Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhận chủ

Tiểu thuyết gốc · 1220 chữ

Ăn rồi?

Một viên Thánh Ngọc độc nhất vô nhị, bị một con hồ yêu ăn rồi?

Nực cười, thiên hạ còn có chuyện như vậy sao, một đứa nhóc cũng không tin.

Hắc Thiên cúi đầu không đáp, ánh mắt lạnh lẽo đột nhiên thoáng chút bi ai cùng thất vọng. Hắn, vẫn là nhìn lầm rồi, nội gián vẫn chỉ là nội gián.

Vẫn giữ vẻ mặt lạnh khốc cùng đôi mắt thoáng chút u buồn, y làm một việc khiến Vô Tung không thể ngờ tới, dùng Dạ Tử Kiếm chĩa mũi kiếm lạnh lẽo vào cổ nàng. Bảo kiếm này của hắn, được luyện từ máu của ngàn vạn sinh linh trong thiên hạ, cầm vào kiếm có thể nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của oan hồn, sức sát thương cực lớn, kinh khủng nhất là, chỉ cần chạm vào liền có thể ăn mòn da thịt.

Mà hiện giờ, y đang chĩa mũi kiếm vào một hồ yêu không chút linh lực.

Vô Tung vốn muốn ngăn cản lại không kịp, chỉ nghe vài tiếng "xèo, xèo" cùng da thịt đang bị ăn mòn bằng tốc độ chóng mặt. Vô Tung y sắc mặt đại biến, lập tức tay không gạt phăng Dạ Tử Kiếm. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà Vô Tung hắn đã bị Dạ Tử Kiếm để lại vài vết mòn, có thể thấy tốc độ ăn mòn khủng khiếp đến thế nào. Trên đời này, người duy nhất khắc chế được ma khí của nó, cũng chỉ có y.

Nàng ngây ra như phỗng, không biết do hoảng sợ hay đau lòng, một giọt nước mắt cũng chưa kịp rơi, chỉ ngây người nhìn y.

Vô Tung giận dữ đến khoa chân múa tay, tựa như hắn đời này đem tất cả giận dữ dồn hết vào lúc này, đem một tràng chửi rủa đều mắng lên đầu y:

- Cậu bị làm sao vậy, giận dữ nên kiếm chuyện đúng không. Một viên Thánh ngọc thôi mà, quan trọng hơn tẩu ấy hả. Tôi chậm một chút nữa thôi, tẩu ấy lập tức có thể mất mạng, đây là cách cậu đối tức phụ sao. Dạ Tử Kiếm thế nào hung hiểm, cậu chẳng lẽ không biết. Cậu... cậu...

Tựa như để minh chứng cho sự tức giận của mình, Vô Tung dùng ma pháp biến ra mấy bát nước đầy, dừng lại một hơi cạn sạch rồi tiếp , tục mắng chửi y. Có điều hắn nói đến sáng mai đi nữa cũng sẽ chẳng ai thèm để ý. Y và nàng đều đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cùng hắn một chút quan tâm cũng không có.

Đợi Vô Tung nói đến chán chê mê mải, y mới khàn khàn đáp lại:

- Không quản thân phận, chỉ cần muốn nghịch ta, phải chết.

Đến lúc này thì nàng tựa như không thể chịu được nữa, oa oa mà khóc, bộ dáng như tiểu hài tử tinh nghịch chịu uỷ khuất, lại mang cho người ta cảm giác thiện lương thanh thuần, khiến người trong thiên hạ đều có cảm giác muốn bảo hộ nữ tử này trọn đời trọn kiếp.

Y hoảng hốt, giật mình nhận ra mình vậy mà lại nghĩ mấy thứ đó. Lập tức xua mấy ý nghĩ này ra khỏi đầu, Hắc Thiên chậm rãi đứng lên, mặc nàng đang thập phần sợ hãi mà nói:

- Trả Thánh Ngọc.

Nàng không biết nói gì, đôi mắt vạn phần tức giận, càng giận liền khóc càng lớn.

-...

Nàng càng khóc dữ hơn, dùng đôi tay nhỏ bé vô lực điên cuồng đập vào ngực y.

