dược mà thôi.

Bạch y nhân lại một trận cuồng tiếu, tựa như nhìn thấy máu lại càng điên cuồng thoả mãn, đao ảnh một lần nữa loé lên, hướng chính cổ y mà đâm tới. Dạ Tử Kiếm lập tức chặn lại cây loan đao đó, thân kiếm bùng lên ánh lửa dữ dội, hợp cùng luồng ma khí y rót vào thân kiếm, vung lên một đường đẹp mắt rồi một đường chém xuống, khí thế bài sơn đào hải, một chiêu kia âm cường tuyệt diễm, cũng là đại tuyệt chiêu gắn với uy danh của Nhất tiễn xạ thiên, Tử Hoả Đồ Thiên tầng thứ mười.

Một kiếm kia chém xuống, khiến nhật nguyệt thất sắc, thiên địa điên đảo, bốn ngàn dặm xung quanh cùng toàn bộ Âm hồn sơn thiêu cháy thành than loãng, xác Âm hồn la liệt khắp bốn phương tám hướng, tay chân vặn vẹo nhăn nhúm, đủ thấy trước thần hồn câu diệt đã đau khổ tới nhường nào. Tử Hoả Đồ Thiên quả nhiên không hổ là tuyệt chiêu thiên cổ gì sánh kịp, thiên hạ kẻ luyện ra được thành công đến tầng mười - tầng cuối cùng cũng chỉ có y. Nhất kích toàn diệt, danh chấn thiên hạ.

Hắc Thiên từ ban đầu vốn là vẫn luôn tránh chỗ hiểm yếu, cũng chỉ vì lo sợ kẻ kia chó cùng dứt dậu, vậy nhưng một chiêu kia chém đến vô cùng đã tay, đâm xong lại thập phần lo sợ không lẽ con kiến đó chết rồi, vậy nàng thì sao đây? Cũng may, bạch y nhân kia vẫn chưa có chết, từ dưới lớp đất đá cháy rụi thành tro kia lồm cồm bò lên, một cánh tay đã đứt đến tận vai, máu từ hai vết thương đổ ra như suối, bước đi khó nhọc đến cực điểm, bộ bạch y dịu dàng nhã nhặn hiện tại nhuốm đầy máu tươi cùng đất cát bẩn thỉu, còn thảm hại hơn một lão ăn mày. Có điều duy chỉ có ánh mắt nhìn y vẫn tràn ngập sự điên cuồng phấn khích. Kẻ này vẫn chưa hề bỏ cuộc, cánh tay trái còn lại run run nhặt lên chiếc kiếm đã gãy mất một nửa, chĩa về phía y, thân thể tàn tạ vẫn vô cùng vững vàng mà đứng, một bộ dáng chính nhân quân tử thấy chết không sờn.

Bộ dáng điên cuồng hiếu chiến đến như vậy, chắc chắn là Võ thần. Vậy nhưng đối với Thần giới, y còn có kẻ nào là không thông thạo, cuồng ngạo như vậy vốn là chưa từng thấy qua. Bạch y nhân thảm hại trước mắt y rốt cuộc có thân phận gì.

Bí ẩn nhân kia đột nhiên biến sắc, năm phần kinh ngạc, năm phần bất an, vậy mà đột nhiên ngự " kiếm" bỏ chạy, trước khi đi còn không quên đem nàng từ không gian giới chỉ vứt lại phía hắn, chật vật mà bay đi.

Hắc Thiên một khắc kia nhìn thấy nàng liền vội vàng lăng không đem nàng an ổn đỡ xuống, xác định tiểu hồ ly trong ngực hoàn hảo vô khuyết mới nhẹ nhàng thở ra một tiếng. Ánh mắt sắc lạnh của y quét qua nơi Bạch y nhân kia vừa tháo chạy, thầm nghĩ vẫn là không nên đuổi theo, tránh đả thảo kinh xà. Hơn nữa y hiện tại một thân một mình, khômg nên ép người quá mức, nếu không chưa biết chừng chính là đồng quy vu tận.

Y hoàn toàn không biết, bạch y nhân đó vẫn là chưa hề rời đi, tại một đỉnh núi gần đó đang âm thầm mà quan sát y. Không chỉ có hắn, một hồng y nữ tử khác cũng đang âm thầm mà thu toàn bộ cử chỉ của y vào mắt, thập phần ngạo mạn mà nói:

- Nếu ta không xuất hiện, có phải hay không ngươi định nộp mạng cho y?

Vẫn là giọng nói rợn người lẫn lộn bất phân tựa như trăm quỷ thét gào khiến người ta lạnh gáy:

- Thuộc hạ tự có chừng mực, công...

Nữ tử lập tức kiêu ngạo cắt lời: "Gọi ta là tiểu thư."

- Tiểu thư thân phận tôn quý, không nên ra mặt, Xạ Thiên nếu phát hiện sẽ khó mà che giấu.

- Tịnh Vũ ngươi có phải hay không không nghe rõ, ta nói muốn ngươi lấy mạng ả.

Bạch y nhân chỉ lạnh nhạt cúi đầu, thấp giọng mà nói:

- Tiểu thư, chủ thượng mới là chủ nhân của ta, ngoài ngài ấy, bất kì kẻ nào cũng không có quyền ra lệnh cho ta

Bạn đang đọc Tối Thượng Cửu Vỹ Thần Hồ sáng tác bởi vanquyton
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vanquyton
Thời gian
Cập nhật NyeoYeon
Lượt thích 2
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.