- Ta rốt cuộc chỗ nào đắc tội ngươi. Tại sao lại muốn giết ta, tại sao không cho ta về Yêu giới. Nói gì đi chứ hả, tại sao vậy, sao cứ thích làm khó ta...

Bộ dạng nàng vừa khóc vừa đánh vừa lớn tiếng mắng người chọc người không khỏi cảm thấy đáng yêu cùng buồn cười, tựa như gấu trúc khả ái thích đi gây chuyện. Y mặc kệ nàng làm loạn, mặt vẫn như cũ vô biểu tình. Vậy nhưng trong đầu lại thầm nghĩ có lẽ nàng thực sự nói thật, là có ẩn tình.

Không không không thể nào, y thầm nói, tự vấn bản thân từ khi nào trở nên mềm lòng như vậy a. Bất quá, có mấy tên phàm nhân phi thường thích gạt người, nói mình đọc được suy nghĩ của kẻ khác, nếu thật sự đọc được suy nghĩ của y, đảm bảo sẽ nghi ngờ não y có vấn đề nha.

Vô Tung thấy nàng khóc thì lúng ta lúng túng, ho nhẹ vài cái nói coi như tẩu nể mặt ta, đừng khóc nữa, nếu không sẽ ngoại nhân sẽ tưởng Hắc Thiên hắn ức hiếp nàng. Có điều nói xong liền lập tức im lặng, nguyên lai nhận ra tên Hắc Thiên đó thực sự đang ức hiếp nàng.

Về phần nàng vẫn đang vô cùng giận dỗi mà ngồi khóc, vừa khóc vừa biện minh cho bằng được:

- Ta ... rõ ràng ... không cố ý ăn... hức... nó rõ ràng là tự... tự chui vào miệng ta... hức. Ta ... nói... ngươi nên tin ta...

Giọng nói kinh ngạc của Vô Tung khiến nàng đột ngột ngừng khóc, còn y cũng bị lôi từ đống suy nghĩ lộn xộn trở về thực tại

- Tẩu tẩu... tẩu vừa nãy mới nói cái gì, ta nghe có thứ gì đó...

- Ta ... ta nói ta không... cố ý ăn nó.

-Không phải, là câu sau, câu sau ấy. Tỷ nói nó làm sao cơ.

- Nó tự chui vào miệng ta a.

Hắc Thiên ngớ người, Vô Tung cũng ngây người trợn mắt há mồm.

Thánh Ngọc nhận chủ!

Từ khi khai sinh thiên địa, Thánh Ngọc đã hấp thu linh khí trời đất, tự mình sinh ra lí trí, có thể tự nhận chủ, điều này phàm là kẻ tu tiên ai cũng sẽ biết. Vậy nhưng đến Hắc Thiên hắn còn không thể bắt nó nhận mình làm chủ, chỉ có thể dùng ma lực cưỡng chế đem nó làm thành một cái bùa hộ mạng, đủ để thấy nó kiêu ngạo thế nào, tựa như một kẻ coi khinh hết thảy, cả thiên hạ này không kẻ nào xứng làm chủ của ta.

Vậy mà bây giờ, lại nhận một cái hồ yêu làm chủ.

Nếu nó là người, Vô Tung hắn sẽ không ngần ngại chửi một vạn lần tên háo sắc!

Còn y, lại một lần nữa nghi hoặc hỏi nàng:

- Cô là ai?

Đã là Thánh Ngọc, điều kiện đầu tiên để nó nhận chủ, chính là chủ nhân phải là Thần tiên. Cũng chính vì vậy mà tuy Hắc Thiên y mạnh, lại không thể đường đường chính chính làm chủ nhân Thánh Ngọc. Điều kiện thứ hai, chính là chủ nhân phải có năng lực vô cùng cường đại, linh lực vô song, một thân tu vi thâm hậu,... Mà những cái đó, có cái nào nói về một cái hồ yêu như nàng đâu chứ.

- Hỏi thừa, ta chính là ta, đương nhiên là tiểu hồ yêu mạnh mẽ nhất, đáng yêu nhất, tốt nhất Lục giới rồi.

Bạn đang đọc Tối Thượng Cửu Vỹ Thần Hồ sáng tác bởi vanquyton
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vanquyton
Thời gian
Cập nhật NyeoYeon
Lượt thích 7
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.